SlideShare ist ein Scribd-Unternehmen logo
1 von 62
Downloaden Sie, um offline zu lesen
Sự Tôn Quý Của Đạo
1 | T r a n g
LỜI NÓI ĐẦU
Nam Cực Tiên Ông nói: “Nhân sanh không thể không
có Đạo, nếu như không có Đạo thì sẽ mất đi phương
hướng”. Lại nói: “Nếu như các con không có Trí Tuệ
thì sẽ quay cuồng theo mọi sự việc”. Điều này cho ta
thấy, người có Đạo tất có trí Tuệ, người thật sự có trí Tuệ
cũng chính là người có Đạo. Nhìn lại những lớp Pháp Hội
không ngừng mà mở, các nước trên Thế giới đi khắp nơi
khai hoang hạ giống, bỏ ra công sức quên mình vì Đạo,
phụ trách việc Đạo, giảng Đạo độ người v.v… Nhiều năm
như vậy cho tới nay vẫn còn có không ít những đạo thân
tu đạo bàn đạo vẫn sống trong cảnh mê muội, sự nghiệp
và đau khổ không thể thoát ra được.
Thầy nói: “Đạo không có trên thân mình mọc rễ” có
phải là người bàn đạo không có Đạo, người tu đạo cũng
không có Đạo sao? Không phải là không có Đạo, mà là rễ
cây của Đạo đâm mọc quá cạn rồi. Nguyên nhân đúng
hơn là tuy người đó có hy sinh nhưng chưa phải là hoàn
toàn hy sinh vẫn còn lưu giữ lại cái ích kỷ của riêng mình,
để cho chính mình có một khoảng không gian trốn núp,
tự tìm lý do để tha thứ cho mình, đó chính là nguyên do
không biểu lộ rõ được tâm ý của mình đối với thiên trên
một cách triệt để, do đó không nhìn thấy được “Đạo” trên
Sự Tôn Quý Của Đạo
2 | T r a n g
người chúng ta, cho dù có cũng khó mà có trước có sau
toàn vẹn được.
Nguyên nhân Ân Trên giáng Đại Đạo này là do nghiệp
của chúng sanh tạo ra trên cõi ta bà này mà có. Thiên
Nhiên Cổ Phật nói: “Các con một chút lòng thành kiến
ích kỷ nhỏ nhen không thể vứt, một chút tâm thất tình
lục dục không thể rời, một ít lòng từ bi thương hại
người thì lấy không ra, gặp ít đau khổ khó khăn thì
không có lòng tin, kể cả nguyện của tự bản thân mình
các con cũng không thể liễu được, vậy thì sao có thể
kế tục chí nguyện của Ân Sư, liễu nguyện của Ân Sư
được chăng?”. Những việc này vốn dĩ là việc của bản
thân mình, nhưng trước lúc chưa thành toàn được người
đứng lên, chưa làm cho chúng sanh thoát khỏi đau khổ
để được an lạc, vấn đề của bản thân mình cũng giải quyết
không được, còn nói chi đến việc vội vã thế thiên truyền
Đạo! Nam Cực Tiên Ông nói: “Bất luận là một việc gì,
đối với bản thân mình phải có lời giao hẹn, thì mới có
thể thật sự giao hẹn với người khác.” Đích thực là phải
sau khi “Tận Nhân Sự” mới có thể “Nghe Thiên Mệnh” -
Đó chính là vấn đề trách nhiệm và cũng là vấn đề có thấu
hiểu được Đạo Lý hay chăng?
Tại sao lại nói người tu đạo chân chính là càng tu càng
vui vẻ, càng tu càng đơn thuần, lòng dạ càng rộng lượng,
Sự Tôn Quý Của Đạo
3 | T r a n g
trí Tuệ càng rộng mở? Bởi vì họ không hề trốn tránh bất
kỳ những khảo nghiệm nào của Ân Trên và của con người,
đối diện với vấn đề nào liền giải quyết vấn đề đó, họ đã
dũng cảm chịu gánh vác hết mọi sự việc. Nhưng khi chúng
ta không vượt qua được, gánh vác không nổi, lúc tai kiếp
đến, ta có phải thường hay nói: “Người đại đức không có
ở đây, nạn kiếp khảo nghiệm khó mà thoát rồi!”. Chẳng lẽ
thật sự là kiếp số như vậy sao? Chính là chúng ta không
có chí tiết của người tu đạo, không có tinh thần “Dao kề
cổ súng kề trán thì cáo lão hồi hương” (nhận lãnh lấy kiếp
nạn để trở về cố hương gặp lại Lão Mẫu) của những vị
tiền hiền tiền bối đi trước, cái tinh thần này há không phải
là một ít lòng thành tâm của họ chăng!
Người mà có Đạo ta sẽ nhìn thấy họ ở điểm “Tâm ứng
thiên hợp, Thiên ứng tâm hợp”, không hề có chút tư lợi
riêng, rất ngây thơ và rất thuần túy. Chẳng trách chi cái
đức của Thánh Hiền có thể chiếu sáng cả nhật nguyệt, có
thể hòa quyện cùng trời đất. Trái lại tự nhìn lại chúng ta
ngày nay những người tu đạo, có hay chăng có thể nhặt
lại những tinh thần giống như người xưa không? Trên
đường tu đạo mà ta trải qua, nếu như chúng ta vẫn không
hồi tâm chuyển ý, không hướng về tự tánh Phật mà cầu
thì không phải đã uổng phí kiếp này đến Đạo trường hay
sao?
Sự Tôn Quý Của Đạo
4 | T r a n g
Bất luận sau này nhiều tai kiếp, nhiều ma khảo có ngoan
cường đi nữa đều không chống lại một chữ hư vô, tu đạo
mà không để cho mình trở về hư vô thì chẳng qua chỉ là
“Nhảy ra hang này, lọt vào hang kia” mà thôi. Chư Thiên
Tiên Phật thấu hiểu được nhân duyên của chúng sanh,
đặc biệt lập ra các loại pháp môn, là nhằm để luyện tính
của chúng ta thành tro, tìm lại được bản tính thanh tịnh tự
tại lúc ban đầu, lúc đó mới là lúc trở về cội nguồn gặp lại
Lão Mẫu.
Hy vọng chúng ta là những người từng trải trên con
đường tu đạo và đã được sự chỉ dẫn từ bi của Tiên Phật,
có khả năng nâng cao được lý niệm trong suốt hơn; cũng
như thông qua kinh sách và những lời Thánh huấn, chính
là con đường tốt nhất để nâng cao tâm tính và điều chỉnh
lý niệm. Quyển “Gia Thư Của Cố Hương” này, được trình
bày dưới hình thức như quyển sổ tay, mục đích là vì để
cho các lớp nghiên cứu dễ đọc, dễ thành toàn và tặng
phẩm. Quyển sách này là những lời dạy thông thường
của Chư Thiên Tiên Phật, thích hợp cho các đạo thân mới
và cũ, quy ra làm nhiều quyển gồm: “Nhân Sanh Đại Sự
Cầu Đạo”, “Chân Phật Chỉ Luận Đời Thường”, “Cửa
Ải Tu Bàn Đạo Của Thời Mạc Hậu”, “Năm Điều Tư
Lương Để Trở Về Cố Hương”, “Nghiên Cứu Về Thiên
Vận Và Thiên Mệnh Minh Sư” v.v…Những quyển sách
Sự Tôn Quý Của Đạo
5 | T r a n g
nhỏ này liệt kê từ những lời dạy của Tiên Phật. Mong
chúng ta sau khi nghiên cứu, thấu hiểu lời dạy Tiên Phật
có thể cùng nhau rèn luyện, tinh tấn, tự giác mình và giác
người để liễu duyên và liễu nguyện.
Bộ Biên Tập Minh Đức Cẩn Thức
Sự Tôn Quý Của Đạo
6 | T r a n g
CẦU ĐẠO LÀ VIỆC ĐẠI SỬ CỦA ĐỜI
NGƯỜI
Đạo từ xưa tới nay không dễ tương truyền, trải qua sự an
bày ngàn kiếp, vạn kiếp của nhân duyên mới có cơ hội
gặp được lần này.
Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn
1. Đại Đạo Đại Khai Phổ Độ - Kỳ Duyên Khó
Gặp
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Khi các con đến Cầu Đạo, có phải là cảm thấy mơ mơ hồ
hồ không hiểu gì cả phải không? Các con có biết được
rằng sự "không hiểu gì cả" này là sự "kỳ diệu" vô cùng
không? Không hiểu ra sao cả mà đến được Phật Đường,
rối mù đến như vậy, nhưng lại không biết nó kỳ diệu! Phải
biết rằng, các con là có căn cơ, có thiện duyên, thời cơ
đến rồi, là được dẫn dắt đến Phật Đường, cầu được Đại
Đạo, con nói có phải là không hiểu gì cả hay không ? Một
ngọn cây cọng cỏ trên thế gian đều có thiền ý, đều không
hiểu ra sao cả đấy.
Sự Tôn Quý Của Đạo
7 | T r a n g
Ơn Trên mở rộng pháp môn phương tiện, cho người có
duyên có cơ hội bước vào, cái cửa này vốn dĩ là đóng
(huyền quan khiếu), phải mở nó ra, thì các con mới có thể
bước vào, nếu như Ơn Trên không đại khai phổ độ, thì
không có cách nào lên bờ giác ngộ, Thầy đây không có
chỉ điểm một ít cho con, thì con sẽ mãi mãi không có cách
nào hiểu được linh tánh của bản thân (hiểu được bản thân
mình có một linh tánh, lương tâm, phật tánh, chân nhân),
muốn hiểu được linh tánh thì phải minh mẫn, rõ ràng, chứ
không phải cứ mãi mơ mơ hồ hồ nữa rồi!
Tuy rằng Đạo đã được công khai rồi, nhưng vẫn còn
người đông lắm lời, miệng lưỡi dèm pha của công chúng.
Trước khi chưa đến đây, đối với đạo lý các con vẫn còn
là một khoảng mù tịt. Là thật? Là giả? Là chánh? Hay là
tà? Chỉ có tâm mới biết. Tự chính con hiểu được, người
Phật
Tánh
Sự Tôn Quý Của Đạo
8 | T r a n g
khác nói không nhất định là thật, cho nên cần phải có trí
Tuệ sáng suốt của con, tự mình đi xem thử xem, thật ra là
chánh hay là tà? Có nên đi con đường này không?
Người trên đời này đều mắc phải một khuyết điểm chung,
là người khác đối xử với các con càng tốt con càng lo sợ.
Cũng giống như đồ càng rẻ, thì con lại nghi ngờ rằng
không biết đồ này có vết tì gì không? Nói với con là dưa
hấu ngọt, thì con cho là ông chủ bán dưa, tự bán tự khen.
Con không vào cửa Phật, thì làm sao con biết được
sự huyền bí kỳ diệu của cửa Phật ruốt cuộc là ở nơi
nào! Con không tin, thì sẽ mất hết mọi thứ trước mắt.
Người biết cách trân trọng, mới có thể trải qua cuộc sống
thật yển ổn.
Hôm nay, có thể tu Đạo là việc vô cùng không dễ, sáu
chục ngàn năm (60.000 năm) nay chỉ vẻn vẹn lần này,
ngày xưa Đạo truyền Thiên Tử (Vua), ngày nay luôn cả
bá tánh đều có thể cầu được Đạo. Sự thù thắng của Đạo
này, phải biết trân trọng cho tốt, tuyệt đối không nên có
được thì dễ, mất đi thì lại rất nhanh. Nên nhớ, mỗi một
người các con ngay từ giây phút cầu Đạo, đều có một
hoa sen nhỏ, người thật lòng tu luyện, đóa hoa sen
nhỏ này từ từ đâm chồi, nở hoa nếu như con không tu
luyện, đóa hoa sen nhỏ này mãi mãi sẽ nhỏ như vậy, cho
nên đã muốn tu Đạo thì phải chân tu thật luyện, cố gắng
Sự Tôn Quý Của Đạo
9 | T r a n g
mà tu tâm dưỡng tính, hành vi con bất chính, tâm không
quang minh, hoa sen đương nhiên sẽ héo rụng. Hãy cố
gắng trân tiếc nhân duyên tu hành mà hiện con đang có
nhé! Tu Đạo là không phân biệt sang hèn, hiện nay Đại
Đạo phổ truyền, có duyên thì có thể lên Pháp thuyền
nhưng không chắc rằng mỗi người đều có thể yên ổn mà
tu Đạo, cho nên mới nói là cần phải biết trân tiếc, con có
hiểu không?
Vả lại, Thầy Tế Công đây là đại hòa thượng, các con
chính là tiểu hòa thượng, các con có sợ cạo trọc đầu
không? Các con rất là may mắn! Thời kỳ lần này là ấn
vận cho người dân bá tánh, có thể để tóc tu hành rất
là phương tiện, đã không cần con phải cạo trọc đầu,
cũng không kêu con phải xuất gia, lại để các con ăn mặc
Công Đức
Sự Tôn Quý Của Đạo
10 | T r a n g
cho đẹp, vừa đẹp đẽ vừa đoan trang, cho nên các cần
phải biểu hiện sự tôn quý của Đạo.
Các con luân hồi từ nhiều kiếp nhiều đời, trăm chuyển
ngàn lộn cho đến bây giờ, có bao nhiêu người là một
trong những thành viên trong Vạn Tiên Bồ Tát của túy
thất đào nguyên (say sưa đánh mất nguồn cội lý thiên),
chính là cái say này, đã đánh mất đi cái nới thanh tịnh vốn
có của vườn hoa đào, nên phải tiếp ứng cái nhân duyên
này để đến nơi bồng lai tiên đảo (ý nói đảo Đài Loan), để
tiếp tục Đạo mạch, tiếp nhận ý chỉ của Ơn Trên. Cho nên
bất luận lúc trước như thế nào, cũng bất luận tương lai sẽ
ra sao, thậm chí ngay lập tức sẽ như thế nào? Say sưa
trong giấc mộng đã đến lúc phải tỉnh rồi! Nhất định phải
nắm cho chắt cơ may này nhé!
Sáu chục ngàn năm nay chỉ đợi một lần như vậy này,
lần này nữa lại làm không tốt, thì sẽ không có lần sau
nữa đâu. (ý nói chúng ta từ lúc còn ở trên Lý Thiên, giáng
xuống trần gian này, đã luân hồi hơn 60.000 năm rồi, giờ
gặp lúc Ơn Trên Đại Khai Phổ Độ, một kiếp tu một kiếp
thành, 129.600 năm mới có một lần đại ân xá, chúng ta
hãy nắm bắt tu đạo cho tốt, nếu không bỏ lỡ cơ hội tốt này
rồi, sau này gặp được Đạo cũng sẽ rất khó).
Sự Tôn Quý Của Đạo
11 | T r a n g
Cuộc sống của con được bao lâu? Hôm nay con có thể
bình an, ngày mai thì sao? Ngày mai như thế nào là không
biết rồi. Cho nên Thầy đây không phải thường hay nhắc
các con là cần phải nắm bắt sao! Thời khắc cơ hội tốt
này chỉ có một lần, muốn làm thì phải làm cho tốt nhất.
Mùa Thu qua rồi, tiếp đến sẽ là mùa Đông. Cuộc sống
chính là ở trong sanh lão bệnh tử này thay phiên rơi
rụng, có sanh thì là có tử, ai cũng không có cách nào
Sinh Người
60.000năm
Đạo Đại Khai
Phổ Độ
Diệt Người
1 Chu Kỳ Sinh Diệt Của Vũ Trụ
129.600 năm
Sự Tôn Quý Của Đạo
12 | T r a n g
tránh khỏi. Thầy đây là người thời cổ, mà các con là
người thời nay, người xưa và người nay gặp nhau, chính
là thiên cổ kỳ duyên đấy! Cũng chính là vì Đại Đạo phổ
truyền, các con mới có cái phúc này, cái duyên này
cầu được Đại Đạo mà từ xưa đến nay không dễ tương
truyền, không nên xem thường bản thân mình nhé!
Chân lý là ở trên thân của con, tu hay không tu là xem
ở bản thân con.
 Nguyệt Tuệ Bồ Tát Sư Mẫu Từ Huấn 
Cuốc sống con người quan trọng bậc nhất là gì? Là
sinh mạng của mình phải không? Hiện giờ con có hiểu
con sinh ra là từ đâu đến, mất sẽ quay về đâu chưa?
Tiếp xúc với Tiên Thiên Đại Đạo có cảm giác quý báu
không? Có khẳng định là có thể siêu sinh liễu tử (có
thể thoát khỏi được sanhn tử, không còn trong lục đạo
luân hồi) không? Đối với Đạo có trăm phần trăm tin tưởng
hay không? Con của thời khắc này, phải để tâm được ổn
định, không nên có tạp niệm, vọng tưởng và hoài nghi,
thời gian quý báu, không cho phép thầy trò chúng ta trôi
qua một cách vô ích. Tu Đạo là việc thần thánh, đáng
quý. Đạo, là từ xưa tới nay không dễ tương truyền,
ngàn xưa đến nay, trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi,
tích được biết bao nhiêu thiện, trải qua bao nhiêu
Sự Tôn Quý Của Đạo
13 | T r a n g
kiếp luân hồi khổ sở, khó khăn lắm mới ở ngay dưới
nhân duyên tụ hợp này, gặp phải Dẫn Bảo Sư (người dắt
chúng ta tới cầu Đạo), tiền hiền của con và Minh Sư (Minh
Sư là vị Phật có Thiên Mệnh, thừa mệnh Lão Mẫu cứu
chúng sanh thoát khỏi bể khổ sanh tử luân hồi) vì đại thừa
Nguyện này mà đến, đây đều nhờ trải qua hàng ngàn kiếp
của nhân duyên an bày, mới gặp được lần này. Cho nên
đắc được Đạo rồi, không thể xem nhẹ, coi thường nó,
đừng đem nó như là chuyện phàm tục mà làm, đó là
sai rồi! Đạo vốn là chí tôn chí quý, không đến bước
ngoặc cuối cùng, thì Lão Mẫu cũng không dễ truyền
cho. (gặp lúc tai kiếp ngày một nhiều, trái đất cũng đến
lúc sắp hủy diệt, thiên thời khẩn cấp, Lão Mẫu mới ban ân
chuẩn giáng Đạo để cứu người lương thiện trở về Lý Thiên
thoát khỏi sinh tử luân hồi)
2. Tính Lý Tâm Pháp – Mật Bảo Ngàn Năm
Chưa Được Tiết Lộ
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Đạt Ma từ Tây đến (từ Ấn Độ qua Trung Quốc truyền Đạo)
truyền pháp đến nay tổng cộng có Tam Phật ứng vận
(Di Lặc Phật, Tế Công Hoạt Phật, Nguyệt Tuệ Bồ Tát ứng
vận vào thời kỳ Bạch Dương kỳ này) những cái các ngài
truyền ra chính là Tính Lý Tâm Pháp.
Sự Tôn Quý Của Đạo
14 | T r a n g
Minh Sư của lần sau cùng này là ứng vận một đại sự nhân
duyên mà đến, từ xưa đến nay, chỉ một lần này thôi, truyền
cái gọi là tự tính Tam bảo, điểm cái điểm gọi là "Đương
cơ" chứ không phải là "xúc cơ". Khi người Cầu Đạo bình
tâm tịnh khí, mắt nhìn đèn Phật, lúc Điểm Truyền Sư đọc
đến "Nay ta chỉ con một con đường", trong giây phút tích
tắc đó không có khoảng giữa không gian và thời gian,
vạn niệm tích tụ về một, ngay trong khoảng khắc
không khởi một động niệm nào, là đương cơ đã được
truyền được pháp; nhưng khi Điểm Truyền Sư giúp con
điểm xuống một điểm, đã chấp tướng rồi, đây gọi là xúc ý,
hiểu không? Suốt toàn bộ quá trình là quyền thiết lập của
một pháp môn, Tam Bảo cũng chính là quyền thiết lập của
pháp, con hiểu được vô sanh của chính mình, ngay sau
TÂM
PHÁP
Sự Tôn Quý Của Đạo
15 | T r a n g
khi con tự giác rồi, cái pháp cần phải buông bỏ đi, vốn dĩ
chính là thật tướng vô tướng.
TAM PHẬT ỨNG VẬN THỜI KỲ BẠCH DƯƠNG
Trong lời cầu xin trong biểu văn khi lúc các con Cầu Đạo,
Điểm Truyền Sư có đọc: "Hiểu rõ đại sự sau cùng,
đồng báo lòng Mẫu Mẹ", có biết được cái gì là "Đại sự
sau cùng" không? Là việc sinh tử đại sự của con. Hiểu
rõ được chính mình chưa? Sau khi tứ đại phân tán sẽ là
ai? Con hiểu rõ chưa?
Sự Tôn Quý Của Đạo
16 | T r a n g
Thời kỳ mạt pháp, hiểu rõ tâm mình, tự thu tự tròn. Có
sinh tử tất có phân biệt đối đãi, chỉ có bổn thể là độc
nhất vô nhị, nếu các con có thể hồi quang phản chiếu,
Bồ Đề tự tại ở ngay trước mắt. Thu hồi lại cái tâm hướng
ngoại, khứ trừ đi sự cố chấp ô nhiễm, không chút âu lo,
tức thì quay quê xưa gặp lại Mẫu thân. Người già rồi sẽ
ngược ngạo ngốc nghếch, chính là vì không hiễu rõ ràng;
tâm không rõ ràng tức là tăm tối, chấp mê vọng tưởng, có
sự quấy rối, cho nên rời bỏ Đạo sẽ ngược ngạo điên đảo,
đây chính là đại sự sau cùng cần phải hiểu rõ a!
Nếu ngay cả bản mặt vốn dĩ của mình đều không nhận ra,
làm sao có thể hướng dẫn dìu dắt người đây? Điểm
Truyền Sư của các con lúc điểm Đạo có đọc: "Ngay trước
mắt chính là chân dương quan, chân thủy chân hỏa
đã vẹn toàn". Tại sao gọi là "Ngay trước mắt"? Các con
thắp hương có phải là kêu mọi người quỳ ở đó bình tâm
tịnh khí, lúc họ bình tâm tịnh khí chính là một niệm không
nảy sinh, khi vạn duyên đều bị diệt, cho nên điểm của các
con giống như Thích Ca Mâu Ni Phật năm xưa niêm hoa
thị chúng vậy đó không phải là tâm pháp đó là cái gì?
Còn có tâm pháp nào thần hơn, diệu hơn cái này không?
Không có! Cần phải thấu hiểu cái điểm này. Hơn nữa sau
khi "điểm" cho các con một điểm này rồi lại vẽ một vòng
tròn, nhất điểm trong Vô Cực, con nghĩ xem, "điểm" có
Sự Tôn Quý Của Đạo
17 | T r a n g
phải có thể hình thành một cái "mặt" không, có thể
xuyên dọc tung hoành mười phương không? Vậy
chẳng phải là mặt có thể bao quát mọi cảnh tượng sao?
Cái đó chính là bản tánh, cái tâm vốn có của con.
Tâm niệm là thiên biến vạn hóa, nó có thể cho con
thành Phật, cũng có thề cho con trở thành ma, xuống
Địa Ngục, vào tứ sanh lục đạo, do đó tâm niệm đáng
sợ biết bao! Cho nên Lục Tổ mới nói: "Vô Niệm", vô
niệm này không phải kêu con đem vạn niệm đều vứt bỏ,
mà là không cố không chấp không nhiễm, đó mới gọi
là vô niệm, có hiểu không? Ngàn lời dặn vạn lời dò, vẫn
là muốn các con đi hành đi lãnh ngộ, bất luận là Đạo
trường bên trong hay bên ngoài, nếu không nắm chặt gốc
rễ, thì sẽ dễ dàng đọa lạc vào mù quáng.
TÂM
ĐỊA
NGỤC
THIÊN
ĐÀNG
Sự Tôn Quý Của Đạo
18 | T r a n g
Còn nữa, Vô Cực là Lý, Thái Cực chính là tâm của con;
Vô chính là hư không, hư linh là chân không. Còn lý
thì sao? Chính vì nó chân không nên sinh ra huyền
diệu, cho nên chúng ta mới có linh tính, Trung Dung có
nói: "Thiên Mệnh chi vị tính", cái tính này, cái Thiên
Mệnh này, không phải chỉ có Điểm Truyền Sư của các
con thân gánh Thiên Mệnh thôi đâu, mỗi một người đều
có Thiên Mệnh của chính mình, đó là bảnh tính của các
con; nhưng mà các con đã chôn vùi bản tính của mình rồi,
cũng giống như một miếng gương xưa dính đầy bụi, cho
nên mới lấy lòng người mà dụng việc, rơi lạc vào Thái
Cực, Hoàng Cực có đối đãi phân biệt, có hình, có tướng,
có tội ác.
3. Hồ Lô Của Con Mở Ra Rồi
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Hồ lô của con mở ra rồi, vậy thấy được gì rồi? "Phóng chi
di mãn lục hợp, quyển chi thoái tàng ư mật" (khi phóng
ra có thể đầy khắp pháp giới, khi thâu lại thì không còn
dấu tích) có thấu ngộ hay không? "Chỗ này" sử dụng rất
tốt, con muốn đi Mỹ, lập tức đến Mỹ, muốn về nhà, lập tức
về nhà, vậy trong hồ lô này chứa nhiều đồ vật hay không?
Sự Tôn Quý Của Đạo
19 | T r a n g
Thầy truyền cho con Chân Huyền Quan (Huyền Quan
Khiếu), là nói cho con biết rằng "Phật ở ngay đó", "Phật"
muốn chúng ta tự mình bước vào trong đó mà đi tìm, cứ
đứng bên ngoài do dự, lưỡng lự, tìm không được chính
mình, sẽ càng đi càng bàng hoàng. Con đường chân lý
này rất sâu, Giảng Sư của các con tu đạo lâu như vậy,
cũng chưa dám chắc là hiểu được ngay!
Chúng ta xem Phật Kinh, Thánh kinh, Kim Cang Kinh, Lục
Tổ Đàn kinh, Tổ sư của các thời đại trước đều vì trải
qua Minh Sư chỉ điểm, mới bắt đầu từ nơi này mà hạ
quyết tâm, đi tham ngộ thấu hiểu.
Nếu hôm nay độ tín đồ Thiên Chúa giáo, Phật giáo, chúng
ta chỉ nói Đạo là thật đấy, họ sẽ tin những điều này không?
Trong Kinh Phật có ghi, cái gọi là "Điểm đến đây thôi", là
muốn để các con đi thấu hiểu. Trước kia Đạo không
truyền lục nhĩ (sáu cái lỗ tay, ý nói người thứ ba), cho
nên mới dùng áo cà sa vây che lại, mà ngày nay truyền
Đạo vẫn là lúc ẩn lúc hiện, điểm Đạo không để người
ngoài thấy, nếu như sau này khi đã sa nhập thành giáo
rồi, vậy thì công khai hóa, Đạo và Giáo sẽ không có gì
khác biệt nhau.
Minh Sư một chỉ điểm là ở chỗ nào? Chân chủ nhân
(người chủ đích thực) con ngụ ở nơi đâu? Chúng ta đều
có một chân chủ nhân, ở chỗ nào vậy? Ô! Chính là ở đây,
Sự Tôn Quý Của Đạo
20 | T r a n g
nơi mà Điểm Truyền Sư điểm vào nơi đó cho con, chân
chủ nhân chính là ngự tại nơi đó đấy!
Tay phải Điểm Truyền Sư của các con điểm mở ra nơi đó
giùm con, tay trái lại tiếp tục đóng nó lại, là ý gì vậy? Tay
phải điểm ra, là nói cho các con biết rằng chủ nhân của
con là ở chỗ đó, cửa chính của chúng ta là ở nơi đó,
nhưng đó là một cái cửa; sau khi lúc các con trở về nhà,
là đứng ngay trước cửa, hay là mở cửa vào bên trong nghỉ
ngơi đây? Có người nào ngu đứng ở ngoài cửa nói: "Nhà
tôi đến rồi, cứ ở đây nghỉ ngơi". Có hay không? Mỗi
một người đều phải bước vào trong mà nghỉ ngơi cả. Cái
gì gọi là "Đăng đường nhập thất"? Con đứng ở ngoài là
người tu Đạo gì vậy? Thầy thấy các con vẫn còn chưa
hiểu, cho nên tay trái mới đẩy con vào, không nên đứng ở
bên ngoài lưỡng lự mãi, phải không? Con đứng ngoài của
để hóng mát sao? Tự mình hãy suy nghĩ kỹ xem!
Cho nên nói, cầu Đạo là tìm hiểu chúng ta có một chân
chủ nhân, và cũng hiểu rằng chân chủ nhân của chúng
ta là ở ngay trong nhà của chúng ta. Một ngôi nhà có căn
phòng của chủ nhân, chủ nhân có nơi ngủ mà chủ nhân
nên ngủ, khách có nơi ngủ mà khách nên ngủ, điều này
không thể lẫn lộn được, có phải vậy không? Thầy nói, tay
phải giúp con mở ra, là nói với con, chân chủ nhân của
con chính là ở bên trong cánh cửa này, thân xác này
Sự Tôn Quý Của Đạo
21 | T r a n g
là một ngôi nhà, cái lương tâm thiên lý của con chính
là chủ nhân, Điểm truyền Sư nói với con rằng, lương tâm
thiên lý của con mau chóng đi vào đi, từ cửa chính mà
bước vào, vào bên trong đó mà làm chủ, đừng đứng ở
bên ngoài mà lưỡng lự, lúc này chủ nhân của con đã về
chưa? Nếu chủ nhân con về, là ánh mắt của con sẽ rực
sáng lên, có biết không? Cho nên, Thầy đây nhìn từng
người từng người một, xem các con đều không hiểu cái ý
này, kết quả hai mắt đều híp lại không có tinh thần, "thần
không minh" mà! Thần minh thần minh, bái thần minh,
thần có minh mới có thể bái thần minh, thần không minh
con từ đâu mà bái thần minh? Con muốn bái thần minh,
là phải bái vị thần minh của chính mình mà sẽ sáng đó
(chỉ vị thần minh của chính mình, chứ không phải thần
minh bên ngoài), thần ma không minh, con bái thần đó để
làm gì? Bây giờ có hiểu được ý nghĩa của cầu Đạo rồi
chưa?
Cầu Đạo
Sự Tôn Quý Của Đạo
22 | T r a n g
Tại sao phải cầu Đạo? Đạo thật ra là ở đâu? Chữ "Cầu"
này là nghĩa gì? Thầy nói với các con, các con đến Phật
Đường cầu Đạo, thật ra đều không có được vật gì cả!
Chứ không phải nói con đến Phật Đường, là Ơn Trên phải
cho con vật gì. Tam Bảo là Ơn Trên giáng xuống chon con,
có phải không? Các con đều không chú ý đến bốn chữ
"Đạo là tự nhiên" này rồi. Đạo là rất tự nhiên, mà Tam
Bảo lại ở nơi nào? Tam Bảo ở ngay trên người con,
Tam Bảo vốn dĩ là đã có, Tam Bảo không phải nhờ
vào người khác nói cho con biết, cũng không phải là nhờ
người khác tặng cho con, vốn dĩ là con đã có, hơn nữa
mỗi một người đều bình đẳng, đều giống nhau cả, không
có ai tốt hơn, và cũng không có ai xấu hơn!
Tam Bảo là đại diện cho Phật tánh của con, Phật tánh
của mỗi một người đều là bình đẳng cả, không có
phân giai cấp, nhưng hiện nay các con đã có giai cấp
rồi. Trong thế giới con người nhất định là có giai cấp,
nhưng hôm nay chúng ta tu Đạo là phải hiểu rằng,
Đạo là rất tự nhiên, chúng ta muốn hồi phục lại tự nhiên,
là phải không có giai cấp, không có bạn, không có tôi,
không có hình tướng.
Hôm nay con muốn chứng cầu có phải là cần phải điểm
mở ra nơi đó hay không? Phải và không phải, đều là do
ở con, người khác tin không tin, cũng là do ở họ, bởi vì
Sự Tôn Quý Của Đạo
23 | T r a n g
con đâu phải sống ở thời đại đó. Hôm nay con tin tưởng
Thầy đây, Thầy nói với con là phải, thì con sẽ tin. Nếu con
đối với Thầy có sự nghi ngờ. Thầy nói với con là phải, thì
con cũng chưa chắc sẽ tin. Chúng ta đắc được Đạo rồi,
cả một đời người cũng dùng không hết, đã đạt được
bảo bối hữu dụng vô cùng, thì phải ráng mà giữ lấy
nó, không cần phải tiếp tục đi tìm kiếm cái gì huyền,
cái gì diệu nữa rồi! Cần phải hiểu rằng, Phật ở ngay
trong lòng của con, phải tự mình đi phân biệt, không
nên tùy tiện đến chùa để cầu xin Thần, nếu như đi thỉnh
phải vị Thần của chủ quyền ma, vậy thì đón thần thì dễ,
mà tiễn thần thì khó đó.
Cho nên, người thật người giả phải phân biệt rõ ràng,
không nên vì người giả mà cam nguyện lưu lại trần
thế. Cần phải biết, người thật làm chủ, mới có thể an
nhàn mà về cố hương. Đừng nên tiếp tục hồ đồ nữa, sáu
chục ngàn năm, là lúc nên tỉnh ngộ rồi! Một bước trượt
chân trở thành thiên cổ ngàn hận, đại kiếp nạn đến rồi,
không nên chỉ thấy trước mắt bình bình an an, người phải
phóng tầm nhìn xa, biết bao chúng sinh còn đang phải
chịu khổ chịu nạn, đợi chờ cứu viện. Bụi trần thấm lâu
rồi, thì sẽ mãi mãi ở phàm trần chịu khổ của sanh lão
bệnh tử, tầm nhìn phải thoáng rộng nha! Nhìn xem
tương lai mình sẽ đi về đâu!
Sự Tôn Quý Của Đạo
24 | T r a n g
4. Minh Sư Nhất Chỉ Điểm – Kiến Tánh Thành
Phật
Ơn Trên phái Minh Sư, chỉ là giúp con, để con hiểu rõ,
con phải đi đường nào? Hiểu được rằng con có một
con đường rộng lớn sáng lạng này, chứ không phải ban
tặng con đường (Đại Đạo ) này cho con, "Tam Bảo" cũng
không phải Ơn Trên ban tặng cho con, mà là bản thân con
tự nhiên đã có, đúng vậy không? "Sau khi cầu Đạo, có
đượcTam Bảo rồi, có thể trốn tránh kiếp nạn!" - Đây là câu
nói mỗi một người các con hay lanh lảnh ngoài miệng, mà
trên thực tế, đã có người thật sự dùng Tảm Bảo rồi nhưng
lại không thoát được kiếp, không tránh được nạn, vậy
điều đó phải giải thích sau đây? Có phải những Đạo lý lúc
đầu của con nói với họ toàn là những lời nói dư thừa ư?
"Có được Tam Bảo rồi" Câu nói này là nói sai rồi! Con từ
đâu mà có được Tam Bảo này? Từ đây có được? Từ bổn
tính.
Minh Sư Nhất Chỉ Điểm mà! Minh Sư từ đâu chỉ điểm?
Cái gì gọi là Minh Sư? Đến Phật Đường không phải cho
con một vật gì, Thầy dẫn con đến Phật Đường, là vì thầy
hiểu rằng chúng ta có một thiên lý lương tâm, chúng ta
có thể phát huy nó, cho nên Thầy dẫn con đến, mượn lực
Sự Tôn Quý Của Đạo
25 | T r a n g
lượng của mọi người, để con càng hiểu rõ con vốn có một
tự tánh Phật, có phải vậy không?
Các con đến cầu Đạo là cầu cái gì? Là đến tìm về bản
tính linh diệu của con, chứ không phải Ơn Trên đã ban
tặng cho con một con đường (Đại Đạo), Ơn Trên chỉ là
ứng ngay thời vận này nói cho con biết, con có một pháp
môn thuận tiện, còn không nhanh chóng tu, nếu cứ không
nhanh chóng tu, là càng mê càng sâu, là càng khó trở
mình được, đúng vậy không? Cho nên mới phái Minh Sư
này đến nói cho con biết "Đạo" của vốn dĩ, chứ không phải
nói cho con biết Ơn Trên ban cho con một con đường Đại
Đạo có hiểu không?
Thầy đây mỗi lần lâm đàn, là vì muốn các con tự hiểu rõ
lòng mình, cho nên có rất nhiều văn tự để nói, nhưng nói
quá rõ ràng rồi, ái chà! Lại làm mất đi sự tôn quý của Đạo.
Thời xưa giữa Thánh Hiền Tiên Phật, giữa Tổ Sư và
Tổ Sư, họ truyền tâm pháp đều là không nói chuyện!
Cho nên Đạo Lý chân chính là không dùng ngôn ngữ,
ngày xưa Thánh và Thánh tương truyền dùng Tâm ứng
Tâm, họ không cách nào mà kể lại cả, có sự kể lại là có
khả năng truyền đạt sai. Văn tự kinh điển không rời tự
tánh, không cần lấy chữ giải chữ, tâm vẫn có thể viên
thông, thuận chiều thông suốt, có thể tương thông giữa
trời và đất, sẽ không bị văn tự làm trở ngại. Cho nên người
Sự Tôn Quý Của Đạo
26 | T r a n g
thật không bao giờ chết trong bản thân mình, các con phải
cố gắng phát huy, từ xưa Thánh Hiền Tiên Phật đã truyền
lại những văn chương, lời huấn, đều không rời tự tánh,
không rời chân nhân.
Các con có phải là Tiên Phật không nhỉ? Con thấu hiểu,
thể ngộ rồi thì chính là Phật. Phật ở ngay trong tâm của
con, con chính là Phật, chỉ cần con để bổn tâm của con
hiển lộ ra, con chính là Phật đấy! Con không cần phải đi
đến đâu tìm mới có Phật. Đồ Đệ ơi! Con đường sau này
không nhất định là dễ đi như vậy đâu, nhưng duy chỉ có
tự biểu hiện bổn tâm, mới là thật a! Nên biết rằng, tất cả
đều là giả, toàn bộ đều sẽ bị hủy diệt, Linh Tính mới
là thật, Huyền Quan Nhất Điểm đó, mới đúng là người
thật. Muốn tìm người thật ư? Không phải cứ giữ chặt
Huyền Quan, như vậy cũng chỉ là giữ lấy không huyền mà
thôi, chỉ cần các con bỏ đi nhân tâm, hiển lộ ra Thiên Tâm,
mới có thể cùng Thầy đoàn tụ.
Sự Tôn Quý Của Đạo
27 | T r a n g
 Bạch Thủy Lão Nhân Từ Huấn 
Hôm nay chúng ta đắc Đạo rồi, rõ được tâm của mình rồi
– minh tâm, dựa theo Thiên Tánh mà làm thì gi gọi là kiến
tánh
Chúng ta được nhất chỉ
điểm này gọi là “Chân Đạo”,
tại sao gọi là Chân Đạo?
Ngoại trừ linh tánh ra,
khắp thế giới không có cái
gì là thật cả. Thể xác của
con là giả, tương lai trái
đất bị hủy diệt, nào đâu là thật? Cái căn bản này con
cần phải biết. Chúng ta đắc Đạo, được nhất chỉ điểm này
xưng là “Vật quý vô giá”, tại sao xưng là “Vật quý vô giá”?
Bởi vì nhất điểm này là tìm được Mệnh của mình, biết
được phụng Thiên Mệnh mà đến, sau này hoàn thành sứ
mệnh để quay trở về.
Chúng ta được nhất chỉ điểm này cũng gọi là Đạo, Đạo
chính là “Chúa tể của vạn linh”, chúng ta tự mình có
một chúa tể. Khai thiên, lập địa, rồi sinh người, sinh vạn
vật, nhất định có một chúa tể, có một nguồn cội căn bản.
Giờ đây Minh Sư giáng thể chỉ điểm cho chúng ta con
người thật vốn có của mình, chúng ta được nhất chỉ
điểm này, chúng ta mới biết được tâm của con người
Ngoại trừ linh tánh ra,
khắp thế giới không có
cái gì là thật cả. Thể xác
của con là giả, tương lai
trái đất bị hủy diệt, nào
đâu là thật?
Sự Tôn Quý Của Đạo
28 | T r a n g
chúng ta là ở nơi nào, mới biết được chúng ta có một vị
Thần thật sự.
Đạo là Thiên Tánh, là Phật Tánh vốn có của chúng ta.
Sư Mẫu thường nói: “Sờ được gốc rễ là thành Phật Tổ,
sờ không được gốc rễ là mò mẫm mà tu hành”.
Xưa Kia Là Tu Trước Đắc Sau, Còn Hiện Nay Là Đắc
Trước Tu Sau
Xưa kia là tu trước đắc sau, còn hiện nay là đắc trước tu
sau, cho nên chúng ta được nhất chỉ điểm, mang tiếng gọi
là đắc Đạo. Đạo là gì? Đạo là Mệnh của con. Chúng ta
đắc Đạo rồi, biết được chúng ta có Thiên Mệnh, tự
mình có quyền làm chủ, lên Thiên Đàng, xuống Địa
Ngục chúng ta tự mình nắm quyền.
Thiên Chúa Giáo nói chữ “Thiên Chúa” là ý nói bản thân
chúng ta có một vị chúa tể, một người chủ nhân, cũng
chính là ý nói Nhất Chỉ Điểm này. Các con xem trọng nó
rồi thì sẽ coi như Thái Sơn, như vật quý vô giá; nếu xem
nhẹ nó rồi, thì cứ cho rằng không có gì quan trọng cả.
Chúng ta được nhất chỉ điểm này, là chúng ta có một vị
chủ nhân a! Vị chủ nhân này của chúng ta là phụng Thiên
Mệnh mà đến đấy, được gọi là Thiên Thần. Nếu con
không muốn có người chủ này, mắt con mở, tai con mở,
Sự Tôn Quý Của Đạo
29 | T r a n g
ai gọi con là Thần? Nhất định là phải có người chủ, tìm
được người chủ này rồi, không xem người chủ này là gì,
con chỉ suốt ngày vì người chủ này mà tính toán, vậy thì
tin Đạo cũng chẳng có lợi ích gì cả.
Từ xưa tới nay người tu Đạo thì nhiều, người thành Đạo
thì ít, chính là vì Minh Sư khó gặp, chánh đạo khó tìm.
Hiện nay thời vận đã đến tiến tới thời Tam Kỳ mạt hậu,
Đạo kiếp cùng giáng xuống, Minh Sư giáng thế, đại khai
phổ độ, chúng ta thọ nhất chỉ điểm, có thể siêu sanh liễu
tử, cổ nhân có câu nói:
“Đọc nát ngàn kinh vạn điển, không bằng Minh Sư
Nhất Chỉ Điểm”
Không gặp Minh Sư nhất chỉ điểm, những thứ có hình có
tướng, gõ mõ niệm hát, các loại yêu ma quỷ thuật,… đều
là bàng môn ngoại Đạo, toàn là không thể thành chánh
quả được.
Hiện nay Ơn Trên đại khai phổ độ, truyền cái gọi là một
phen màn cuối, một phen màn cuối là cái gì vậy? Chính là
nhất chỉ siêu sanh. Chúng ta được nhất chỉ điểm này, là
chỉ thẳng nhân tâm, kiến tánh thành Phật, tức thì lập tức
thành Phật
Kinh Kim Cang điều thứ 17 có ghi chép rất rõ ràng là suy
cho cùng không có cái tôi, dưới sự Thọ Ký của Nhiên
Sự Tôn Quý Của Đạo
30 | T r a n g
Đăng Cổ Phật, lập tức trở thành Thích Ca Mâu Ni. Con
xem Kinh Kim Cang đó, Thích Ca Mâu Ni Phật, chính là
tự ngài nói, sao các con không giảng đoạn đó. Ta nói, hôm
nay con cầu Đạo rồi, Nhiên Đăng có phải Thắp Đèn không?
Hôm nay con chính là ở dưới Nhiên Đăng Phật mà thọ ký,
thọ ký những gì? Thích Ca Mâu Ni Phật không phải truyền
“Chánh Pháp Nhãn Tàng” đó sao? “Ta có chánh pháp
nhãn tàng, niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng,
pháp môn vi diệu, không lập văn tự, giáo ngoại biệt
truyền”. Hôm nay mở Chánh Pháp Nhãn Tàng cho con,
nhiên đăng (đốt đèn) không phải là thắp đèn sao? Chính
là một bước này chúng ta trực siêu (thoát khỏi sanh tử
luân hồi), chính là Nhất chỉ điểm đó! Chúng ta bây giờ đắc
được Đạo, cũng như Nhiên Đăng Phật và Thích Ca Mâu
Ni Phật thời xưa đắc Đạo đều giống nhau cả.
Đạt Ma Tổ Sư của chúng ta đến Trung Quốc là truyền
những gì? “Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật,
bất lập văn tự, một bước thẳng siêu thoát sanh tử luân
hồi”.
Bây giờ chúng ta nói đây cũng chính là “nhất bộ trực siêu”
này – là nhất điểm siêu sanh, thoát khỏi sanh tử luân hồi
khổ ải, cũng là chánh Pháp mà nhà Phật thường nói. Hiện
nay Chư Thiên Tiên Phật đếu giáng thế, phải cho chánh
pháp đề xướng ra, Phật gia nói: “Chánh Pháp Nhãn Tàng”
Sự Tôn Quý Của Đạo
31 | T r a n g
chính là chúng ta thọ nhận nhất chỉ điểm này, tìm được
chân chủ nhân của chính chúng ta.
Minhh Sư nhất chỉ điểm nói cho chúng ta biết, cái cửa
chính thông thiên này, gọi là Thông Thiên Thần Khiếu – là
vô tự chân kinh, chân kinh không có chữ. Tiên Phật Bồ
Tát của các thời đại trước đều thọ nhận nhất chỉ điểm này.
Ngũ Tổ vì Lục Tổ mà giữa đêm khuya giảng Kinh Kim
Cang, lấy áo cà sa che đậy không để cho người khác nhìn
thấy, nếu như chỉ là giảng kinh, tại sao không để người
khác nhìn thấy chứ? Là bởi vị Lục Tổ đang thọ nhận nhất
chỉ điểm này. Kinh Kinh Cang cũng giống như tự tánh của
chúng ta vậy, vĩnh viễn không hư, không thay đổi, khi nói
đến “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” là hiển ngay
Đại pháp sư nói “Vô sở trụ” là không có chỗ ở nhất định,
chúng ta được nhất chỉ điểm này là hiểu hiểu rồi. “Ứng”
là cảm ứng, “vô” là hư không, “Sở” chính là nơi ở tại.
Chúng ta đắc được nhất chỉ điểm này, có cảm thì có
ứng, là một cái lỗ trống rỗng, nhưng tất cả sự việc đều
từ đây phát ra, khoa học cũng được, triết học cũng
được, hoàn toàn là từ chỗ một điểm nhỏ này xuất phát
ra.
Sự Tôn Quý Của Đạo
32 | T r a n g
TAM BẢO TÂM PHÁP TU TRÌ
Tu sĩ của thời Bạch Dương Kì tu trì theo nguyện của Phật
và Thiên Mệnh pháp môn. Thiên Mệnh chính là nguyện
vọng sức lực của Phật. Mà nguyện vọng của Phật Di Lặc
là lòng từ bi.
Tế Công Hoạt Phật
1. Pháp Môn Bạch Dương Kỳ - Trực Chỉ
Nhân Tâm, Kiến Tánh Thành Phật
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Tu sĩ thời Bạch Dương tu trì theo nguyện của Phật, và
Thiên Mệnh pháp môn, mà Nhất Quán Đạo muốn nhấn
Thiên Phật Viện
Sự Tôn Quý Của Đạo
33 | T r a n g
mạnh đây là Thiên Mệnh, nếu không tồn tại Thiên Mệnh
thì không có sự tôn quý gì để nói, Thiên Mệnh chính là
Nguyện lực của Phật, sự tu trì của Phật Di Lặc chính là
“Lòng Từ Bi” cũng tức là “Từ Tâm Tam Muội” mà điều hy
vọng của tu sĩ Bạch Dương là tương lai sẽ trở về nội viện
của Thiên Phật Viện, mà nhà Phật hay gọi là Đâu Suất
Thiên. Cho nên các con đối với pháp mộn của chính mình
nên đi sâu vào tham khảo, siêng năng gia tăng tu trì, để
đạt được tâm tính quang minh trong sáng.
Phật Đà bốn mươi chín năm giảng kinh thuyết pháp,
những gì muốn nói chỉ có thể nói cái không mà thôi, gạt đi
cái tôi, cái chấp mới có thể đạt được cái không, mà Minh
Sư nhất chỉ điểm đã có thể siêu sanh rồi, nhưng còn cần
phải gạt bỏ đi những tập tính thói hư vốn có từ kiếp trước,
bỏ đi chướng ngại phiền não, nếu không vẫn không thoát
khỏi sinh tử, vẫn còn phải luân chuyển trong sự luân hồi.
Cái gì gọi là:
Thân là cây bồ đề
Tâm như đài gương sáng
Luôn cần mẫn lau chùi
Chớ để bám bụi trần
Đây là một số người mang thân, tâm xem là “có”, đã rơi
vào “thường”, như vậy gọi là đoạn diệt, mà đoạn diệt chính
Sự Tôn Quý Của Đạo
34 | T r a n g
là nhân duyên hòa hợp mà thành, không có chí tánh,
không có danh tướng.
Lại có:
Bồ đề vốn không cội
Gương sáng cũng không đài
Nơi đâu để bụi bám
Tức là coi thân, tâm xem là “không”, đây gọi là không bị
đoạn diệt. Cho nên tu Đạo tu đến một giai đoạn nào đó,
người người đều có thần thông. Người thần đều không
thể nào hiểu nổi, người thông thì tự tại không chướng ngại,
vì thế ta không biết được thần thông chính là nhiều lũy
kiếp tích tu mà có.
Ngày nay muốn có tinh tấn, thì trước tiên cần phải đạt đến
giai đoạn “không” (vô) trước, kế tiếp mới tiếp tục “có”
(hữu), sau đó mới có thể đạt đến “chân không diệu hữu.
Cái gọi là không có trải qua giai đoạn La Hán, không có
cách nào chứng quả bồ đề, cho nên cần phải dựa vào
từng bước mà xếp lớp, pháp môn tu hành từ tiểu thừa tiến
vào đại thừa, bắt đầu từ tu nội tâm, thậm chí có lú tục thế,
ngôn ngữ đều phải bỏ đi, nhưng cũng không phải hoàn
toàn đều không cần nữa, có hiểu không?
Sự Tôn Quý Của Đạo
35 | T r a n g
Cái gọi là “Từ tâm tam muội”, chính là thế giới của tâm
mà thôi, bắt đầu từ tâm thức, chuyển thức thành trí,
phương pháp này là ở chỗ bỏ đi cái tôi chấp trước,
chúng sanh chính vì cái tôi chấp giữ quá nặng mà không
có cách nào phá kén thoát ra. Cái mà ta chấp giữ trong
tâm là tất cà những cái chướng ngại đang tồn tại trong
tâm, trên dưới tứ phương, từ xưa tới nay, tự cho rằng là
vũ trụ quan, cứ nghĩ rằng những cái mình biết đều là đúng
cả.
Trên thực tế mọi người đều phải chịu sự chi phối của
không gian và thời gian mà không hay biết, cái tôi chấp
trước gây trở ngại nếu không loại trừ thì không cách nào
đạt được viên mãn thông suốt. Tuy là đã từ bỏ tất cả để
tu đạo, nhưng cũng không cách nào từ bỏ đi danh lợi, bài
Không
Có
Chân Không
Diệu Hữu
Quá Trình Tu Đạo
TÂM
Sự Tôn Quý Của Đạo
36 | T r a n g
trừ đi những cái có và không của người và việc, mà làm
cho thân xác này trở thành nô lệ của danh lợi, cố chấp với
những thị phi của người và việc. Cho nên muốn loại trừ đi
cái tôi chấp trước thì phải luôn luôn giữ sự cảm ơn.
Di Lặc Tổ Sư thừa nguyện xuống phổ độ chúng sanh,
muốn trên thế gian này đều thành Phật, và Thầy đã lãnh
Thiên Mệnh phổ độ Tam Tào (tầng khí thiên thần, nhân
gian, địa ngục đều có cơ hội cầu đạo, tu đạo), nắm giữ
đạo bàn, đây là một pháp môn kết duyên, mà tu sĩ Bạch
Dương là phải mở đường tiên phong, tôn chỉ là tu Đạo liễu
duyên. Nhân duyên kết ít thì tu Đạo tốt, mà nhân duyên
nếu đã kết rồi, cũng không nên oán trời trách người, tận
hết sức với bổn phận liễu duyên của mình là được rồi.
Làm thế nào để liễu đây? Từ “cái tâm” mà bắt đầu.
Trong quá trình đó hãy nhớ là pháp chấp đấy, nếu một
lòng nghĩ rằng “tôi có tội, tôi phải liễu tội”, đây cũng là một
chướng ngại. Có câu nói rằng: “Tội phước vốn là không
nên không tồn tạo, tâm có thể tạo tội, tâm có thể chuyển
nghiệp”, bởi vì “nghiệp tính vốn không có” mà!
Ngay lúc các con cầu Đạo đều đã hiểu rõ rồi, chỉ vì
chướng ngại mà không có cách nào thấu ngộ cái Không,
bởi vậy phải luôn soi xét, bắt đầu từ trong tâm, từ
trong ý thức chìm sâu, chuyển rồi bước vào giới
không, mà còn có thể đạt đến cảnh không có, không
Sự Tôn Quý Của Đạo
37 | T r a n g
có ở trong thiện ác tội phước mà thiên lệch chìm nổi,
như vậy mới có thể giữ mình được, giữ lòng tin kiên cố
lâu dài không đổi, với một Đạo tâm mãi mãi không lùi bước
mà hướng về phía trước để khai sáng, cầu xin có thể
được cùng ghi tên vào Thiên bàn, hoàn thành việc lớn của
Tam Tào phổ độ
2. Chân Nhân Tĩnh Tọa, Diệu Dụng Vô Cùng
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Chân nhân tịnh tọa là gì? Chữ Ngồi (坐), trong chữ Hán
là hình tượng hai người giữ một mảnh đất. Hai người nào?
Người thật và người giả. Lúc nào ngồi? Tùy lúc. Lúc ngồi
rồi thế nào? Người thật người giả trông giữ một mảnh đất,
doãn chấp quyết trung, tâm thần rối loạn rồi, con sẽ
toàn nghĩ ngõ cụt. Duy trì sự yên tĩnh trong lòng, tham
gia nghiên cứu mỗi một sự việc đều có thiền cơ diệu ý
trong đó, chứ không phải là ngồi thiền tịnh tọa thông
thường vậy!
Hiện nay có rất nhiều ma quái đang thừa dịp chỗ trống
mà thâm nhập vào! Nó sẽ nhân lúc con không có ở nhà,
sáu tên giặc (mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý) sẽ từ sáu căn
thâm nhập vào, có biết hay không? Cho nên tu Đạo cần
phải nơm nớp cảnh giác.
Sự Tôn Quý Của Đạo
38 | T r a n g
Khi xưa lúc Thích Ca Mâu Ni Phật đang mở Pháp Hội,
ngài nhặt hoa thị chúng, chỉ một cái như vậy, không phải
đã truyền thụ điểm này rồi sao? Chẳng lẽ là dạy họ tham
thiền tịnh tọa mới truyền Đạo cho họ sao? Hiện nay rất
nhiều người cho rằng ngồi thiền tịnh tọa là rất tốt, nhất là
thanh niên, không chỉ có các con, trên báo chí cũng có nói
như vậy, có đại chuyên sinh, sinh viên đại học, cao trung,
họ tương đối hiếu kì, thích theo đuổi những thứ đó. Chỉ vì
học tham thiền tịnh tọa, kết quả thì sao? Có thật là thanh
tịnh chưa? Bản thân con cái gì cũng đều muốn nghĩ tới,
nếu không thể thanh tâm tiêu trừ dục vọng, thì làm sao
thanh tịnh đây?
Con không thể thanh tịnh, thì không thể đạt đến Vô Vi,
thì không thể chân không, mà là ngoan không, như vậy
có thể thanh tịnh sao? Con có thể cho rằng tịnh tọa có thể
nhìn thấy được gì? Nghe nói có thập phương tam giới,
nếu tịnh tọa có thể nhìn thấy chính mình hoặc Tiên Phật,
quỷ hồn, yêu ma quỷ quái,… Trước tiên là con có cái
hoang tưởng này, đây chính là ảo ảnh. Khi mắt các con
nhắm lại, nhưng lại là lúc con đang suy nghĩ, những cảnh
tượng gì của hư ảo đều từ đây mà bay qua, đó chính là
“nơi này” suy nghĩ, chứ không phải đầu óc đang nghĩ. Sau
khi con người chết, đại não, tiểu não, gia hạn não, não gì
cũng có nhưng lại không suy nghĩ được. Muốn nghĩ là
Sự Tôn Quý Của Đạo
39 | T r a n g
dùng “nơi này” để nghĩ, khi “nơi này” của con không
thể thanh tịnh, thì làm sao con có thể ngồi thiền tịnh
tọa? Lúc đó con sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Ngày xưa là tự tu mình trước, đợi đến tự mình tu được rồi,
mới có thể đắc được Đạo, mới có thể đi giảng hóa mọi
người; nhưng mà ngày nay không phải vậy, hiện nay là
cầu Đạo trước, tiếp đến mới Tu Đạo, nội thánh ngoại
vương đều phải vẹn toàn.
Nội thánh: tu chính mình. Chủ yếu nhất là yên tĩnh, phải
đem thói hư tật xấu vứt bỏ, phải học một chữ “nhu”, học
theo hiền như nước, mới có thể đạt đến thanh tịnh vô vi
hỷ nộ ai lạc cũng có thể hài hòa được, tự nhiên con sẽ đạt
đến chân không, đạt đến vô vi.
Ngoại vương: độ người cảm hóa người. Thử hỏi các con
bái Quan Âm Bồ Tát, tại sao lại bái ngài? Nếu ngài không
có hy sinh, người ta sẽ cúng bái ngài sao? Ngài nghe thấy
tiếng kêu là vội đi cứu người, đi khắp nơi cảm hóa người,
hy sinh chính mình, nếu như ngài không có hi sinh, thì
Ngài sẽ không được mọi người tôn kính như vậy! Nghĩ
ngược lại xem, tổ tiên của con ai cúng bái? Có phải là con
cháu của con cúng bái không? Thậm chí ngay cả con cháu
cũng không thèm cúng bái nữa là, người khác có đền
cúng bái tổ tiên của con hay không? Không thể nào. Vì họ
Sự Tôn Quý Của Đạo
40 | T r a n g
chưa từng cứu qua người, chưa giúp đỡ qua người, cho
nên người khác không quen biết họ có đúng không
Tại sao nói hiện nay tu Đạo
không cần ngồi thiền tịnh
tọa? Tại sao có người nói
ngồi thiền tịnh tọa sức khỏe
có thể khỏe mạnh? Nên biết
rằng, nếu họ thật sự có thể tịnh tâm, sức khỏe đương
nhiên là khỏe mạnh; giống như vậy, nếu như con có thể
làm cho tâm của mình thanh tịnh ít dục vọng, sức khỏe
cũng có thể khỏe mạnh. Nhưng phần lớn người ta thường
có nhiều dục vọng, nhiều ưu sầu, cũng đều hay thích
tưởng tượng, vọng tưởng mà con muốn quét bỏ những
dục niệm này, cũng không phải là dễ. Cho nên nói: “Suy
tư nhiều khí huyết suy, ít dục niệm tinh thần sảng
khoái”.
Con muốn tâm được thanh tịnh ít dục vọng, nếu không trở
ngại thì con nên thường xuyên viết chữ nhiều, đọc sách
nhiểu, đem toàn bộ tinh thần của con tập trung vào sách.
Ví dụ như, con muốn đọc thuộc trang sách này, Thầy kêu
con đọc toàn bộ quyển Kim Cang Kinh này, hạn định cho
3 ngày phải học thuộc, lúc này có phải con không dám
nghĩ đến việc gì khác phải không? Nhất định là phải nhanh
chóng đọc thuộc, cứ đọc thuộc, phải trả bài cho kì được
Suy tư nhiều khí huyết
suy, ít dục niệm tinh
thần sảng khoái
Sự Tôn Quý Của Đạo
41 | T r a n g
mới thôi! Lại xem những tội phạm tử hình, con mời anh ta
đến và nói:
“Nếu anh trong vòng một tiếng đồng hồ , không được nghĩ
ngợi lung tung, hãy đọc thuộc hết những cái này, sẽ miễn
tội chết cho anh.” Tội phạm nhất định sẽ bạt mạng mà học
thuộc, tuyệt đối không dám nghĩ đông, nghĩ tây, đó có phải
là ít nghĩ dục niêm hơn không? Bởi vì tâm của người đó
đều tập trung vào chỗ đó.
Con người mà, chính là suốt ngày ăn uống, ngồi
không chẳng làm gì, mới có thể suy nghĩ lung tung,
nên gây bát đại khổ, khí huyết suy bại và bệnh tật. Chỉ
cần không nghĩ viển vông, việc nên làm thì con đi làm,
phải làm như thế nào đây, cứ theo bổn phận mà hành,
tuyệt đối sẽ không dẫn đến cho con nhiều phiền não. Con
người lạc quan có tầm nhìn rộng hơn, có phải là ít suy
nghĩ lung tung hơn không? Một người nếu cứ tự ti, đa sầu
đa cảm, có phải cứ một việc nhỏ anh ấy đều phải nghĩ đến.
Hai loại người này, sức khỏe của người lạc quan tốt hơn,
hay là sức khỏe của người đa sầu đa cảm tốt hơn?
Tại sao một con người có quá nhiều phiền não chồng
chất? Bởi vì họ có nhiều tâm sự, cái này cũng bận tâm
cái kia cũng phiền não, kết quả thì sao? Có phải cảm
thấy mình rất mệt mỏi hay không? Lâu rồi nhất định cũng
sẽ ngã bệnh. Tự mình còn giải cứu không được, thì giải
Sự Tôn Quý Của Đạo
42 | T r a n g
cứu được ai đây? Tiên
Phật có nói con một
ngày ở “chỗ này”, không
có suy nghĩ lung tung,
chính là một ngày của
Thần Tiên; nếu như con
cứ suy nghĩ lung tung sẽ
có phiền não, chính là
một ngày của người
phàm.” Việc gì đầu không nên quá hiếu thắng, cũng đừng
nên quá hiếu kỳ, có khi quá hiếu kỳ không kiềm chế được
sẽ bị ngã quỵ xuống, ngã quỵ xuống rồi ngược lại còn làm
hại đến chính mình.
Thầy không muốn các con làm người vĩ đại, cũng không
cần các con là một siêu nhân, chỉ cần các con làm một
người phàm bình thường là được rồi. Một người thật, một
người giả, chữ người (人) chỉ có hai nét thôi! Chữ người
đơn giản này thì không dễ làm rồi, người khó làm, khó làm
người, làm người khó. Chỉ có 3 câu này thôi đã làm con
mơ hồ lắm rồi, có đúng vậy không?
Con muốn tịnh ư, có thể chứ, có một bí quyết vừa có thể
làm việc, lại vừa có thể tịnh tọa, đó chính là 2 người này
của con, hai mắt thủ huyền quan khiếu. “Trung ương
mậu kỷ thổ, song nhân thủ nhất thổ”, 2 con người nay
Tiên Phật có nói con một
ngày ở “chỗ này”, không có
suy nghĩ lung tung, chính là
một ngày của Thần Tiên;
nếu như con cứ suy nghĩ
lung tung sẽ có phiền não,
chính là một ngày của người
phàm.”
Sự Tôn Quý Của Đạo
43 | T r a n g
của con (người giả là thân xác và người thật là linh tánh)
có thể giữ điểm giữa mới có thể kiến tánh (thấy tánh).
Muốn “Minh tâm kiến tánh”, là bồi dưỡng ngoại công,
tu thêm nội đức, tu lâu rồi, tự nhiên sẽ đạt tới cảnh
giới là có thể bình tâm tịnh khí
Ví dụ kêu con sửa cái máy này, toàn bộ chủ thần của con
tập trung và đó, thì đó chính là tịnh tọa, tự nhiên sẻ không
có ham muốn, không có tạp niệm giống như trong Đạo
Đức Kinh có nói: “Tẩy trừ mơ huyền, thu gom hồn phách
về một điểm.” Muốn loại trừ hão huyền, quét trừ đi những
ham muốn tạp niệm này, là tính mệnh phải song tu, mới
có thể gom về một, giữ lấy miếng đất giữa, cho nên kinh
điển của tam giáo muốn đi thấu ngộ, đi tham gia, không
phải là chuyện của một 2 ngày cũng không một kinh điển
nào dạy chúng ta ngồi thiện tịnh tọa. Như chương thứ
Nhất của Đại Học, chính là dạy các con công phu định,
tịnh, an lự đắc.
Tâm kinh cũng là muốn chúng ta có thể hiểu rõ về
Quan Tự Tại Bồ Tát, hiểu rõ bản tính của chính mình,
cũng không dạy con si mê ngồi vọng tưởng. Cho nên Thầy
duy nhất trông chờ, là muốn các con cố gắng đi học cho
tốt, đi nhìn cho kĩ, xem nhiều, nghe nhiều, học nhiều, làm
nhiều, như vậy là được rồi. Việc mà có lợi cho người khác
Sự Tôn Quý Của Đạo
44 | T r a n g
thì con nên đi làm nhiều, việc mà có hại cho người khác,
thì con không nên làm.
Tuy là chúng ta không thể tạo phúc cho nhân loại, nhưng
cũng không nên đi làm hại nhân loại, chúng ta có thể nhìn
thấy được hoặc làm được, có thể tận một chút nghĩa vụ
làm người, e rằng chỉ có một chút ít sức lực hoặc một lời
nói của con, là con có thể cứu vãn được sự việc này, hoặc
hóa giải một trận chiến tranh, tốt vậy sao không làm.
Ngược lại, có khi chỉ vì một lời nói của con, là gió mạnh
khơi sóng, náo loạn cả thành mưa gió, dẫn đến mọi người
nảy lên một cuộc chiến tranh. Đồ đề ơi, phải luôn luôn duy
trì chân tịnh của nội tâm, để cho chân trí Tuệ được bộc lộ
ra, để ứng phó vạn sự.
 Bạch Thủy Lão Nhân Từ Huấn 
Hiện nay đại khai phổ độ, động độ người, tịnh độ mình.
Chúng ta tu Đạo tu Tâm, cái đức hạnh bên trong cần
phải tu sửa. Đạo có nội công, luôn luôn thanh tịnh đó
chính là công phu tịnh tọa. Tại sao hiện giờ không nói vậy?
Nhân sinh còn trong biển khổ, chúng ta cần phải gấp cứu
người.
Có người nhắc đến ngồi thiền, trong Đạo chúng ta là
“Chân Nhân Tịnh Tọa”, Đạo pháp tự nhiên, bình tâm tịnh
khí, hai vai buông xuống, hơi khí truyền qua đan điền
Sự Tôn Quý Của Đạo
45 | T r a n g
(dưới rốn hai phân), hai mắt giữ lấy Huyền Quan Khiếu,
Chân Nhân Tịnh Tọa. Hiện nay chúng ta cũng ngồi thiền,
nhưng là chân nhân (linh tánh) tịnh tọa. Hiện nay chúng
ta cũng ngồi thiền, nhưng là chân nhân của chúng ta tịnh
tọa, chúng ta chú ý một chút, con ngồi trên máy bay, trên
xe hơi, bình tâm tịnh khí, hai mắt giữ lấy Huyền Quan
Khiếu, đây gọi là Chân Nhân Tịnh Tọa.
Trong Đạo chúng ta có nội công, là Chân Nhân Tịnh
Tọa, khi ngồi thân thể chúng ta phải giữ tự nhiên, sống
lưng phải thẳng, hai mắt tự nhiên nhắm 8 phần, đầu lưỡi
dính hàm trên, hai vai buông lỏng, tự nhiên hơi khí sẽ
truyền xuống đan điền. Lữ Tổ nói: “Trung ương mậu kỷ
thổ, hai người trông giữ một mảnh đất, giải ra được ý
trong này, chính là vị Tổ của tương lai”.
Trung ương mậu kỷ thổ, hai người trông giữ một mảnh
đất, nhất khiếu của con thông, trăm khiếu đều thông. Vạn
pháp không rời tự tánh, hồi quan phản chiếu, tự kiểm điểm
lại bản thân, có hợp với đại tự nhiên chưa, đây gọi là Nội
Công – Chân Nhân Tịnh Tọa.
Chân Nhân Tịnh Tọa chính là Đạo pháp tự nhiên, ngồi xe
cũng được đi bộ cũng được, bất luận ở đâu, bất cứ ở chỗ
nào cũng đều có thể, chính là luôn luôn yên tịnh, hai mắt
giữ huyền quan khiếu, tâm bình khí hòa, linh khí tương
Sự Tôn Quý Của Đạo
46 | T r a n g
thông, hồi quang phản chiếu, mọi người cẩn phải hiểu rõ
ý này. Thầy cũng có nói: “Cái gì gọi là Chân Nhân Tịnh
Tọa? Người ngồi, hai người trông giữ một mảnh đất, hai
người nào? Một người thật, một người giả. Lúc nào ngồi?
Trong hai bốn giờ đồng hồ, người thật người giả cùng
trông giữ một mảnh đất, cố nắm giữ huyền quan, giữ
Trung Đạo, duy trì sự bình yên trong lòng, đây không phải
là một sự ngồi thiền thông thường.”
Chúng ta Chân Nhân Tịnh Tọa, không giống cách ngồi
thiền của người khác, ở bất cứ nơi nào cũng đều có thể,
ngồi cũng được, mà đứng cũng được. Ví dụ đứng ở đây,
chúng ta luyện Thái Cực Quyền, nhấc giang treo đỉnh
(chổng ngược đầu). Cái gì gọi là giang, giang là hậu môn.
Đứng ở nơi đó phải nhấc lên, hai vai buông xuống, khí
truyền xuống đan điền. Hiện nay ngồi chính là ngồi công,
khí ở tại rốn, không ghìm xuống được. Chúng ta ngồi thiền
chính là cái này, hai mắt thủ huyền, hai người trông giữ
một mảnh đất, con đứng cũng được, con ngồi cũng được,
luôn luôn thường xuyên chính là như vậy. Giờ giấc chính
của ngồi thiền là: Tý, Ngọ, Mão, Dậu. Sáng sớm thức dậy
ngồi, 12 giờ trưa ngồi, 6 giờ chiều ngồi, 12 giờ khuya ngồi.
Chúng ta có được chứng cứ chúng ta đắc Đạo rồi, được
nhất chỉ điểm này, sự huyền diệu của nhất chỉ điểm là ở
chỗ nào? Điểm Đạo điểm huyền mà! Đạo Đức Kinh trong
Sự Tôn Quý Của Đạo
47 | T r a n g
đoạn đầu có viết rằng:
“Hữu dục quan kỳ khiếu,
vô dục quan kỳ diệu”,
chúng ta vừa mới ngồi
thiền, khí ghìm xuống
không được, muốn được
như thế nào đây? Mông lùi
lại sau một chút, hai vai
buông nhẹ chút. Phật kinh
nói: “Quên rồi”, quên đi chính bản thân con rồi cái gì cũng
không màng tới rồi, thì khí tự nhiên sẽ truyền xuống dưới
bụng, rất tự nhiên mà xuyên xuống đan điền, đạo pháp tự
nhiên là vậy đó! Cái gọi là “Đạo Pháp Tự Nhiên”, cũng
chính là Thánh Nhân từng nói: “Tồn Tâm Dưỡng Tính”,
nuôi dưỡng thiên tính của chúng ta, Phật tổ có nói: “Minh
Tâm Kiến Tánh”, chúng ta thọ nhận được Nhất Chỉ Điểm
này gọi là Minh Tâm, noi theo Thiên Tính mà hành gọi là
Kiến Tánh
3. Tam Bảo Tâm Pháp, Thoát Khỏi Sanh Tử
Luân Hồi
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Hiện nay pháp môn Bạch Dương đã truyền khắp nơi trên
thế giới ta bà, những người đắc Đạo giáo hóa, đại đa số
là những người theo chân lý quy y, thường làm việc lương
Phật kinh nói: “Quên rồi”,
quên đi chính bản thân con
rồi cái gì cũng không màng
tới rồi, thì khí tự nhiên sẽ
truyền xuống dưới bụng,
rất tự nhiên mà xuyên
xuống đan điền, đạo pháp
tự nhiên là vậy đó!
Sự Tôn Quý Của Đạo
48 | T r a n g
thiện, lấy Đức theo Đạo, xem tam thí (tài thí, pháp thí, vô
úy thí) là niềm vui. Điều khó có được chính là đệ tử Bạch
Dương Kỳ, đều có được một tấm lòng Đạo tâm rất tích
cực để thế thiên tuyên hóa, đây chính là nguyên nhân mà
pháp môn Bạch Dương được phát dương nhanh như vậy.
Chỉ ra Huyền Quan thì
gặp được chân Phật, cố
chấp Huyền Quan thì
theo người đi, quên đi
Huyền Quan thì đã thành
Phật. Huyền Quan là một
cái cửa, là nơi bắt đầu,
mở ra cửa chính rồi đi
vào phía trong mới tìm
thấy được chủ nhân, tài cao học rộng rồi, vẫn phải gắng
tiến lên. Cần phải thăm dò nghìm dặm đường, mới càng
tiến lên một tầng cao.
 Tam Quan Đại Đế Từ Huấn 
Phương pháp tu thủ giữ Huyền Quan, là môn thông dụng
nhất mà hiện nay đệ tử Bạch Dương đang sử dụng. Trong
24 giờ, bất luận là đi ở nằm ngồi, buông xuống tất cả, nâng
nhẹ tâm niệm, chuyên chú nơi điểm Huyền Quan, lâu rồi
công phu sẽ thuần thục, có thủ như không thủ, cũng có
Chỉ ra Huyền Quan
thì gặp được chân
Phật, cố chấp
Huyền Quan thì
theo người đi, quên
đi Huyền Quan thì
đã thành Phật
Sự Tôn Quý Của Đạo
49 | T r a n g
thể rời bỏ vọng tưởng hiện ra cái thật. Nhưng trong quá
trình thủ huyền, sẽ có rất nhiều ảo cảnh xuất hiện, tuyệt
đối không nên tưởng là thật. Ví dụ như thấy khung cảnh
trời sáng chói của thiên đường, hoặc gặp Bồ Tát qua lại,
hoặc tự nhìn thấy thức thần của chính mình ra
vào,…những tình cảnh này tuyệt đối không nên để trong
lòng, nếu không sẽ lấy làm niềm vui thỏa thích, lấy làm
điều kiêu ngạo và khoe khoang, thì sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập
ma. Thủ huyền này tất nhiên là pháp môn thuận tiện để
thu tâm, dừng nghĩ tâm niệm, nhưng mà nhất thiết phải có
những người hiểu biết hoặc Minh Sư chỉ điểm, để đề
phòng Thức Thần dụng sự, nhận giả làm thật”, chớ tự
mình mò mẫm, tệ thì nhiều mà lợi thí ít đó.
Người thủ huyền, lúc đầu là thu vạn niệm quy về một niệm,
thu về một niệm mà suất tính, hiểu rõ và tận tâm làm, đến
sau cùng không có gì mà không ứng, mà còn ứng được
với vạn sự, chân tâm thiên tâm hợp nhất, vốn dĩ không có
hai tâm, chính như vậy Chân Chủ Nhân đang làm chủ,
cũng là phương pháp thủ huyền chân chính. Nếu cố chấp
trên nhất điểm, giữ chết không buông, hoặc mượn những
chỗ này xem thường những pháp môn thiên tâm của Đạo
khác, như vậy lại cách xa chân môn huyền quan rồi. Nhớ
cẩn thận, cẩn thận nhé! “Ý nghĩa thật sự của thủ Huyền,
chính là suất tính mà!”
Sự Tôn Quý Của Đạo
50 | T r a n g
Người tu mỗi ngày
tay ôm hợp đồng
khấu đầu lễ Phật,
nếu có thể duy tri
tâm hết sức chân
thành, hiển lộ sự
ngay thơ, lúc 500
khấu, 1000 khấu,
2000 khấu, 3000 khấu đều có thể buông xuống vạn duyên,
tạp niệm không khởi phát, toàn bộ tinh thần tập trung vào
khấu đầu. Công phu như vậy có thể tiếp tục không ngừng,
không chỉ như vậy lúc thắp hương khấu đầu có thể tâm
vô niệm, tức là trong cuộc sống ngày thường, vẫn có thể
thanh tịnh không vọng tưởng, công phu lâu ngày thành
thạo khấu như không khấu, luôn luôn thanh tịnh, không
còn lại bị vọng niệm đeo quấn, tự nhiên sẽ không bị mắc
những nỗi khổ của sự sanh tử luân hồi.
Trong cuộc sống ngày thường,
vẫn có thể thanh tịnh không vọng
tưởng, công phu lâu ngày thành
thạo khấu như không khấu, luôn
luôn thanh tịnh, không còn lại bị
vọng niệm đeo quấn, tự nhiên sẽ
không bị mắc những nỗi khổ của
sự sanh tử luân hồi
Sự Tôn Quý Của Đạo
51 | T r a n g
Cuối cùng ta muốn nhấn mạnh một điểm, Tam Bảo chân
truyền là vô thượng mật bảo tuy ứng thời vận mà giáng
xuống, nên đệ tử của Bạch Dương Kỳ nên ghi nhớ, là
pháp bình đẳng, không có cao thấp. Chỉ là theo cơ duyên
và căn huệ của mỗi người ty hoặc vì mượn tay thấy trăng,
hoặc vì quan sát suy nghĩ, hoặc vì thủ huyền, hoặc vì lòng
từ bi, hoặc vì con trẻ, hoặc vì niệm chú, hoặc vì lễ phật
khấu đầu, chỉ cần theo pháp tu trì không lười biếng, tinh
tấn tu trì lâu dài, suốt đời không thay đổi, lập nguyện liễu
nguyện, duy trì lòng bình đẳng, độ mình độ người, sau
cùng tất có thể trong hội Long Hoa gặp Phật, nghe
pháp, được sự thọ ký của Phật Di Lặc, ứng vào chánh
quả.
4. Lập Nguyện Liễu Nguyện – Trở Về Cố
Hương
 Nguyệt Tuệ Sư Mẫu Từ Huấn 
“Nguyện” chính là tâm vốn có của mình, không phải ở
Phật đường lập nguyện mới gọi là nguyện, con có tâm
nguyện ôm ấp lòng từ bi, đi học Vô Thượng Đạo, Vô
Thượng Pháp, sẽ chứng được Chánh Đẳng Chánh Giác,
Vô Thượng Quả, biết và làm hợp thành một, chính là
nguyện. Biết mà không làm thì biết cũng uổng phí, chô
nên muốn biết phải làm, mang lòng thành khẩn mà thực
hành ra ngoài, mới có lòng thành không ngừng, mới có
Sự Tôn Quý Của Đạo
52 | T r a n g
thể hòa nhập vào sự sinh thành của Trời Đất, mới có thể
hiểu biết, mới có thể như thần, cảm nhận và thông cảm.
Thấu hiểu chỉ có chứng thực từ trong nội tâm của mình,
chứ không phải từ trên thân thể của người khác mà có
được; nếu con từ ngoài tâm đi cầu đi tìm, muốn được
chánh đẳng chánh giác, đó là điều không thểm cũng giống
như thỏ muốn có sừng, rùa muốn có lông.
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Người có Nguyện là tâm vốn dĩ phải có, cũng tức là chân
tâm, tính luôn giác ngộ vốn có của mình. Các con vào cửa
này rồi, thì sẽ có “nguyện lực” này, thầy đây lại không
mong các con phát hồng thề đại nguyện gì, chỉ cần các
con tuân thủ và làm theo Mười Điều Đại Nguyện mà lúc
các con cầu Đạo đã lập từ đầu đến cuối thề quyết chí hoàn
thành nó, tin chắc rằng các con sẽ về lại được Thiên trên,
nhất định cũng có thể siêu sanh liễu tử.
Mỗi một người các con từ Lý Thiên xuống đều có lập
nguyện cả, Thầy không trách rằng các con đến trần gian
không nhận ra phương hướng của mình, quên đi lời thệ
nguyện, nhưng một khi các con bước vào cửa phật, gánh
vác chức trách và nhiệm vụ thần thánh, thì Thầy không
thể nào không nhắc con a! Nên biết rằng một mình con rơi
xuống, vạn người rơi xuống, Cửu Huyền Thất Tổ đều phải
gặp tai ương! Đừng tưởng là một mình con chỉ là việc nhỏ,
Sự Tôn Quý Của Đạo
53 | T r a n g
chẳng qua chỉ là tạo lỗi nhỏ, nghiệp nhỏ, nên biết rằng:
“Giọt nước tuy nhỏ, dần tràn hồ lớn”. Không nên xem
thường một giọt, một giọt nước thường, một chút một chút
lỗi nhỏ, từ từ cũng sẽ thành Đại Đồ Đao, có hiểu không
con?
Con muốn liễu hết tội, phải làm như thế nào đây? Lấy cái
gì để làm đây? Muốn liễu tội cần phải có đại nguyện à!
Con không có nguyện, thì sẽ qua loa, đại khái, qua được
thì qua, không biết đi trân trọng cuộc sống của con! Nhưng
mà các con đã quên đi nguyện của con rồi, tạo tội đầy rẫy,
khổ là ai đây? Nếu biết cuộc sống của con người đau khổ
và ngắn ngủi, thì còn có gì để quyến luyến chứ. Tại sao
không trân trọng Phật duyên mà hiện nay con đang có,
ráng mà tích thiện duyên, làm viên mãn cái duyên này của
con chứ! Các con phải làm tận hết việc của mình, nghe
theo Thiên Mệnh, không nên tự vạch mức hạn chế mình,
bước chân này của con không bước ra, thì nguyện lực
của con làm sao kéo dài và trải rộng đây?
Không theo nguyện của con mà hành, vô số tội của con
đã gây ra trong 60.000 năm làm sao có thể xí xóa hết đây.
Có làm thì mới có khôn, không khảo không nghiệm không
thử ra được người đại tài, các con phải có gánh vác lớn,
con mới có thể gánh một phần trong những trụ cột của vở
tuồng Bạch Dương này. Mỗi một người đều có vai diễn
Sự Tôn Quý Của Đạo
54 | T r a n g
của mình, sứ mệnh mà mỗi một người phụ trách là không
giống nhau, cho nên các con không nên xem thường bản
thân mình, có được không? Hy vọng các con có thể quang
minh thẳng thắn, mở một tấm lòng của con, giang rộng đôi
tay cứu vớt, độ thêm càng nhiều chúng sanh có duyên có
được không?
5. Sự Tôn Quý Của Đạo - Ở Trong Sự Sâu
Sắc Của Hành
 Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 
Chúng ta tu Đạo chính là loại trừ cái ác giữ lại cái thiện.
Cái gì là ác? Cái gì là thiện? Tu Đạo dùng Diệu Trí Tuệ để
tu, làm sao để phát tâm Bồ Đề? Làm sao để giới trừ ác
niệm? Làm sao đi độ hóa chúng sanh? Đây không phải
chỉ là nói suông. Tu Đạo biết và làm phải hợp nhất, nếu
bản thân, nếu bản thân không đi tham ngộ, không đi cấy
trồng, thì sẽ không có thu hoạch, sau cùng chỉ là dư ra
công phu bề ngoài thôi.
Thử nghĩ xem ban đầu lúc các con từ Lý Thiên Xuống, là
rất trong sách không một chút tạp chất, cũng không một
chút phiền não khổ đau, như sau khi đến nhân gian rồi, lại
dẫn thêm nhiều thứ dính trên người, bây giờ cần phải
mang nó bóc ra lau chùi sạch sẽ, rửa đi những thứ dơ bẩn,
hồi phục lại diện mạo ban đầu vốn có của mình.
Sự Tôn Quý Của Đạo
55 | T r a n g
Cái gì là những thứ dơ bẩn? Thù hận, sân tâm, hư vinh,
danh lợi, tài sắc tửu khí, thất tình lục dục, thập ác bát tà,…
nói bao nhiêu là có bấy nhiêu. Nhưng bất kể là có bao
nhiêu bụi đất, chỉ cần dùng nước dội sạch đi, toàn bộ đều
sẽ sạch sẽ. Cũng như chúng ta thấy trời ban đêm rất tối,
đưa tay ra không thấy năm ngón, một khi mặt trời mọc ra,
cái gì cũng thấy hết cả
Thầy đây muốn con nghĩ xem những thứ dơ bẩn của mình,
làm sao vứt bỏ đi? Mỗi một người như vậy đều phải tự
mình chà, tự mình rửa, người khác lại không biết những
thứ dơ bẩn của con ở đâu, thì làm sao giúp con rửa đây?
Thầy dẫn các đệ tử vào đến Phật môn tu Đạo, thành Đạo,
phải dựa vào chính bản thân của các con rồi. Minh Sư cho
con biết rằng là con có một bộ mặt vốn có, tự mình đi phát
hiện, tự mình đi thành tựu nó.
Làm sao khôi phục lại sự đầy đủ của tính giác ngộ? Các
con cần phải khôi phục lại quả tim Phật Tánh này, xưa kia
trên Thiên Đình là sáng lấp lánh, Thập Phương tam giới
không nơi nào là không phát sáng, mà nay lưu lạc đến thế
gian hồng trần, tại sao không phát sáng nữa? Bởi vì do
sắc khí vật chất che đậy cản trở mà ra. Ánh sáng này vốn
dĩ là có, vừa luân lạc xuống là để lại các tập tính thế gian
che mất đi ánh sáng của Phật tính, làm con có mà không
biết mình có, làm con không thể đem ánh sáng này bộc lộ
Sự Tôn Quý Của Đạo
56 | T r a n g
ra ngoài, cho nên sự thành công thất bại của một người.
Khác biệt chính là ở chỗ này. Tại sao vậy? Giả sử nếu
như quả tim phật tánh của con là quang minh sáng lạng,
thì con người của con rất dễ dàng sống trong lòng mọi
người, thậm chí làm cho mọi người nhìn thấy chỉ biết tôn
kính mà không dám gần, đó là bởi vì con đeo hoài một bộ
mặt chúng sanh phàm tục, cho nên làm cho mọi người
cảm thấy sợ hãi.
Tại sao đồng đều giống nhau đều có Phật tánh, có người
thì thành công, có người thì thất bại, có người thành
Thánh Thành Phật, cũng có người làm chúng sanh, thậm
chí đến cuối cùng luân lạc làm ma quỷ, đây là ý gì vậy?
Là do căn cơ sao? Bất luận căn cơ của họ như thế nào,
nay là lúc Tam Tào Phổ Độ, không để ý đến những thứ
này nữa, chỉ cần có làm người thì có Phật tánh, chỉ là Phật
tánh đó sáng hay không sáng mà thôi. Tươi sáng là Phật
tánh của họ không bị diệt mất, nếu không phải Phật tánh
không diệt, thường là có những người biết trước đến báo
và điểm hóa cho họ, làm cho họ biết có và biết là mình có,
sau đó tiếp tục đem những thứ dơ bẩn, những sự liên lụy,
những thói hư tập tính loại trừ đi, có vậy họ mới đủ khả
năng, không ngừng tự mình nghiêm khắc chính mình
phục hồi lại lễ nghi khí tiết, cũng là nguyên do khiến cho
ánh sáng tỏa sáng khắp nơi; còn một loại là Phật tánh mê
Sự Tôn Quý Của Đạo
57 | T r a n g
muội, mờ mịt, lại không tiếp nhận lời khuyên chỉ dạy của
mọi người, cố chấp ý riêng của mình, mãi mãi sẽ rơi và
mê muội, có tật xấu không chịu tu sửa, càng nhiễm càng
sâu, càng ám đạm, càng khiến cho người ta cảm thấy
đáng sợ và sợ hãi. Giữ hai người này chính là công phu
có tu và không tu.
Các con muốn làm Phật ư? Hay là muốn làm cái máy bón
phân hử? Chân chủ nhân này của các con, Phật tánh này
của các con, có phải là mang cái thân xác giả này, xem
thành cái máy của chủ nhân con không? Không nên làm
cái máy chế tạo phân bón chứ! Thầy chỉ mong các con cố
gắng tu chân công, tu chân đức. Công chính là một tấm
lòng từ bi. Lòng của Ơn trên, không việc gì mà không gom
lấy, cao to rộng lớn, cho nên Ơn trên ban cho các con cái
linh tánh này, gọi là tự tánh. Các con cần phải tu chân
công, thấy được tự tánh của mình, mới biết được tự bản
thân của mình nên làm những gì.
Đạo là chí cao vô thượng. Nếu như chúng ta không mang
chí cao vô thượng của Đạo thay thế biểu hiện ra ngoài, sẽ
có lỗi với Trời, Đất, Quân, Thân, Sư, có lỗi với Lão Mẫu.
Cho nên phải đem Đạo này thay thế biểu hiện ra, cho dù
bằng lời nói động tác việc làm, hay là thái độ bên ngoài,
tất cả tất cả, đều phải biết rằng là làm thế nào cho Đạo
phát huy rộng sáng, có được không?
Sự Tôn Quý Của Đạo
58 | T r a n g
Hiện nay các giáo phái đều có rất nhiều người tu hành, họ
đều là tu trước đắc sau, mà các con là đắc trước tu sau,
kết quả cuối cùng đều là giống nhau.
Trong thời đại trào lưu này, khoa học kỹ thuật phát triển,
cái gì cũng đều vi tính hóa cả. Vi tính có thể thay thế người.
Nhưng khoa học phát triển có thể tạo ra một con kiến hay
chưa? Ơn trên ban linh tánh cho chúng ta cũng chính là
hoàn toàn chính xác, Đạo thật, Lý thật, con không tu là
không thật rồi!
Làm người không được giả, có lẽ là trong thời gian ngắn
người khác không hiểu rõ, nhưng lâu rồi sẽ bị lộ tẩy, bị
phát giác, cho nên không tự dối người, dối mình. Hiện nay
tu Đạo là tu ở chỗ hàm dưỡng đức tính, mà đức hạnh
là gì vậy? Đó chính là lòng thành bên trong hành động
bên ngoài, thật lòng muốn giúp đỡ người khác nhưng
không mong cầu người khác, âm thầm mà làm, đó mới là
đức tính thật, công đức thật. Thầy đây hy vọng các đệ tử
cần phải bồi dưỡng đức tính, đức không phải chỉ là miệng
nói, tốt xấu của đức tính phải để người khác đi cảm nhận.
Mỗi một người các con đều cảm nhận không giống nhau,
đây chính là đặc tính của mỗi một người, đặc tính này gọi
là “khí chất”, mà khí chất chính là sự biểu hiện của nội tâm,
mà ngôn ngữ không có cách nào hình dung ra được, làm
cảm nhận giữ người và người, cũng chính là cảm giác giữ
Sự Tôn Quý Của Đạo
59 | T r a n g
linh tánh với linh tính, cũng do vậy mà “Đạo”, chính là linh
tánh mà bản thân không nhìn thấy, đó mới chính là thật,
hy vọng các con cố gắng tham ngộ mới phải
Thật ra người Thầy chỉ dẫn của mỗi một người vẫn chính
là bản thân mình, có thể cứu vớt bản thân mình vẫn là
chính mình, tất cả dựa vào tâm niệm của mình đi làm, tâm
của chính mình phải ổn định, tâm muốn định thì phải đi
tìm hiểu những triết lý của Thánh hiền xưa kia, bước đi
bước đi của Thánh hiền xưa kia mới có thể hiểu hết những
lời nói đó, những Đạo lý đó. Thầy hy vọng là các con có
thể bước ra một con đường, một chân trời mới của chính
mình, Đạo ở ngay ngày thường, Đạo ở ngay bản thân,
không tự đi nghiên cứu bản thân mình mà đi nghiên cứu
người khác, thì không có tác dụng gì cả.
Muốn làm Tiên Phật, là tự mình phải buông xuống được,
xem cho thoáng, năng lực của mỗi con người là vô hạn,
tiềm lực vô hạn, chỉ là bản thân mình không đi khai quật,
núi vàng vẫn là tự mình đào, mỗi một người đều có Trí
Tuệ của Ơn Trên ban cho, cho nên phải tự mình đi tìm.
Con muốn tu thì cứ tu, muốn làm thì cứ làm, không ai có
thể yêu cần con cả. Bởi vậy tất cả thao tác đều do chính
mình, Đạo tâm chính là tâm ban đầu mới phát ra, phát
tâm hay thối lui cũng chỉ ở giữa một niệm mà thôi.
Sự Tôn Quý Của Đạo
60 | T r a n g
Tâm ở đâu? Tâm ở Huyền Quan, hôm nay con muốn
làm như thế nào, vẫn phải dựa vào chính bản thân.
Su Ton Quy Cua Dao

Weitere ähnliche Inhalte

Was ist angesagt?

Bốn khóa trình tu đạo thiên
Bốn khóa trình tu đạo thiênBốn khóa trình tu đạo thiên
Bốn khóa trình tu đạo thiênHoàng Lý Quốc
 
Hoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải Đáp
Hoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải ĐápHoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải Đáp
Hoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải ĐápPhát Nhất Tuệ Viên
 
Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường
Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường
Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường Phát Nhất Tuệ Viên
 
AN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANH
AN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANHAN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANH
AN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANHPhát Nhất Tuệ Viên
 
Thiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữ
Thiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữThiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữ
Thiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữHoàng Lý Quốc
 
Nguồn suối trong tâm tánh tập 1
Nguồn suối trong tâm tánh   tập 1Nguồn suối trong tâm tánh   tập 1
Nguồn suối trong tâm tánh tập 1Hoàng Lý Quốc
 
Hoang mau huan tu thap gioi
Hoang mau huan tu thap gioiHoang mau huan tu thap gioi
Hoang mau huan tu thap gioiSonHo22
 
15 điều phật quy của tế công hoạt phật
15 điều phật quy của tế công hoạt phật15 điều phật quy của tế công hoạt phật
15 điều phật quy của tế công hoạt phậtHoàng Lý Quốc
 
Lữ Tổ Thuần Dương Lược Truyện
Lữ Tổ Thuần Dương Lược TruyệnLữ Tổ Thuần Dương Lược Truyện
Lữ Tổ Thuần Dương Lược TruyệnPhát Nhất Tuệ Viên
 
Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)
Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)
Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)Hoàng Lý Quốc
 
Hoàng mẫu huấn tử thập giới
Hoàng mẫu huấn tử thập giớiHoàng mẫu huấn tử thập giới
Hoàng mẫu huấn tử thập giớiHoàng Lý Quốc
 
Súc đạo luân hồi kí cảnh tỉnh đệ tử bạch dương
Súc đạo luân hồi kí   cảnh tỉnh đệ tử bạch dươngSúc đạo luân hồi kí   cảnh tỉnh đệ tử bạch dương
Súc đạo luân hồi kí cảnh tỉnh đệ tử bạch dươngHoàng Lý Quốc
 

Was ist angesagt? (20)

Bốn khóa trình tu đạo thiên
Bốn khóa trình tu đạo thiênBốn khóa trình tu đạo thiên
Bốn khóa trình tu đạo thiên
 
Hoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải Đáp
Hoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải ĐápHoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải Đáp
Hoat Phật Sư Tôn Chú Giải Nhất Quán Đạo Nghi Vấn Giải Đáp
 
Quang minh trí tuệ
Quang minh trí tuệQuang minh trí tuệ
Quang minh trí tuệ
 
Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường
Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường
Phật Quy Lễ Tiết Trong Phật Đường
 
15 Điều Phật Quy
15 Điều Phật Quy15 Điều Phật Quy
15 Điều Phật Quy
 
AN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANH
AN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANHAN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANH
AN CHUNG DAO CHANH LY CHANH THIEN MENH CHANH
 
Tìm hiểu về đạo
Tìm hiểu về đạoTìm hiểu về đạo
Tìm hiểu về đạo
 
Thiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữ
Thiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữThiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữ
Thiên nhiên cổ phật đinh ninh tâm ngữ
 
Nguồn suối trong tâm tánh tập 1
Nguồn suối trong tâm tánh   tập 1Nguồn suối trong tâm tánh   tập 1
Nguồn suối trong tâm tánh tập 1
 
Hoang mau huan tu thap gioi
Hoang mau huan tu thap gioiHoang mau huan tu thap gioi
Hoang mau huan tu thap gioi
 
Tam bảo tâm pháp
Tam bảo tâm phápTam bảo tâm pháp
Tam bảo tâm pháp
 
KINH TAM THẾ NHÂN QUẢ
KINH TAM THẾ NHÂN QUẢKINH TAM THẾ NHÂN QUẢ
KINH TAM THẾ NHÂN QUẢ
 
Tu đạo tu tâm thiên
Tu đạo tu tâm thiênTu đạo tu tâm thiên
Tu đạo tu tâm thiên
 
15 điều phật quy của tế công hoạt phật
15 điều phật quy của tế công hoạt phật15 điều phật quy của tế công hoạt phật
15 điều phật quy của tế công hoạt phật
 
Lữ Tổ Thuần Dương Lược Truyện
Lữ Tổ Thuần Dương Lược TruyệnLữ Tổ Thuần Dương Lược Truyện
Lữ Tổ Thuần Dương Lược Truyện
 
5 điều tu luyện của sinh mạng
5 điều tu luyện của sinh mạng5 điều tu luyện của sinh mạng
5 điều tu luyện của sinh mạng
 
Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)
Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)
Kim tuyến và tu đạo (đạo thống)
 
Hoàng mẫu huấn tử thập giới
Hoàng mẫu huấn tử thập giớiHoàng mẫu huấn tử thập giới
Hoàng mẫu huấn tử thập giới
 
Súc đạo luân hồi kí cảnh tỉnh đệ tử bạch dương
Súc đạo luân hồi kí   cảnh tỉnh đệ tử bạch dươngSúc đạo luân hồi kí   cảnh tỉnh đệ tử bạch dương
Súc đạo luân hồi kí cảnh tỉnh đệ tử bạch dương
 
Kinh điển trì tụng
Kinh điển trì tụngKinh điển trì tụng
Kinh điển trì tụng
 

Ähnlich wie Su Ton Quy Cua Dao

Khuyên người niệm Phật 3
Khuyên người niệm Phật 3Khuyên người niệm Phật 3
Khuyên người niệm Phật 3Nguyen Ha Linh
 
[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT
[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT
[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬTtung truong
 
Phat dang 2016
Phat dang 2016Phat dang 2016
Phat dang 2016Lee Ngọc
 
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản WordGiảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản WordNhân Quả Luân Hồi
 
Nguồn suối trong tâm tánh tập 2
Nguồn suối trong tâm tánh   tập 2Nguồn suối trong tâm tánh   tập 2
Nguồn suối trong tâm tánh tập 2Hoàng Lý Quốc
 
Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)
Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)
Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)Phật Ngôn
 
Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)
Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)
Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)Phật Ngôn
 
5 điều tu luyện của sinh mệnh
5 điều tu luyện của sinh mệnh5 điều tu luyện của sinh mệnh
5 điều tu luyện của sinh mệnhHoàng Lý Quốc
 
Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3
Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3
Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3Ngọa Long
 
Quần tiên gia ngôn lục
Quần tiên gia ngôn lụcQuần tiên gia ngôn lục
Quần tiên gia ngôn lụcHoàng Lý Quốc
 
Tinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoang
Tinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoangTinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoang
Tinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoangtung truong
 
Phật học vấn đáp
Phật học vấn đápPhật học vấn đáp
Phật học vấn đápKien Thuc
 
Bát nhã ba la mật đa tâm kinh chú giải
Bát nhã ba la mật đa tâm kinh   chú giảiBát nhã ba la mật đa tâm kinh   chú giải
Bát nhã ba la mật đa tâm kinh chú giảiHoàng Lý Quốc
 
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản WordGiảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản WordNhân Quả Luân Hồi
 
Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1
Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1
Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1Ngọa Long
 

Ähnlich wie Su Ton Quy Cua Dao (20)

Tâm không phóng dật
Tâm không phóng dậtTâm không phóng dật
Tâm không phóng dật
 
Khuyên người niệm Phật 3
Khuyên người niệm Phật 3Khuyên người niệm Phật 3
Khuyên người niệm Phật 3
 
[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT
[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT
[KHAI THỊ]: PHÁP MÔN NIỆM PHẬT- MỘT ĐỜI THÀNH PHẬT
 
Phat dang 2016
Phat dang 2016Phat dang 2016
Phat dang 2016
 
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản WordGiảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 5 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
 
Tâm không phóng dật)
Tâm không phóng dật)Tâm không phóng dật)
Tâm không phóng dật)
 
Nguồn suối trong tâm tánh tập 2
Nguồn suối trong tâm tánh   tập 2Nguồn suối trong tâm tánh   tập 2
Nguồn suối trong tâm tánh tập 2
 
TÂM GIẢI THOÁT KHI CHỈ THẤY LỖI MÌNH - KHÔNG THẤY LỖI NGƯỜI
TÂM GIẢI THOÁT KHI CHỈ THẤY LỖI MÌNH - KHÔNG THẤY LỖI NGƯỜITÂM GIẢI THOÁT KHI CHỈ THẤY LỖI MÌNH - KHÔNG THẤY LỖI NGƯỜI
TÂM GIẢI THOÁT KHI CHỈ THẤY LỖI MÌNH - KHÔNG THẤY LỖI NGƯỜI
 
Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)
Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)
Vườn Thiền (Thích Nhật Quang)
 
Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)
Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)
Hoa Thiền (Thích Nhật Quang)
 
Giác lộ chỉ nam
Giác lộ chỉ namGiác lộ chỉ nam
Giác lộ chỉ nam
 
5 điều tu luyện của sinh mệnh
5 điều tu luyện của sinh mệnh5 điều tu luyện của sinh mệnh
5 điều tu luyện của sinh mệnh
 
Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3
Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3
Kinh đại thừa vô lượng thọ tập 3
 
Quần tiên gia ngôn lục
Quần tiên gia ngôn lụcQuần tiên gia ngôn lục
Quần tiên gia ngôn lục
 
Tinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoang
Tinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoangTinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoang
Tinh dovangsanhchanhnhan ps-dinhhoang
 
Phật học vấn đáp
Phật học vấn đápPhật học vấn đáp
Phật học vấn đáp
 
Bát nhã ba la mật đa tâm kinh chú giải
Bát nhã ba la mật đa tâm kinh   chú giảiBát nhã ba la mật đa tâm kinh   chú giải
Bát nhã ba la mật đa tâm kinh chú giải
 
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản WordGiảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
Giảng Kinh Lăng Nghiêm Quyển 6 | Hòa Thượng Tuyên Hóa Giảng | Bản Word
 
Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1
Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1
Kinh đại thừa vô lượng thọ tap 1
 
duoi chan thay
duoi chan thay duoi chan thay
duoi chan thay
 

Mehr von Phát Nhất Tuệ Viên

Mehr von Phát Nhất Tuệ Viên (12)

Nhân Quả Oan Nợ Báo Ứng Hiển Hóa Tại Phật Đường Malaysia
Nhân Quả Oan Nợ Báo Ứng Hiển Hóa Tại Phật Đường MalaysiaNhân Quả Oan Nợ Báo Ứng Hiển Hóa Tại Phật Đường Malaysia
Nhân Quả Oan Nợ Báo Ứng Hiển Hóa Tại Phật Đường Malaysia
 
HIẾU KINH - KHỔNG TỪ
HIẾU KINH - KHỔNG TỪHIẾU KINH - KHỔNG TỪ
HIẾU KINH - KHỔNG TỪ
 
Nhan Qua Vuong Binh Hoang Hien Hoa
Nhan Qua Vuong Binh Hoang Hien HoaNhan Qua Vuong Binh Hoang Hien Hoa
Nhan Qua Vuong Binh Hoang Hien Hoa
 
Bảng Đạo Thống Tiên Thiên Đại Đạo
Bảng Đạo Thống Tiên Thiên Đại ĐạoBảng Đạo Thống Tiên Thiên Đại Đạo
Bảng Đạo Thống Tiên Thiên Đại Đạo
 
Đào Viên Minh Thánh Kinh - Kinh Tụng Và Sự Ứng Nghiệm
Đào Viên Minh Thánh Kinh - Kinh Tụng Và Sự Ứng NghiệmĐào Viên Minh Thánh Kinh - Kinh Tụng Và Sự Ứng Nghiệm
Đào Viên Minh Thánh Kinh - Kinh Tụng Và Sự Ứng Nghiệm
 
Cá Tinh Hiển Hóa - Nhân Quả Báo Ứng Của Đắc Kỷ Trụ Vương
Cá Tinh Hiển Hóa - Nhân Quả Báo Ứng Của Đắc Kỷ Trụ VươngCá Tinh Hiển Hóa - Nhân Quả Báo Ứng Của Đắc Kỷ Trụ Vương
Cá Tinh Hiển Hóa - Nhân Quả Báo Ứng Của Đắc Kỷ Trụ Vương
 
Ma To Cau Dao
Ma To Cau DaoMa To Cau Dao
Ma To Cau Dao
 
Cau Dao Ket Duyen
Cau Dao Ket DuyenCau Dao Ket Duyen
Cau Dao Ket Duyen
 
Su Mau Trung Hoa Thanh Mau Tu Huan
Su Mau Trung Hoa Thanh Mau Tu HuanSu Mau Trung Hoa Thanh Mau Tu Huan
Su Mau Trung Hoa Thanh Mau Tu Huan
 
Nguyên Nhân Bệnh Nan Y - Hoạt Ngục Du Ký
Nguyên Nhân Bệnh Nan Y - Hoạt Ngục Du KýNguyên Nhân Bệnh Nan Y - Hoạt Ngục Du Ký
Nguyên Nhân Bệnh Nan Y - Hoạt Ngục Du Ký
 
Kinh Di Lặc
Kinh Di LặcKinh Di Lặc
Kinh Di Lặc
 
ấN quang pháp sư kết duyên huấn
ấN quang pháp sư kết duyên huấnấN quang pháp sư kết duyên huấn
ấN quang pháp sư kết duyên huấn
 

Su Ton Quy Cua Dao

  • 1.
  • 2. Sự Tôn Quý Của Đạo 1 | T r a n g LỜI NÓI ĐẦU Nam Cực Tiên Ông nói: “Nhân sanh không thể không có Đạo, nếu như không có Đạo thì sẽ mất đi phương hướng”. Lại nói: “Nếu như các con không có Trí Tuệ thì sẽ quay cuồng theo mọi sự việc”. Điều này cho ta thấy, người có Đạo tất có trí Tuệ, người thật sự có trí Tuệ cũng chính là người có Đạo. Nhìn lại những lớp Pháp Hội không ngừng mà mở, các nước trên Thế giới đi khắp nơi khai hoang hạ giống, bỏ ra công sức quên mình vì Đạo, phụ trách việc Đạo, giảng Đạo độ người v.v… Nhiều năm như vậy cho tới nay vẫn còn có không ít những đạo thân tu đạo bàn đạo vẫn sống trong cảnh mê muội, sự nghiệp và đau khổ không thể thoát ra được. Thầy nói: “Đạo không có trên thân mình mọc rễ” có phải là người bàn đạo không có Đạo, người tu đạo cũng không có Đạo sao? Không phải là không có Đạo, mà là rễ cây của Đạo đâm mọc quá cạn rồi. Nguyên nhân đúng hơn là tuy người đó có hy sinh nhưng chưa phải là hoàn toàn hy sinh vẫn còn lưu giữ lại cái ích kỷ của riêng mình, để cho chính mình có một khoảng không gian trốn núp, tự tìm lý do để tha thứ cho mình, đó chính là nguyên do không biểu lộ rõ được tâm ý của mình đối với thiên trên một cách triệt để, do đó không nhìn thấy được “Đạo” trên
  • 3. Sự Tôn Quý Của Đạo 2 | T r a n g người chúng ta, cho dù có cũng khó mà có trước có sau toàn vẹn được. Nguyên nhân Ân Trên giáng Đại Đạo này là do nghiệp của chúng sanh tạo ra trên cõi ta bà này mà có. Thiên Nhiên Cổ Phật nói: “Các con một chút lòng thành kiến ích kỷ nhỏ nhen không thể vứt, một chút tâm thất tình lục dục không thể rời, một ít lòng từ bi thương hại người thì lấy không ra, gặp ít đau khổ khó khăn thì không có lòng tin, kể cả nguyện của tự bản thân mình các con cũng không thể liễu được, vậy thì sao có thể kế tục chí nguyện của Ân Sư, liễu nguyện của Ân Sư được chăng?”. Những việc này vốn dĩ là việc của bản thân mình, nhưng trước lúc chưa thành toàn được người đứng lên, chưa làm cho chúng sanh thoát khỏi đau khổ để được an lạc, vấn đề của bản thân mình cũng giải quyết không được, còn nói chi đến việc vội vã thế thiên truyền Đạo! Nam Cực Tiên Ông nói: “Bất luận là một việc gì, đối với bản thân mình phải có lời giao hẹn, thì mới có thể thật sự giao hẹn với người khác.” Đích thực là phải sau khi “Tận Nhân Sự” mới có thể “Nghe Thiên Mệnh” - Đó chính là vấn đề trách nhiệm và cũng là vấn đề có thấu hiểu được Đạo Lý hay chăng? Tại sao lại nói người tu đạo chân chính là càng tu càng vui vẻ, càng tu càng đơn thuần, lòng dạ càng rộng lượng,
  • 4. Sự Tôn Quý Của Đạo 3 | T r a n g trí Tuệ càng rộng mở? Bởi vì họ không hề trốn tránh bất kỳ những khảo nghiệm nào của Ân Trên và của con người, đối diện với vấn đề nào liền giải quyết vấn đề đó, họ đã dũng cảm chịu gánh vác hết mọi sự việc. Nhưng khi chúng ta không vượt qua được, gánh vác không nổi, lúc tai kiếp đến, ta có phải thường hay nói: “Người đại đức không có ở đây, nạn kiếp khảo nghiệm khó mà thoát rồi!”. Chẳng lẽ thật sự là kiếp số như vậy sao? Chính là chúng ta không có chí tiết của người tu đạo, không có tinh thần “Dao kề cổ súng kề trán thì cáo lão hồi hương” (nhận lãnh lấy kiếp nạn để trở về cố hương gặp lại Lão Mẫu) của những vị tiền hiền tiền bối đi trước, cái tinh thần này há không phải là một ít lòng thành tâm của họ chăng! Người mà có Đạo ta sẽ nhìn thấy họ ở điểm “Tâm ứng thiên hợp, Thiên ứng tâm hợp”, không hề có chút tư lợi riêng, rất ngây thơ và rất thuần túy. Chẳng trách chi cái đức của Thánh Hiền có thể chiếu sáng cả nhật nguyệt, có thể hòa quyện cùng trời đất. Trái lại tự nhìn lại chúng ta ngày nay những người tu đạo, có hay chăng có thể nhặt lại những tinh thần giống như người xưa không? Trên đường tu đạo mà ta trải qua, nếu như chúng ta vẫn không hồi tâm chuyển ý, không hướng về tự tánh Phật mà cầu thì không phải đã uổng phí kiếp này đến Đạo trường hay sao?
  • 5. Sự Tôn Quý Của Đạo 4 | T r a n g Bất luận sau này nhiều tai kiếp, nhiều ma khảo có ngoan cường đi nữa đều không chống lại một chữ hư vô, tu đạo mà không để cho mình trở về hư vô thì chẳng qua chỉ là “Nhảy ra hang này, lọt vào hang kia” mà thôi. Chư Thiên Tiên Phật thấu hiểu được nhân duyên của chúng sanh, đặc biệt lập ra các loại pháp môn, là nhằm để luyện tính của chúng ta thành tro, tìm lại được bản tính thanh tịnh tự tại lúc ban đầu, lúc đó mới là lúc trở về cội nguồn gặp lại Lão Mẫu. Hy vọng chúng ta là những người từng trải trên con đường tu đạo và đã được sự chỉ dẫn từ bi của Tiên Phật, có khả năng nâng cao được lý niệm trong suốt hơn; cũng như thông qua kinh sách và những lời Thánh huấn, chính là con đường tốt nhất để nâng cao tâm tính và điều chỉnh lý niệm. Quyển “Gia Thư Của Cố Hương” này, được trình bày dưới hình thức như quyển sổ tay, mục đích là vì để cho các lớp nghiên cứu dễ đọc, dễ thành toàn và tặng phẩm. Quyển sách này là những lời dạy thông thường của Chư Thiên Tiên Phật, thích hợp cho các đạo thân mới và cũ, quy ra làm nhiều quyển gồm: “Nhân Sanh Đại Sự Cầu Đạo”, “Chân Phật Chỉ Luận Đời Thường”, “Cửa Ải Tu Bàn Đạo Của Thời Mạc Hậu”, “Năm Điều Tư Lương Để Trở Về Cố Hương”, “Nghiên Cứu Về Thiên Vận Và Thiên Mệnh Minh Sư” v.v…Những quyển sách
  • 6. Sự Tôn Quý Của Đạo 5 | T r a n g nhỏ này liệt kê từ những lời dạy của Tiên Phật. Mong chúng ta sau khi nghiên cứu, thấu hiểu lời dạy Tiên Phật có thể cùng nhau rèn luyện, tinh tấn, tự giác mình và giác người để liễu duyên và liễu nguyện. Bộ Biên Tập Minh Đức Cẩn Thức
  • 7. Sự Tôn Quý Của Đạo 6 | T r a n g CẦU ĐẠO LÀ VIỆC ĐẠI SỬ CỦA ĐỜI NGƯỜI Đạo từ xưa tới nay không dễ tương truyền, trải qua sự an bày ngàn kiếp, vạn kiếp của nhân duyên mới có cơ hội gặp được lần này. Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn 1. Đại Đạo Đại Khai Phổ Độ - Kỳ Duyên Khó Gặp  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Khi các con đến Cầu Đạo, có phải là cảm thấy mơ mơ hồ hồ không hiểu gì cả phải không? Các con có biết được rằng sự "không hiểu gì cả" này là sự "kỳ diệu" vô cùng không? Không hiểu ra sao cả mà đến được Phật Đường, rối mù đến như vậy, nhưng lại không biết nó kỳ diệu! Phải biết rằng, các con là có căn cơ, có thiện duyên, thời cơ đến rồi, là được dẫn dắt đến Phật Đường, cầu được Đại Đạo, con nói có phải là không hiểu gì cả hay không ? Một ngọn cây cọng cỏ trên thế gian đều có thiền ý, đều không hiểu ra sao cả đấy.
  • 8. Sự Tôn Quý Của Đạo 7 | T r a n g Ơn Trên mở rộng pháp môn phương tiện, cho người có duyên có cơ hội bước vào, cái cửa này vốn dĩ là đóng (huyền quan khiếu), phải mở nó ra, thì các con mới có thể bước vào, nếu như Ơn Trên không đại khai phổ độ, thì không có cách nào lên bờ giác ngộ, Thầy đây không có chỉ điểm một ít cho con, thì con sẽ mãi mãi không có cách nào hiểu được linh tánh của bản thân (hiểu được bản thân mình có một linh tánh, lương tâm, phật tánh, chân nhân), muốn hiểu được linh tánh thì phải minh mẫn, rõ ràng, chứ không phải cứ mãi mơ mơ hồ hồ nữa rồi! Tuy rằng Đạo đã được công khai rồi, nhưng vẫn còn người đông lắm lời, miệng lưỡi dèm pha của công chúng. Trước khi chưa đến đây, đối với đạo lý các con vẫn còn là một khoảng mù tịt. Là thật? Là giả? Là chánh? Hay là tà? Chỉ có tâm mới biết. Tự chính con hiểu được, người Phật Tánh
  • 9. Sự Tôn Quý Của Đạo 8 | T r a n g khác nói không nhất định là thật, cho nên cần phải có trí Tuệ sáng suốt của con, tự mình đi xem thử xem, thật ra là chánh hay là tà? Có nên đi con đường này không? Người trên đời này đều mắc phải một khuyết điểm chung, là người khác đối xử với các con càng tốt con càng lo sợ. Cũng giống như đồ càng rẻ, thì con lại nghi ngờ rằng không biết đồ này có vết tì gì không? Nói với con là dưa hấu ngọt, thì con cho là ông chủ bán dưa, tự bán tự khen. Con không vào cửa Phật, thì làm sao con biết được sự huyền bí kỳ diệu của cửa Phật ruốt cuộc là ở nơi nào! Con không tin, thì sẽ mất hết mọi thứ trước mắt. Người biết cách trân trọng, mới có thể trải qua cuộc sống thật yển ổn. Hôm nay, có thể tu Đạo là việc vô cùng không dễ, sáu chục ngàn năm (60.000 năm) nay chỉ vẻn vẹn lần này, ngày xưa Đạo truyền Thiên Tử (Vua), ngày nay luôn cả bá tánh đều có thể cầu được Đạo. Sự thù thắng của Đạo này, phải biết trân trọng cho tốt, tuyệt đối không nên có được thì dễ, mất đi thì lại rất nhanh. Nên nhớ, mỗi một người các con ngay từ giây phút cầu Đạo, đều có một hoa sen nhỏ, người thật lòng tu luyện, đóa hoa sen nhỏ này từ từ đâm chồi, nở hoa nếu như con không tu luyện, đóa hoa sen nhỏ này mãi mãi sẽ nhỏ như vậy, cho nên đã muốn tu Đạo thì phải chân tu thật luyện, cố gắng
  • 10. Sự Tôn Quý Của Đạo 9 | T r a n g mà tu tâm dưỡng tính, hành vi con bất chính, tâm không quang minh, hoa sen đương nhiên sẽ héo rụng. Hãy cố gắng trân tiếc nhân duyên tu hành mà hiện con đang có nhé! Tu Đạo là không phân biệt sang hèn, hiện nay Đại Đạo phổ truyền, có duyên thì có thể lên Pháp thuyền nhưng không chắc rằng mỗi người đều có thể yên ổn mà tu Đạo, cho nên mới nói là cần phải biết trân tiếc, con có hiểu không? Vả lại, Thầy Tế Công đây là đại hòa thượng, các con chính là tiểu hòa thượng, các con có sợ cạo trọc đầu không? Các con rất là may mắn! Thời kỳ lần này là ấn vận cho người dân bá tánh, có thể để tóc tu hành rất là phương tiện, đã không cần con phải cạo trọc đầu, cũng không kêu con phải xuất gia, lại để các con ăn mặc Công Đức
  • 11. Sự Tôn Quý Của Đạo 10 | T r a n g cho đẹp, vừa đẹp đẽ vừa đoan trang, cho nên các cần phải biểu hiện sự tôn quý của Đạo. Các con luân hồi từ nhiều kiếp nhiều đời, trăm chuyển ngàn lộn cho đến bây giờ, có bao nhiêu người là một trong những thành viên trong Vạn Tiên Bồ Tát của túy thất đào nguyên (say sưa đánh mất nguồn cội lý thiên), chính là cái say này, đã đánh mất đi cái nới thanh tịnh vốn có của vườn hoa đào, nên phải tiếp ứng cái nhân duyên này để đến nơi bồng lai tiên đảo (ý nói đảo Đài Loan), để tiếp tục Đạo mạch, tiếp nhận ý chỉ của Ơn Trên. Cho nên bất luận lúc trước như thế nào, cũng bất luận tương lai sẽ ra sao, thậm chí ngay lập tức sẽ như thế nào? Say sưa trong giấc mộng đã đến lúc phải tỉnh rồi! Nhất định phải nắm cho chắt cơ may này nhé! Sáu chục ngàn năm nay chỉ đợi một lần như vậy này, lần này nữa lại làm không tốt, thì sẽ không có lần sau nữa đâu. (ý nói chúng ta từ lúc còn ở trên Lý Thiên, giáng xuống trần gian này, đã luân hồi hơn 60.000 năm rồi, giờ gặp lúc Ơn Trên Đại Khai Phổ Độ, một kiếp tu một kiếp thành, 129.600 năm mới có một lần đại ân xá, chúng ta hãy nắm bắt tu đạo cho tốt, nếu không bỏ lỡ cơ hội tốt này rồi, sau này gặp được Đạo cũng sẽ rất khó).
  • 12. Sự Tôn Quý Của Đạo 11 | T r a n g Cuộc sống của con được bao lâu? Hôm nay con có thể bình an, ngày mai thì sao? Ngày mai như thế nào là không biết rồi. Cho nên Thầy đây không phải thường hay nhắc các con là cần phải nắm bắt sao! Thời khắc cơ hội tốt này chỉ có một lần, muốn làm thì phải làm cho tốt nhất. Mùa Thu qua rồi, tiếp đến sẽ là mùa Đông. Cuộc sống chính là ở trong sanh lão bệnh tử này thay phiên rơi rụng, có sanh thì là có tử, ai cũng không có cách nào Sinh Người 60.000năm Đạo Đại Khai Phổ Độ Diệt Người 1 Chu Kỳ Sinh Diệt Của Vũ Trụ 129.600 năm
  • 13. Sự Tôn Quý Của Đạo 12 | T r a n g tránh khỏi. Thầy đây là người thời cổ, mà các con là người thời nay, người xưa và người nay gặp nhau, chính là thiên cổ kỳ duyên đấy! Cũng chính là vì Đại Đạo phổ truyền, các con mới có cái phúc này, cái duyên này cầu được Đại Đạo mà từ xưa đến nay không dễ tương truyền, không nên xem thường bản thân mình nhé! Chân lý là ở trên thân của con, tu hay không tu là xem ở bản thân con.  Nguyệt Tuệ Bồ Tát Sư Mẫu Từ Huấn  Cuốc sống con người quan trọng bậc nhất là gì? Là sinh mạng của mình phải không? Hiện giờ con có hiểu con sinh ra là từ đâu đến, mất sẽ quay về đâu chưa? Tiếp xúc với Tiên Thiên Đại Đạo có cảm giác quý báu không? Có khẳng định là có thể siêu sinh liễu tử (có thể thoát khỏi được sanhn tử, không còn trong lục đạo luân hồi) không? Đối với Đạo có trăm phần trăm tin tưởng hay không? Con của thời khắc này, phải để tâm được ổn định, không nên có tạp niệm, vọng tưởng và hoài nghi, thời gian quý báu, không cho phép thầy trò chúng ta trôi qua một cách vô ích. Tu Đạo là việc thần thánh, đáng quý. Đạo, là từ xưa tới nay không dễ tương truyền, ngàn xưa đến nay, trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, tích được biết bao nhiêu thiện, trải qua bao nhiêu
  • 14. Sự Tôn Quý Của Đạo 13 | T r a n g kiếp luân hồi khổ sở, khó khăn lắm mới ở ngay dưới nhân duyên tụ hợp này, gặp phải Dẫn Bảo Sư (người dắt chúng ta tới cầu Đạo), tiền hiền của con và Minh Sư (Minh Sư là vị Phật có Thiên Mệnh, thừa mệnh Lão Mẫu cứu chúng sanh thoát khỏi bể khổ sanh tử luân hồi) vì đại thừa Nguyện này mà đến, đây đều nhờ trải qua hàng ngàn kiếp của nhân duyên an bày, mới gặp được lần này. Cho nên đắc được Đạo rồi, không thể xem nhẹ, coi thường nó, đừng đem nó như là chuyện phàm tục mà làm, đó là sai rồi! Đạo vốn là chí tôn chí quý, không đến bước ngoặc cuối cùng, thì Lão Mẫu cũng không dễ truyền cho. (gặp lúc tai kiếp ngày một nhiều, trái đất cũng đến lúc sắp hủy diệt, thiên thời khẩn cấp, Lão Mẫu mới ban ân chuẩn giáng Đạo để cứu người lương thiện trở về Lý Thiên thoát khỏi sinh tử luân hồi) 2. Tính Lý Tâm Pháp – Mật Bảo Ngàn Năm Chưa Được Tiết Lộ  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Đạt Ma từ Tây đến (từ Ấn Độ qua Trung Quốc truyền Đạo) truyền pháp đến nay tổng cộng có Tam Phật ứng vận (Di Lặc Phật, Tế Công Hoạt Phật, Nguyệt Tuệ Bồ Tát ứng vận vào thời kỳ Bạch Dương kỳ này) những cái các ngài truyền ra chính là Tính Lý Tâm Pháp.
  • 15. Sự Tôn Quý Của Đạo 14 | T r a n g Minh Sư của lần sau cùng này là ứng vận một đại sự nhân duyên mà đến, từ xưa đến nay, chỉ một lần này thôi, truyền cái gọi là tự tính Tam bảo, điểm cái điểm gọi là "Đương cơ" chứ không phải là "xúc cơ". Khi người Cầu Đạo bình tâm tịnh khí, mắt nhìn đèn Phật, lúc Điểm Truyền Sư đọc đến "Nay ta chỉ con một con đường", trong giây phút tích tắc đó không có khoảng giữa không gian và thời gian, vạn niệm tích tụ về một, ngay trong khoảng khắc không khởi một động niệm nào, là đương cơ đã được truyền được pháp; nhưng khi Điểm Truyền Sư giúp con điểm xuống một điểm, đã chấp tướng rồi, đây gọi là xúc ý, hiểu không? Suốt toàn bộ quá trình là quyền thiết lập của một pháp môn, Tam Bảo cũng chính là quyền thiết lập của pháp, con hiểu được vô sanh của chính mình, ngay sau TÂM PHÁP
  • 16. Sự Tôn Quý Của Đạo 15 | T r a n g khi con tự giác rồi, cái pháp cần phải buông bỏ đi, vốn dĩ chính là thật tướng vô tướng. TAM PHẬT ỨNG VẬN THỜI KỲ BẠCH DƯƠNG Trong lời cầu xin trong biểu văn khi lúc các con Cầu Đạo, Điểm Truyền Sư có đọc: "Hiểu rõ đại sự sau cùng, đồng báo lòng Mẫu Mẹ", có biết được cái gì là "Đại sự sau cùng" không? Là việc sinh tử đại sự của con. Hiểu rõ được chính mình chưa? Sau khi tứ đại phân tán sẽ là ai? Con hiểu rõ chưa?
  • 17. Sự Tôn Quý Của Đạo 16 | T r a n g Thời kỳ mạt pháp, hiểu rõ tâm mình, tự thu tự tròn. Có sinh tử tất có phân biệt đối đãi, chỉ có bổn thể là độc nhất vô nhị, nếu các con có thể hồi quang phản chiếu, Bồ Đề tự tại ở ngay trước mắt. Thu hồi lại cái tâm hướng ngoại, khứ trừ đi sự cố chấp ô nhiễm, không chút âu lo, tức thì quay quê xưa gặp lại Mẫu thân. Người già rồi sẽ ngược ngạo ngốc nghếch, chính là vì không hiễu rõ ràng; tâm không rõ ràng tức là tăm tối, chấp mê vọng tưởng, có sự quấy rối, cho nên rời bỏ Đạo sẽ ngược ngạo điên đảo, đây chính là đại sự sau cùng cần phải hiểu rõ a! Nếu ngay cả bản mặt vốn dĩ của mình đều không nhận ra, làm sao có thể hướng dẫn dìu dắt người đây? Điểm Truyền Sư của các con lúc điểm Đạo có đọc: "Ngay trước mắt chính là chân dương quan, chân thủy chân hỏa đã vẹn toàn". Tại sao gọi là "Ngay trước mắt"? Các con thắp hương có phải là kêu mọi người quỳ ở đó bình tâm tịnh khí, lúc họ bình tâm tịnh khí chính là một niệm không nảy sinh, khi vạn duyên đều bị diệt, cho nên điểm của các con giống như Thích Ca Mâu Ni Phật năm xưa niêm hoa thị chúng vậy đó không phải là tâm pháp đó là cái gì? Còn có tâm pháp nào thần hơn, diệu hơn cái này không? Không có! Cần phải thấu hiểu cái điểm này. Hơn nữa sau khi "điểm" cho các con một điểm này rồi lại vẽ một vòng tròn, nhất điểm trong Vô Cực, con nghĩ xem, "điểm" có
  • 18. Sự Tôn Quý Của Đạo 17 | T r a n g phải có thể hình thành một cái "mặt" không, có thể xuyên dọc tung hoành mười phương không? Vậy chẳng phải là mặt có thể bao quát mọi cảnh tượng sao? Cái đó chính là bản tánh, cái tâm vốn có của con. Tâm niệm là thiên biến vạn hóa, nó có thể cho con thành Phật, cũng có thề cho con trở thành ma, xuống Địa Ngục, vào tứ sanh lục đạo, do đó tâm niệm đáng sợ biết bao! Cho nên Lục Tổ mới nói: "Vô Niệm", vô niệm này không phải kêu con đem vạn niệm đều vứt bỏ, mà là không cố không chấp không nhiễm, đó mới gọi là vô niệm, có hiểu không? Ngàn lời dặn vạn lời dò, vẫn là muốn các con đi hành đi lãnh ngộ, bất luận là Đạo trường bên trong hay bên ngoài, nếu không nắm chặt gốc rễ, thì sẽ dễ dàng đọa lạc vào mù quáng. TÂM ĐỊA NGỤC THIÊN ĐÀNG
  • 19. Sự Tôn Quý Của Đạo 18 | T r a n g Còn nữa, Vô Cực là Lý, Thái Cực chính là tâm của con; Vô chính là hư không, hư linh là chân không. Còn lý thì sao? Chính vì nó chân không nên sinh ra huyền diệu, cho nên chúng ta mới có linh tính, Trung Dung có nói: "Thiên Mệnh chi vị tính", cái tính này, cái Thiên Mệnh này, không phải chỉ có Điểm Truyền Sư của các con thân gánh Thiên Mệnh thôi đâu, mỗi một người đều có Thiên Mệnh của chính mình, đó là bảnh tính của các con; nhưng mà các con đã chôn vùi bản tính của mình rồi, cũng giống như một miếng gương xưa dính đầy bụi, cho nên mới lấy lòng người mà dụng việc, rơi lạc vào Thái Cực, Hoàng Cực có đối đãi phân biệt, có hình, có tướng, có tội ác. 3. Hồ Lô Của Con Mở Ra Rồi  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Hồ lô của con mở ra rồi, vậy thấy được gì rồi? "Phóng chi di mãn lục hợp, quyển chi thoái tàng ư mật" (khi phóng ra có thể đầy khắp pháp giới, khi thâu lại thì không còn dấu tích) có thấu ngộ hay không? "Chỗ này" sử dụng rất tốt, con muốn đi Mỹ, lập tức đến Mỹ, muốn về nhà, lập tức về nhà, vậy trong hồ lô này chứa nhiều đồ vật hay không?
  • 20. Sự Tôn Quý Của Đạo 19 | T r a n g Thầy truyền cho con Chân Huyền Quan (Huyền Quan Khiếu), là nói cho con biết rằng "Phật ở ngay đó", "Phật" muốn chúng ta tự mình bước vào trong đó mà đi tìm, cứ đứng bên ngoài do dự, lưỡng lự, tìm không được chính mình, sẽ càng đi càng bàng hoàng. Con đường chân lý này rất sâu, Giảng Sư của các con tu đạo lâu như vậy, cũng chưa dám chắc là hiểu được ngay! Chúng ta xem Phật Kinh, Thánh kinh, Kim Cang Kinh, Lục Tổ Đàn kinh, Tổ sư của các thời đại trước đều vì trải qua Minh Sư chỉ điểm, mới bắt đầu từ nơi này mà hạ quyết tâm, đi tham ngộ thấu hiểu. Nếu hôm nay độ tín đồ Thiên Chúa giáo, Phật giáo, chúng ta chỉ nói Đạo là thật đấy, họ sẽ tin những điều này không? Trong Kinh Phật có ghi, cái gọi là "Điểm đến đây thôi", là muốn để các con đi thấu hiểu. Trước kia Đạo không truyền lục nhĩ (sáu cái lỗ tay, ý nói người thứ ba), cho nên mới dùng áo cà sa vây che lại, mà ngày nay truyền Đạo vẫn là lúc ẩn lúc hiện, điểm Đạo không để người ngoài thấy, nếu như sau này khi đã sa nhập thành giáo rồi, vậy thì công khai hóa, Đạo và Giáo sẽ không có gì khác biệt nhau. Minh Sư một chỉ điểm là ở chỗ nào? Chân chủ nhân (người chủ đích thực) con ngụ ở nơi đâu? Chúng ta đều có một chân chủ nhân, ở chỗ nào vậy? Ô! Chính là ở đây,
  • 21. Sự Tôn Quý Của Đạo 20 | T r a n g nơi mà Điểm Truyền Sư điểm vào nơi đó cho con, chân chủ nhân chính là ngự tại nơi đó đấy! Tay phải Điểm Truyền Sư của các con điểm mở ra nơi đó giùm con, tay trái lại tiếp tục đóng nó lại, là ý gì vậy? Tay phải điểm ra, là nói cho các con biết rằng chủ nhân của con là ở chỗ đó, cửa chính của chúng ta là ở nơi đó, nhưng đó là một cái cửa; sau khi lúc các con trở về nhà, là đứng ngay trước cửa, hay là mở cửa vào bên trong nghỉ ngơi đây? Có người nào ngu đứng ở ngoài cửa nói: "Nhà tôi đến rồi, cứ ở đây nghỉ ngơi". Có hay không? Mỗi một người đều phải bước vào trong mà nghỉ ngơi cả. Cái gì gọi là "Đăng đường nhập thất"? Con đứng ở ngoài là người tu Đạo gì vậy? Thầy thấy các con vẫn còn chưa hiểu, cho nên tay trái mới đẩy con vào, không nên đứng ở bên ngoài lưỡng lự mãi, phải không? Con đứng ngoài của để hóng mát sao? Tự mình hãy suy nghĩ kỹ xem! Cho nên nói, cầu Đạo là tìm hiểu chúng ta có một chân chủ nhân, và cũng hiểu rằng chân chủ nhân của chúng ta là ở ngay trong nhà của chúng ta. Một ngôi nhà có căn phòng của chủ nhân, chủ nhân có nơi ngủ mà chủ nhân nên ngủ, khách có nơi ngủ mà khách nên ngủ, điều này không thể lẫn lộn được, có phải vậy không? Thầy nói, tay phải giúp con mở ra, là nói với con, chân chủ nhân của con chính là ở bên trong cánh cửa này, thân xác này
  • 22. Sự Tôn Quý Của Đạo 21 | T r a n g là một ngôi nhà, cái lương tâm thiên lý của con chính là chủ nhân, Điểm truyền Sư nói với con rằng, lương tâm thiên lý của con mau chóng đi vào đi, từ cửa chính mà bước vào, vào bên trong đó mà làm chủ, đừng đứng ở bên ngoài mà lưỡng lự, lúc này chủ nhân của con đã về chưa? Nếu chủ nhân con về, là ánh mắt của con sẽ rực sáng lên, có biết không? Cho nên, Thầy đây nhìn từng người từng người một, xem các con đều không hiểu cái ý này, kết quả hai mắt đều híp lại không có tinh thần, "thần không minh" mà! Thần minh thần minh, bái thần minh, thần có minh mới có thể bái thần minh, thần không minh con từ đâu mà bái thần minh? Con muốn bái thần minh, là phải bái vị thần minh của chính mình mà sẽ sáng đó (chỉ vị thần minh của chính mình, chứ không phải thần minh bên ngoài), thần ma không minh, con bái thần đó để làm gì? Bây giờ có hiểu được ý nghĩa của cầu Đạo rồi chưa? Cầu Đạo
  • 23. Sự Tôn Quý Của Đạo 22 | T r a n g Tại sao phải cầu Đạo? Đạo thật ra là ở đâu? Chữ "Cầu" này là nghĩa gì? Thầy nói với các con, các con đến Phật Đường cầu Đạo, thật ra đều không có được vật gì cả! Chứ không phải nói con đến Phật Đường, là Ơn Trên phải cho con vật gì. Tam Bảo là Ơn Trên giáng xuống chon con, có phải không? Các con đều không chú ý đến bốn chữ "Đạo là tự nhiên" này rồi. Đạo là rất tự nhiên, mà Tam Bảo lại ở nơi nào? Tam Bảo ở ngay trên người con, Tam Bảo vốn dĩ là đã có, Tam Bảo không phải nhờ vào người khác nói cho con biết, cũng không phải là nhờ người khác tặng cho con, vốn dĩ là con đã có, hơn nữa mỗi một người đều bình đẳng, đều giống nhau cả, không có ai tốt hơn, và cũng không có ai xấu hơn! Tam Bảo là đại diện cho Phật tánh của con, Phật tánh của mỗi một người đều là bình đẳng cả, không có phân giai cấp, nhưng hiện nay các con đã có giai cấp rồi. Trong thế giới con người nhất định là có giai cấp, nhưng hôm nay chúng ta tu Đạo là phải hiểu rằng, Đạo là rất tự nhiên, chúng ta muốn hồi phục lại tự nhiên, là phải không có giai cấp, không có bạn, không có tôi, không có hình tướng. Hôm nay con muốn chứng cầu có phải là cần phải điểm mở ra nơi đó hay không? Phải và không phải, đều là do ở con, người khác tin không tin, cũng là do ở họ, bởi vì
  • 24. Sự Tôn Quý Của Đạo 23 | T r a n g con đâu phải sống ở thời đại đó. Hôm nay con tin tưởng Thầy đây, Thầy nói với con là phải, thì con sẽ tin. Nếu con đối với Thầy có sự nghi ngờ. Thầy nói với con là phải, thì con cũng chưa chắc sẽ tin. Chúng ta đắc được Đạo rồi, cả một đời người cũng dùng không hết, đã đạt được bảo bối hữu dụng vô cùng, thì phải ráng mà giữ lấy nó, không cần phải tiếp tục đi tìm kiếm cái gì huyền, cái gì diệu nữa rồi! Cần phải hiểu rằng, Phật ở ngay trong lòng của con, phải tự mình đi phân biệt, không nên tùy tiện đến chùa để cầu xin Thần, nếu như đi thỉnh phải vị Thần của chủ quyền ma, vậy thì đón thần thì dễ, mà tiễn thần thì khó đó. Cho nên, người thật người giả phải phân biệt rõ ràng, không nên vì người giả mà cam nguyện lưu lại trần thế. Cần phải biết, người thật làm chủ, mới có thể an nhàn mà về cố hương. Đừng nên tiếp tục hồ đồ nữa, sáu chục ngàn năm, là lúc nên tỉnh ngộ rồi! Một bước trượt chân trở thành thiên cổ ngàn hận, đại kiếp nạn đến rồi, không nên chỉ thấy trước mắt bình bình an an, người phải phóng tầm nhìn xa, biết bao chúng sinh còn đang phải chịu khổ chịu nạn, đợi chờ cứu viện. Bụi trần thấm lâu rồi, thì sẽ mãi mãi ở phàm trần chịu khổ của sanh lão bệnh tử, tầm nhìn phải thoáng rộng nha! Nhìn xem tương lai mình sẽ đi về đâu!
  • 25. Sự Tôn Quý Của Đạo 24 | T r a n g 4. Minh Sư Nhất Chỉ Điểm – Kiến Tánh Thành Phật Ơn Trên phái Minh Sư, chỉ là giúp con, để con hiểu rõ, con phải đi đường nào? Hiểu được rằng con có một con đường rộng lớn sáng lạng này, chứ không phải ban tặng con đường (Đại Đạo ) này cho con, "Tam Bảo" cũng không phải Ơn Trên ban tặng cho con, mà là bản thân con tự nhiên đã có, đúng vậy không? "Sau khi cầu Đạo, có đượcTam Bảo rồi, có thể trốn tránh kiếp nạn!" - Đây là câu nói mỗi một người các con hay lanh lảnh ngoài miệng, mà trên thực tế, đã có người thật sự dùng Tảm Bảo rồi nhưng lại không thoát được kiếp, không tránh được nạn, vậy điều đó phải giải thích sau đây? Có phải những Đạo lý lúc đầu của con nói với họ toàn là những lời nói dư thừa ư? "Có được Tam Bảo rồi" Câu nói này là nói sai rồi! Con từ đâu mà có được Tam Bảo này? Từ đây có được? Từ bổn tính. Minh Sư Nhất Chỉ Điểm mà! Minh Sư từ đâu chỉ điểm? Cái gì gọi là Minh Sư? Đến Phật Đường không phải cho con một vật gì, Thầy dẫn con đến Phật Đường, là vì thầy hiểu rằng chúng ta có một thiên lý lương tâm, chúng ta có thể phát huy nó, cho nên Thầy dẫn con đến, mượn lực
  • 26. Sự Tôn Quý Của Đạo 25 | T r a n g lượng của mọi người, để con càng hiểu rõ con vốn có một tự tánh Phật, có phải vậy không? Các con đến cầu Đạo là cầu cái gì? Là đến tìm về bản tính linh diệu của con, chứ không phải Ơn Trên đã ban tặng cho con một con đường (Đại Đạo), Ơn Trên chỉ là ứng ngay thời vận này nói cho con biết, con có một pháp môn thuận tiện, còn không nhanh chóng tu, nếu cứ không nhanh chóng tu, là càng mê càng sâu, là càng khó trở mình được, đúng vậy không? Cho nên mới phái Minh Sư này đến nói cho con biết "Đạo" của vốn dĩ, chứ không phải nói cho con biết Ơn Trên ban cho con một con đường Đại Đạo có hiểu không? Thầy đây mỗi lần lâm đàn, là vì muốn các con tự hiểu rõ lòng mình, cho nên có rất nhiều văn tự để nói, nhưng nói quá rõ ràng rồi, ái chà! Lại làm mất đi sự tôn quý của Đạo. Thời xưa giữa Thánh Hiền Tiên Phật, giữa Tổ Sư và Tổ Sư, họ truyền tâm pháp đều là không nói chuyện! Cho nên Đạo Lý chân chính là không dùng ngôn ngữ, ngày xưa Thánh và Thánh tương truyền dùng Tâm ứng Tâm, họ không cách nào mà kể lại cả, có sự kể lại là có khả năng truyền đạt sai. Văn tự kinh điển không rời tự tánh, không cần lấy chữ giải chữ, tâm vẫn có thể viên thông, thuận chiều thông suốt, có thể tương thông giữa trời và đất, sẽ không bị văn tự làm trở ngại. Cho nên người
  • 27. Sự Tôn Quý Của Đạo 26 | T r a n g thật không bao giờ chết trong bản thân mình, các con phải cố gắng phát huy, từ xưa Thánh Hiền Tiên Phật đã truyền lại những văn chương, lời huấn, đều không rời tự tánh, không rời chân nhân. Các con có phải là Tiên Phật không nhỉ? Con thấu hiểu, thể ngộ rồi thì chính là Phật. Phật ở ngay trong tâm của con, con chính là Phật, chỉ cần con để bổn tâm của con hiển lộ ra, con chính là Phật đấy! Con không cần phải đi đến đâu tìm mới có Phật. Đồ Đệ ơi! Con đường sau này không nhất định là dễ đi như vậy đâu, nhưng duy chỉ có tự biểu hiện bổn tâm, mới là thật a! Nên biết rằng, tất cả đều là giả, toàn bộ đều sẽ bị hủy diệt, Linh Tính mới là thật, Huyền Quan Nhất Điểm đó, mới đúng là người thật. Muốn tìm người thật ư? Không phải cứ giữ chặt Huyền Quan, như vậy cũng chỉ là giữ lấy không huyền mà thôi, chỉ cần các con bỏ đi nhân tâm, hiển lộ ra Thiên Tâm, mới có thể cùng Thầy đoàn tụ.
  • 28. Sự Tôn Quý Của Đạo 27 | T r a n g  Bạch Thủy Lão Nhân Từ Huấn  Hôm nay chúng ta đắc Đạo rồi, rõ được tâm của mình rồi – minh tâm, dựa theo Thiên Tánh mà làm thì gi gọi là kiến tánh Chúng ta được nhất chỉ điểm này gọi là “Chân Đạo”, tại sao gọi là Chân Đạo? Ngoại trừ linh tánh ra, khắp thế giới không có cái gì là thật cả. Thể xác của con là giả, tương lai trái đất bị hủy diệt, nào đâu là thật? Cái căn bản này con cần phải biết. Chúng ta đắc Đạo, được nhất chỉ điểm này xưng là “Vật quý vô giá”, tại sao xưng là “Vật quý vô giá”? Bởi vì nhất điểm này là tìm được Mệnh của mình, biết được phụng Thiên Mệnh mà đến, sau này hoàn thành sứ mệnh để quay trở về. Chúng ta được nhất chỉ điểm này cũng gọi là Đạo, Đạo chính là “Chúa tể của vạn linh”, chúng ta tự mình có một chúa tể. Khai thiên, lập địa, rồi sinh người, sinh vạn vật, nhất định có một chúa tể, có một nguồn cội căn bản. Giờ đây Minh Sư giáng thể chỉ điểm cho chúng ta con người thật vốn có của mình, chúng ta được nhất chỉ điểm này, chúng ta mới biết được tâm của con người Ngoại trừ linh tánh ra, khắp thế giới không có cái gì là thật cả. Thể xác của con là giả, tương lai trái đất bị hủy diệt, nào đâu là thật?
  • 29. Sự Tôn Quý Của Đạo 28 | T r a n g chúng ta là ở nơi nào, mới biết được chúng ta có một vị Thần thật sự. Đạo là Thiên Tánh, là Phật Tánh vốn có của chúng ta. Sư Mẫu thường nói: “Sờ được gốc rễ là thành Phật Tổ, sờ không được gốc rễ là mò mẫm mà tu hành”. Xưa Kia Là Tu Trước Đắc Sau, Còn Hiện Nay Là Đắc Trước Tu Sau Xưa kia là tu trước đắc sau, còn hiện nay là đắc trước tu sau, cho nên chúng ta được nhất chỉ điểm, mang tiếng gọi là đắc Đạo. Đạo là gì? Đạo là Mệnh của con. Chúng ta đắc Đạo rồi, biết được chúng ta có Thiên Mệnh, tự mình có quyền làm chủ, lên Thiên Đàng, xuống Địa Ngục chúng ta tự mình nắm quyền. Thiên Chúa Giáo nói chữ “Thiên Chúa” là ý nói bản thân chúng ta có một vị chúa tể, một người chủ nhân, cũng chính là ý nói Nhất Chỉ Điểm này. Các con xem trọng nó rồi thì sẽ coi như Thái Sơn, như vật quý vô giá; nếu xem nhẹ nó rồi, thì cứ cho rằng không có gì quan trọng cả. Chúng ta được nhất chỉ điểm này, là chúng ta có một vị chủ nhân a! Vị chủ nhân này của chúng ta là phụng Thiên Mệnh mà đến đấy, được gọi là Thiên Thần. Nếu con không muốn có người chủ này, mắt con mở, tai con mở,
  • 30. Sự Tôn Quý Của Đạo 29 | T r a n g ai gọi con là Thần? Nhất định là phải có người chủ, tìm được người chủ này rồi, không xem người chủ này là gì, con chỉ suốt ngày vì người chủ này mà tính toán, vậy thì tin Đạo cũng chẳng có lợi ích gì cả. Từ xưa tới nay người tu Đạo thì nhiều, người thành Đạo thì ít, chính là vì Minh Sư khó gặp, chánh đạo khó tìm. Hiện nay thời vận đã đến tiến tới thời Tam Kỳ mạt hậu, Đạo kiếp cùng giáng xuống, Minh Sư giáng thế, đại khai phổ độ, chúng ta thọ nhất chỉ điểm, có thể siêu sanh liễu tử, cổ nhân có câu nói: “Đọc nát ngàn kinh vạn điển, không bằng Minh Sư Nhất Chỉ Điểm” Không gặp Minh Sư nhất chỉ điểm, những thứ có hình có tướng, gõ mõ niệm hát, các loại yêu ma quỷ thuật,… đều là bàng môn ngoại Đạo, toàn là không thể thành chánh quả được. Hiện nay Ơn Trên đại khai phổ độ, truyền cái gọi là một phen màn cuối, một phen màn cuối là cái gì vậy? Chính là nhất chỉ siêu sanh. Chúng ta được nhất chỉ điểm này, là chỉ thẳng nhân tâm, kiến tánh thành Phật, tức thì lập tức thành Phật Kinh Kim Cang điều thứ 17 có ghi chép rất rõ ràng là suy cho cùng không có cái tôi, dưới sự Thọ Ký của Nhiên
  • 31. Sự Tôn Quý Của Đạo 30 | T r a n g Đăng Cổ Phật, lập tức trở thành Thích Ca Mâu Ni. Con xem Kinh Kim Cang đó, Thích Ca Mâu Ni Phật, chính là tự ngài nói, sao các con không giảng đoạn đó. Ta nói, hôm nay con cầu Đạo rồi, Nhiên Đăng có phải Thắp Đèn không? Hôm nay con chính là ở dưới Nhiên Đăng Phật mà thọ ký, thọ ký những gì? Thích Ca Mâu Ni Phật không phải truyền “Chánh Pháp Nhãn Tàng” đó sao? “Ta có chánh pháp nhãn tàng, niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, không lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền”. Hôm nay mở Chánh Pháp Nhãn Tàng cho con, nhiên đăng (đốt đèn) không phải là thắp đèn sao? Chính là một bước này chúng ta trực siêu (thoát khỏi sanh tử luân hồi), chính là Nhất chỉ điểm đó! Chúng ta bây giờ đắc được Đạo, cũng như Nhiên Đăng Phật và Thích Ca Mâu Ni Phật thời xưa đắc Đạo đều giống nhau cả. Đạt Ma Tổ Sư của chúng ta đến Trung Quốc là truyền những gì? “Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật, bất lập văn tự, một bước thẳng siêu thoát sanh tử luân hồi”. Bây giờ chúng ta nói đây cũng chính là “nhất bộ trực siêu” này – là nhất điểm siêu sanh, thoát khỏi sanh tử luân hồi khổ ải, cũng là chánh Pháp mà nhà Phật thường nói. Hiện nay Chư Thiên Tiên Phật đếu giáng thế, phải cho chánh pháp đề xướng ra, Phật gia nói: “Chánh Pháp Nhãn Tàng”
  • 32. Sự Tôn Quý Của Đạo 31 | T r a n g chính là chúng ta thọ nhận nhất chỉ điểm này, tìm được chân chủ nhân của chính chúng ta. Minhh Sư nhất chỉ điểm nói cho chúng ta biết, cái cửa chính thông thiên này, gọi là Thông Thiên Thần Khiếu – là vô tự chân kinh, chân kinh không có chữ. Tiên Phật Bồ Tát của các thời đại trước đều thọ nhận nhất chỉ điểm này. Ngũ Tổ vì Lục Tổ mà giữa đêm khuya giảng Kinh Kim Cang, lấy áo cà sa che đậy không để cho người khác nhìn thấy, nếu như chỉ là giảng kinh, tại sao không để người khác nhìn thấy chứ? Là bởi vị Lục Tổ đang thọ nhận nhất chỉ điểm này. Kinh Kinh Cang cũng giống như tự tánh của chúng ta vậy, vĩnh viễn không hư, không thay đổi, khi nói đến “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” là hiển ngay Đại pháp sư nói “Vô sở trụ” là không có chỗ ở nhất định, chúng ta được nhất chỉ điểm này là hiểu hiểu rồi. “Ứng” là cảm ứng, “vô” là hư không, “Sở” chính là nơi ở tại. Chúng ta đắc được nhất chỉ điểm này, có cảm thì có ứng, là một cái lỗ trống rỗng, nhưng tất cả sự việc đều từ đây phát ra, khoa học cũng được, triết học cũng được, hoàn toàn là từ chỗ một điểm nhỏ này xuất phát ra.
  • 33. Sự Tôn Quý Của Đạo 32 | T r a n g TAM BẢO TÂM PHÁP TU TRÌ Tu sĩ của thời Bạch Dương Kì tu trì theo nguyện của Phật và Thiên Mệnh pháp môn. Thiên Mệnh chính là nguyện vọng sức lực của Phật. Mà nguyện vọng của Phật Di Lặc là lòng từ bi. Tế Công Hoạt Phật 1. Pháp Môn Bạch Dương Kỳ - Trực Chỉ Nhân Tâm, Kiến Tánh Thành Phật  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Tu sĩ thời Bạch Dương tu trì theo nguyện của Phật, và Thiên Mệnh pháp môn, mà Nhất Quán Đạo muốn nhấn Thiên Phật Viện
  • 34. Sự Tôn Quý Của Đạo 33 | T r a n g mạnh đây là Thiên Mệnh, nếu không tồn tại Thiên Mệnh thì không có sự tôn quý gì để nói, Thiên Mệnh chính là Nguyện lực của Phật, sự tu trì của Phật Di Lặc chính là “Lòng Từ Bi” cũng tức là “Từ Tâm Tam Muội” mà điều hy vọng của tu sĩ Bạch Dương là tương lai sẽ trở về nội viện của Thiên Phật Viện, mà nhà Phật hay gọi là Đâu Suất Thiên. Cho nên các con đối với pháp mộn của chính mình nên đi sâu vào tham khảo, siêng năng gia tăng tu trì, để đạt được tâm tính quang minh trong sáng. Phật Đà bốn mươi chín năm giảng kinh thuyết pháp, những gì muốn nói chỉ có thể nói cái không mà thôi, gạt đi cái tôi, cái chấp mới có thể đạt được cái không, mà Minh Sư nhất chỉ điểm đã có thể siêu sanh rồi, nhưng còn cần phải gạt bỏ đi những tập tính thói hư vốn có từ kiếp trước, bỏ đi chướng ngại phiền não, nếu không vẫn không thoát khỏi sinh tử, vẫn còn phải luân chuyển trong sự luân hồi. Cái gì gọi là: Thân là cây bồ đề Tâm như đài gương sáng Luôn cần mẫn lau chùi Chớ để bám bụi trần Đây là một số người mang thân, tâm xem là “có”, đã rơi vào “thường”, như vậy gọi là đoạn diệt, mà đoạn diệt chính
  • 35. Sự Tôn Quý Của Đạo 34 | T r a n g là nhân duyên hòa hợp mà thành, không có chí tánh, không có danh tướng. Lại có: Bồ đề vốn không cội Gương sáng cũng không đài Nơi đâu để bụi bám Tức là coi thân, tâm xem là “không”, đây gọi là không bị đoạn diệt. Cho nên tu Đạo tu đến một giai đoạn nào đó, người người đều có thần thông. Người thần đều không thể nào hiểu nổi, người thông thì tự tại không chướng ngại, vì thế ta không biết được thần thông chính là nhiều lũy kiếp tích tu mà có. Ngày nay muốn có tinh tấn, thì trước tiên cần phải đạt đến giai đoạn “không” (vô) trước, kế tiếp mới tiếp tục “có” (hữu), sau đó mới có thể đạt đến “chân không diệu hữu. Cái gọi là không có trải qua giai đoạn La Hán, không có cách nào chứng quả bồ đề, cho nên cần phải dựa vào từng bước mà xếp lớp, pháp môn tu hành từ tiểu thừa tiến vào đại thừa, bắt đầu từ tu nội tâm, thậm chí có lú tục thế, ngôn ngữ đều phải bỏ đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn đều không cần nữa, có hiểu không?
  • 36. Sự Tôn Quý Của Đạo 35 | T r a n g Cái gọi là “Từ tâm tam muội”, chính là thế giới của tâm mà thôi, bắt đầu từ tâm thức, chuyển thức thành trí, phương pháp này là ở chỗ bỏ đi cái tôi chấp trước, chúng sanh chính vì cái tôi chấp giữ quá nặng mà không có cách nào phá kén thoát ra. Cái mà ta chấp giữ trong tâm là tất cà những cái chướng ngại đang tồn tại trong tâm, trên dưới tứ phương, từ xưa tới nay, tự cho rằng là vũ trụ quan, cứ nghĩ rằng những cái mình biết đều là đúng cả. Trên thực tế mọi người đều phải chịu sự chi phối của không gian và thời gian mà không hay biết, cái tôi chấp trước gây trở ngại nếu không loại trừ thì không cách nào đạt được viên mãn thông suốt. Tuy là đã từ bỏ tất cả để tu đạo, nhưng cũng không cách nào từ bỏ đi danh lợi, bài Không Có Chân Không Diệu Hữu Quá Trình Tu Đạo TÂM
  • 37. Sự Tôn Quý Của Đạo 36 | T r a n g trừ đi những cái có và không của người và việc, mà làm cho thân xác này trở thành nô lệ của danh lợi, cố chấp với những thị phi của người và việc. Cho nên muốn loại trừ đi cái tôi chấp trước thì phải luôn luôn giữ sự cảm ơn. Di Lặc Tổ Sư thừa nguyện xuống phổ độ chúng sanh, muốn trên thế gian này đều thành Phật, và Thầy đã lãnh Thiên Mệnh phổ độ Tam Tào (tầng khí thiên thần, nhân gian, địa ngục đều có cơ hội cầu đạo, tu đạo), nắm giữ đạo bàn, đây là một pháp môn kết duyên, mà tu sĩ Bạch Dương là phải mở đường tiên phong, tôn chỉ là tu Đạo liễu duyên. Nhân duyên kết ít thì tu Đạo tốt, mà nhân duyên nếu đã kết rồi, cũng không nên oán trời trách người, tận hết sức với bổn phận liễu duyên của mình là được rồi. Làm thế nào để liễu đây? Từ “cái tâm” mà bắt đầu. Trong quá trình đó hãy nhớ là pháp chấp đấy, nếu một lòng nghĩ rằng “tôi có tội, tôi phải liễu tội”, đây cũng là một chướng ngại. Có câu nói rằng: “Tội phước vốn là không nên không tồn tạo, tâm có thể tạo tội, tâm có thể chuyển nghiệp”, bởi vì “nghiệp tính vốn không có” mà! Ngay lúc các con cầu Đạo đều đã hiểu rõ rồi, chỉ vì chướng ngại mà không có cách nào thấu ngộ cái Không, bởi vậy phải luôn soi xét, bắt đầu từ trong tâm, từ trong ý thức chìm sâu, chuyển rồi bước vào giới không, mà còn có thể đạt đến cảnh không có, không
  • 38. Sự Tôn Quý Của Đạo 37 | T r a n g có ở trong thiện ác tội phước mà thiên lệch chìm nổi, như vậy mới có thể giữ mình được, giữ lòng tin kiên cố lâu dài không đổi, với một Đạo tâm mãi mãi không lùi bước mà hướng về phía trước để khai sáng, cầu xin có thể được cùng ghi tên vào Thiên bàn, hoàn thành việc lớn của Tam Tào phổ độ 2. Chân Nhân Tĩnh Tọa, Diệu Dụng Vô Cùng  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Chân nhân tịnh tọa là gì? Chữ Ngồi (坐), trong chữ Hán là hình tượng hai người giữ một mảnh đất. Hai người nào? Người thật và người giả. Lúc nào ngồi? Tùy lúc. Lúc ngồi rồi thế nào? Người thật người giả trông giữ một mảnh đất, doãn chấp quyết trung, tâm thần rối loạn rồi, con sẽ toàn nghĩ ngõ cụt. Duy trì sự yên tĩnh trong lòng, tham gia nghiên cứu mỗi một sự việc đều có thiền cơ diệu ý trong đó, chứ không phải là ngồi thiền tịnh tọa thông thường vậy! Hiện nay có rất nhiều ma quái đang thừa dịp chỗ trống mà thâm nhập vào! Nó sẽ nhân lúc con không có ở nhà, sáu tên giặc (mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý) sẽ từ sáu căn thâm nhập vào, có biết hay không? Cho nên tu Đạo cần phải nơm nớp cảnh giác.
  • 39. Sự Tôn Quý Của Đạo 38 | T r a n g Khi xưa lúc Thích Ca Mâu Ni Phật đang mở Pháp Hội, ngài nhặt hoa thị chúng, chỉ một cái như vậy, không phải đã truyền thụ điểm này rồi sao? Chẳng lẽ là dạy họ tham thiền tịnh tọa mới truyền Đạo cho họ sao? Hiện nay rất nhiều người cho rằng ngồi thiền tịnh tọa là rất tốt, nhất là thanh niên, không chỉ có các con, trên báo chí cũng có nói như vậy, có đại chuyên sinh, sinh viên đại học, cao trung, họ tương đối hiếu kì, thích theo đuổi những thứ đó. Chỉ vì học tham thiền tịnh tọa, kết quả thì sao? Có thật là thanh tịnh chưa? Bản thân con cái gì cũng đều muốn nghĩ tới, nếu không thể thanh tâm tiêu trừ dục vọng, thì làm sao thanh tịnh đây? Con không thể thanh tịnh, thì không thể đạt đến Vô Vi, thì không thể chân không, mà là ngoan không, như vậy có thể thanh tịnh sao? Con có thể cho rằng tịnh tọa có thể nhìn thấy được gì? Nghe nói có thập phương tam giới, nếu tịnh tọa có thể nhìn thấy chính mình hoặc Tiên Phật, quỷ hồn, yêu ma quỷ quái,… Trước tiên là con có cái hoang tưởng này, đây chính là ảo ảnh. Khi mắt các con nhắm lại, nhưng lại là lúc con đang suy nghĩ, những cảnh tượng gì của hư ảo đều từ đây mà bay qua, đó chính là “nơi này” suy nghĩ, chứ không phải đầu óc đang nghĩ. Sau khi con người chết, đại não, tiểu não, gia hạn não, não gì cũng có nhưng lại không suy nghĩ được. Muốn nghĩ là
  • 40. Sự Tôn Quý Của Đạo 39 | T r a n g dùng “nơi này” để nghĩ, khi “nơi này” của con không thể thanh tịnh, thì làm sao con có thể ngồi thiền tịnh tọa? Lúc đó con sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Ngày xưa là tự tu mình trước, đợi đến tự mình tu được rồi, mới có thể đắc được Đạo, mới có thể đi giảng hóa mọi người; nhưng mà ngày nay không phải vậy, hiện nay là cầu Đạo trước, tiếp đến mới Tu Đạo, nội thánh ngoại vương đều phải vẹn toàn. Nội thánh: tu chính mình. Chủ yếu nhất là yên tĩnh, phải đem thói hư tật xấu vứt bỏ, phải học một chữ “nhu”, học theo hiền như nước, mới có thể đạt đến thanh tịnh vô vi hỷ nộ ai lạc cũng có thể hài hòa được, tự nhiên con sẽ đạt đến chân không, đạt đến vô vi. Ngoại vương: độ người cảm hóa người. Thử hỏi các con bái Quan Âm Bồ Tát, tại sao lại bái ngài? Nếu ngài không có hy sinh, người ta sẽ cúng bái ngài sao? Ngài nghe thấy tiếng kêu là vội đi cứu người, đi khắp nơi cảm hóa người, hy sinh chính mình, nếu như ngài không có hi sinh, thì Ngài sẽ không được mọi người tôn kính như vậy! Nghĩ ngược lại xem, tổ tiên của con ai cúng bái? Có phải là con cháu của con cúng bái không? Thậm chí ngay cả con cháu cũng không thèm cúng bái nữa là, người khác có đền cúng bái tổ tiên của con hay không? Không thể nào. Vì họ
  • 41. Sự Tôn Quý Của Đạo 40 | T r a n g chưa từng cứu qua người, chưa giúp đỡ qua người, cho nên người khác không quen biết họ có đúng không Tại sao nói hiện nay tu Đạo không cần ngồi thiền tịnh tọa? Tại sao có người nói ngồi thiền tịnh tọa sức khỏe có thể khỏe mạnh? Nên biết rằng, nếu họ thật sự có thể tịnh tâm, sức khỏe đương nhiên là khỏe mạnh; giống như vậy, nếu như con có thể làm cho tâm của mình thanh tịnh ít dục vọng, sức khỏe cũng có thể khỏe mạnh. Nhưng phần lớn người ta thường có nhiều dục vọng, nhiều ưu sầu, cũng đều hay thích tưởng tượng, vọng tưởng mà con muốn quét bỏ những dục niệm này, cũng không phải là dễ. Cho nên nói: “Suy tư nhiều khí huyết suy, ít dục niệm tinh thần sảng khoái”. Con muốn tâm được thanh tịnh ít dục vọng, nếu không trở ngại thì con nên thường xuyên viết chữ nhiều, đọc sách nhiểu, đem toàn bộ tinh thần của con tập trung vào sách. Ví dụ như, con muốn đọc thuộc trang sách này, Thầy kêu con đọc toàn bộ quyển Kim Cang Kinh này, hạn định cho 3 ngày phải học thuộc, lúc này có phải con không dám nghĩ đến việc gì khác phải không? Nhất định là phải nhanh chóng đọc thuộc, cứ đọc thuộc, phải trả bài cho kì được Suy tư nhiều khí huyết suy, ít dục niệm tinh thần sảng khoái
  • 42. Sự Tôn Quý Của Đạo 41 | T r a n g mới thôi! Lại xem những tội phạm tử hình, con mời anh ta đến và nói: “Nếu anh trong vòng một tiếng đồng hồ , không được nghĩ ngợi lung tung, hãy đọc thuộc hết những cái này, sẽ miễn tội chết cho anh.” Tội phạm nhất định sẽ bạt mạng mà học thuộc, tuyệt đối không dám nghĩ đông, nghĩ tây, đó có phải là ít nghĩ dục niêm hơn không? Bởi vì tâm của người đó đều tập trung vào chỗ đó. Con người mà, chính là suốt ngày ăn uống, ngồi không chẳng làm gì, mới có thể suy nghĩ lung tung, nên gây bát đại khổ, khí huyết suy bại và bệnh tật. Chỉ cần không nghĩ viển vông, việc nên làm thì con đi làm, phải làm như thế nào đây, cứ theo bổn phận mà hành, tuyệt đối sẽ không dẫn đến cho con nhiều phiền não. Con người lạc quan có tầm nhìn rộng hơn, có phải là ít suy nghĩ lung tung hơn không? Một người nếu cứ tự ti, đa sầu đa cảm, có phải cứ một việc nhỏ anh ấy đều phải nghĩ đến. Hai loại người này, sức khỏe của người lạc quan tốt hơn, hay là sức khỏe của người đa sầu đa cảm tốt hơn? Tại sao một con người có quá nhiều phiền não chồng chất? Bởi vì họ có nhiều tâm sự, cái này cũng bận tâm cái kia cũng phiền não, kết quả thì sao? Có phải cảm thấy mình rất mệt mỏi hay không? Lâu rồi nhất định cũng sẽ ngã bệnh. Tự mình còn giải cứu không được, thì giải
  • 43. Sự Tôn Quý Của Đạo 42 | T r a n g cứu được ai đây? Tiên Phật có nói con một ngày ở “chỗ này”, không có suy nghĩ lung tung, chính là một ngày của Thần Tiên; nếu như con cứ suy nghĩ lung tung sẽ có phiền não, chính là một ngày của người phàm.” Việc gì đầu không nên quá hiếu thắng, cũng đừng nên quá hiếu kỳ, có khi quá hiếu kỳ không kiềm chế được sẽ bị ngã quỵ xuống, ngã quỵ xuống rồi ngược lại còn làm hại đến chính mình. Thầy không muốn các con làm người vĩ đại, cũng không cần các con là một siêu nhân, chỉ cần các con làm một người phàm bình thường là được rồi. Một người thật, một người giả, chữ người (人) chỉ có hai nét thôi! Chữ người đơn giản này thì không dễ làm rồi, người khó làm, khó làm người, làm người khó. Chỉ có 3 câu này thôi đã làm con mơ hồ lắm rồi, có đúng vậy không? Con muốn tịnh ư, có thể chứ, có một bí quyết vừa có thể làm việc, lại vừa có thể tịnh tọa, đó chính là 2 người này của con, hai mắt thủ huyền quan khiếu. “Trung ương mậu kỷ thổ, song nhân thủ nhất thổ”, 2 con người nay Tiên Phật có nói con một ngày ở “chỗ này”, không có suy nghĩ lung tung, chính là một ngày của Thần Tiên; nếu như con cứ suy nghĩ lung tung sẽ có phiền não, chính là một ngày của người phàm.”
  • 44. Sự Tôn Quý Của Đạo 43 | T r a n g của con (người giả là thân xác và người thật là linh tánh) có thể giữ điểm giữa mới có thể kiến tánh (thấy tánh). Muốn “Minh tâm kiến tánh”, là bồi dưỡng ngoại công, tu thêm nội đức, tu lâu rồi, tự nhiên sẽ đạt tới cảnh giới là có thể bình tâm tịnh khí Ví dụ kêu con sửa cái máy này, toàn bộ chủ thần của con tập trung và đó, thì đó chính là tịnh tọa, tự nhiên sẻ không có ham muốn, không có tạp niệm giống như trong Đạo Đức Kinh có nói: “Tẩy trừ mơ huyền, thu gom hồn phách về một điểm.” Muốn loại trừ hão huyền, quét trừ đi những ham muốn tạp niệm này, là tính mệnh phải song tu, mới có thể gom về một, giữ lấy miếng đất giữa, cho nên kinh điển của tam giáo muốn đi thấu ngộ, đi tham gia, không phải là chuyện của một 2 ngày cũng không một kinh điển nào dạy chúng ta ngồi thiện tịnh tọa. Như chương thứ Nhất của Đại Học, chính là dạy các con công phu định, tịnh, an lự đắc. Tâm kinh cũng là muốn chúng ta có thể hiểu rõ về Quan Tự Tại Bồ Tát, hiểu rõ bản tính của chính mình, cũng không dạy con si mê ngồi vọng tưởng. Cho nên Thầy duy nhất trông chờ, là muốn các con cố gắng đi học cho tốt, đi nhìn cho kĩ, xem nhiều, nghe nhiều, học nhiều, làm nhiều, như vậy là được rồi. Việc mà có lợi cho người khác
  • 45. Sự Tôn Quý Của Đạo 44 | T r a n g thì con nên đi làm nhiều, việc mà có hại cho người khác, thì con không nên làm. Tuy là chúng ta không thể tạo phúc cho nhân loại, nhưng cũng không nên đi làm hại nhân loại, chúng ta có thể nhìn thấy được hoặc làm được, có thể tận một chút nghĩa vụ làm người, e rằng chỉ có một chút ít sức lực hoặc một lời nói của con, là con có thể cứu vãn được sự việc này, hoặc hóa giải một trận chiến tranh, tốt vậy sao không làm. Ngược lại, có khi chỉ vì một lời nói của con, là gió mạnh khơi sóng, náo loạn cả thành mưa gió, dẫn đến mọi người nảy lên một cuộc chiến tranh. Đồ đề ơi, phải luôn luôn duy trì chân tịnh của nội tâm, để cho chân trí Tuệ được bộc lộ ra, để ứng phó vạn sự.  Bạch Thủy Lão Nhân Từ Huấn  Hiện nay đại khai phổ độ, động độ người, tịnh độ mình. Chúng ta tu Đạo tu Tâm, cái đức hạnh bên trong cần phải tu sửa. Đạo có nội công, luôn luôn thanh tịnh đó chính là công phu tịnh tọa. Tại sao hiện giờ không nói vậy? Nhân sinh còn trong biển khổ, chúng ta cần phải gấp cứu người. Có người nhắc đến ngồi thiền, trong Đạo chúng ta là “Chân Nhân Tịnh Tọa”, Đạo pháp tự nhiên, bình tâm tịnh khí, hai vai buông xuống, hơi khí truyền qua đan điền
  • 46. Sự Tôn Quý Của Đạo 45 | T r a n g (dưới rốn hai phân), hai mắt giữ lấy Huyền Quan Khiếu, Chân Nhân Tịnh Tọa. Hiện nay chúng ta cũng ngồi thiền, nhưng là chân nhân (linh tánh) tịnh tọa. Hiện nay chúng ta cũng ngồi thiền, nhưng là chân nhân của chúng ta tịnh tọa, chúng ta chú ý một chút, con ngồi trên máy bay, trên xe hơi, bình tâm tịnh khí, hai mắt giữ lấy Huyền Quan Khiếu, đây gọi là Chân Nhân Tịnh Tọa. Trong Đạo chúng ta có nội công, là Chân Nhân Tịnh Tọa, khi ngồi thân thể chúng ta phải giữ tự nhiên, sống lưng phải thẳng, hai mắt tự nhiên nhắm 8 phần, đầu lưỡi dính hàm trên, hai vai buông lỏng, tự nhiên hơi khí sẽ truyền xuống đan điền. Lữ Tổ nói: “Trung ương mậu kỷ thổ, hai người trông giữ một mảnh đất, giải ra được ý trong này, chính là vị Tổ của tương lai”. Trung ương mậu kỷ thổ, hai người trông giữ một mảnh đất, nhất khiếu của con thông, trăm khiếu đều thông. Vạn pháp không rời tự tánh, hồi quan phản chiếu, tự kiểm điểm lại bản thân, có hợp với đại tự nhiên chưa, đây gọi là Nội Công – Chân Nhân Tịnh Tọa. Chân Nhân Tịnh Tọa chính là Đạo pháp tự nhiên, ngồi xe cũng được đi bộ cũng được, bất luận ở đâu, bất cứ ở chỗ nào cũng đều có thể, chính là luôn luôn yên tịnh, hai mắt giữ huyền quan khiếu, tâm bình khí hòa, linh khí tương
  • 47. Sự Tôn Quý Của Đạo 46 | T r a n g thông, hồi quang phản chiếu, mọi người cẩn phải hiểu rõ ý này. Thầy cũng có nói: “Cái gì gọi là Chân Nhân Tịnh Tọa? Người ngồi, hai người trông giữ một mảnh đất, hai người nào? Một người thật, một người giả. Lúc nào ngồi? Trong hai bốn giờ đồng hồ, người thật người giả cùng trông giữ một mảnh đất, cố nắm giữ huyền quan, giữ Trung Đạo, duy trì sự bình yên trong lòng, đây không phải là một sự ngồi thiền thông thường.” Chúng ta Chân Nhân Tịnh Tọa, không giống cách ngồi thiền của người khác, ở bất cứ nơi nào cũng đều có thể, ngồi cũng được, mà đứng cũng được. Ví dụ đứng ở đây, chúng ta luyện Thái Cực Quyền, nhấc giang treo đỉnh (chổng ngược đầu). Cái gì gọi là giang, giang là hậu môn. Đứng ở nơi đó phải nhấc lên, hai vai buông xuống, khí truyền xuống đan điền. Hiện nay ngồi chính là ngồi công, khí ở tại rốn, không ghìm xuống được. Chúng ta ngồi thiền chính là cái này, hai mắt thủ huyền, hai người trông giữ một mảnh đất, con đứng cũng được, con ngồi cũng được, luôn luôn thường xuyên chính là như vậy. Giờ giấc chính của ngồi thiền là: Tý, Ngọ, Mão, Dậu. Sáng sớm thức dậy ngồi, 12 giờ trưa ngồi, 6 giờ chiều ngồi, 12 giờ khuya ngồi. Chúng ta có được chứng cứ chúng ta đắc Đạo rồi, được nhất chỉ điểm này, sự huyền diệu của nhất chỉ điểm là ở chỗ nào? Điểm Đạo điểm huyền mà! Đạo Đức Kinh trong
  • 48. Sự Tôn Quý Của Đạo 47 | T r a n g đoạn đầu có viết rằng: “Hữu dục quan kỳ khiếu, vô dục quan kỳ diệu”, chúng ta vừa mới ngồi thiền, khí ghìm xuống không được, muốn được như thế nào đây? Mông lùi lại sau một chút, hai vai buông nhẹ chút. Phật kinh nói: “Quên rồi”, quên đi chính bản thân con rồi cái gì cũng không màng tới rồi, thì khí tự nhiên sẽ truyền xuống dưới bụng, rất tự nhiên mà xuyên xuống đan điền, đạo pháp tự nhiên là vậy đó! Cái gọi là “Đạo Pháp Tự Nhiên”, cũng chính là Thánh Nhân từng nói: “Tồn Tâm Dưỡng Tính”, nuôi dưỡng thiên tính của chúng ta, Phật tổ có nói: “Minh Tâm Kiến Tánh”, chúng ta thọ nhận được Nhất Chỉ Điểm này gọi là Minh Tâm, noi theo Thiên Tính mà hành gọi là Kiến Tánh 3. Tam Bảo Tâm Pháp, Thoát Khỏi Sanh Tử Luân Hồi  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Hiện nay pháp môn Bạch Dương đã truyền khắp nơi trên thế giới ta bà, những người đắc Đạo giáo hóa, đại đa số là những người theo chân lý quy y, thường làm việc lương Phật kinh nói: “Quên rồi”, quên đi chính bản thân con rồi cái gì cũng không màng tới rồi, thì khí tự nhiên sẽ truyền xuống dưới bụng, rất tự nhiên mà xuyên xuống đan điền, đạo pháp tự nhiên là vậy đó!
  • 49. Sự Tôn Quý Của Đạo 48 | T r a n g thiện, lấy Đức theo Đạo, xem tam thí (tài thí, pháp thí, vô úy thí) là niềm vui. Điều khó có được chính là đệ tử Bạch Dương Kỳ, đều có được một tấm lòng Đạo tâm rất tích cực để thế thiên tuyên hóa, đây chính là nguyên nhân mà pháp môn Bạch Dương được phát dương nhanh như vậy. Chỉ ra Huyền Quan thì gặp được chân Phật, cố chấp Huyền Quan thì theo người đi, quên đi Huyền Quan thì đã thành Phật. Huyền Quan là một cái cửa, là nơi bắt đầu, mở ra cửa chính rồi đi vào phía trong mới tìm thấy được chủ nhân, tài cao học rộng rồi, vẫn phải gắng tiến lên. Cần phải thăm dò nghìm dặm đường, mới càng tiến lên một tầng cao.  Tam Quan Đại Đế Từ Huấn  Phương pháp tu thủ giữ Huyền Quan, là môn thông dụng nhất mà hiện nay đệ tử Bạch Dương đang sử dụng. Trong 24 giờ, bất luận là đi ở nằm ngồi, buông xuống tất cả, nâng nhẹ tâm niệm, chuyên chú nơi điểm Huyền Quan, lâu rồi công phu sẽ thuần thục, có thủ như không thủ, cũng có Chỉ ra Huyền Quan thì gặp được chân Phật, cố chấp Huyền Quan thì theo người đi, quên đi Huyền Quan thì đã thành Phật
  • 50. Sự Tôn Quý Của Đạo 49 | T r a n g thể rời bỏ vọng tưởng hiện ra cái thật. Nhưng trong quá trình thủ huyền, sẽ có rất nhiều ảo cảnh xuất hiện, tuyệt đối không nên tưởng là thật. Ví dụ như thấy khung cảnh trời sáng chói của thiên đường, hoặc gặp Bồ Tát qua lại, hoặc tự nhìn thấy thức thần của chính mình ra vào,…những tình cảnh này tuyệt đối không nên để trong lòng, nếu không sẽ lấy làm niềm vui thỏa thích, lấy làm điều kiêu ngạo và khoe khoang, thì sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Thủ huyền này tất nhiên là pháp môn thuận tiện để thu tâm, dừng nghĩ tâm niệm, nhưng mà nhất thiết phải có những người hiểu biết hoặc Minh Sư chỉ điểm, để đề phòng Thức Thần dụng sự, nhận giả làm thật”, chớ tự mình mò mẫm, tệ thì nhiều mà lợi thí ít đó. Người thủ huyền, lúc đầu là thu vạn niệm quy về một niệm, thu về một niệm mà suất tính, hiểu rõ và tận tâm làm, đến sau cùng không có gì mà không ứng, mà còn ứng được với vạn sự, chân tâm thiên tâm hợp nhất, vốn dĩ không có hai tâm, chính như vậy Chân Chủ Nhân đang làm chủ, cũng là phương pháp thủ huyền chân chính. Nếu cố chấp trên nhất điểm, giữ chết không buông, hoặc mượn những chỗ này xem thường những pháp môn thiên tâm của Đạo khác, như vậy lại cách xa chân môn huyền quan rồi. Nhớ cẩn thận, cẩn thận nhé! “Ý nghĩa thật sự của thủ Huyền, chính là suất tính mà!”
  • 51. Sự Tôn Quý Của Đạo 50 | T r a n g Người tu mỗi ngày tay ôm hợp đồng khấu đầu lễ Phật, nếu có thể duy tri tâm hết sức chân thành, hiển lộ sự ngay thơ, lúc 500 khấu, 1000 khấu, 2000 khấu, 3000 khấu đều có thể buông xuống vạn duyên, tạp niệm không khởi phát, toàn bộ tinh thần tập trung vào khấu đầu. Công phu như vậy có thể tiếp tục không ngừng, không chỉ như vậy lúc thắp hương khấu đầu có thể tâm vô niệm, tức là trong cuộc sống ngày thường, vẫn có thể thanh tịnh không vọng tưởng, công phu lâu ngày thành thạo khấu như không khấu, luôn luôn thanh tịnh, không còn lại bị vọng niệm đeo quấn, tự nhiên sẽ không bị mắc những nỗi khổ của sự sanh tử luân hồi. Trong cuộc sống ngày thường, vẫn có thể thanh tịnh không vọng tưởng, công phu lâu ngày thành thạo khấu như không khấu, luôn luôn thanh tịnh, không còn lại bị vọng niệm đeo quấn, tự nhiên sẽ không bị mắc những nỗi khổ của sự sanh tử luân hồi
  • 52. Sự Tôn Quý Của Đạo 51 | T r a n g Cuối cùng ta muốn nhấn mạnh một điểm, Tam Bảo chân truyền là vô thượng mật bảo tuy ứng thời vận mà giáng xuống, nên đệ tử của Bạch Dương Kỳ nên ghi nhớ, là pháp bình đẳng, không có cao thấp. Chỉ là theo cơ duyên và căn huệ của mỗi người ty hoặc vì mượn tay thấy trăng, hoặc vì quan sát suy nghĩ, hoặc vì thủ huyền, hoặc vì lòng từ bi, hoặc vì con trẻ, hoặc vì niệm chú, hoặc vì lễ phật khấu đầu, chỉ cần theo pháp tu trì không lười biếng, tinh tấn tu trì lâu dài, suốt đời không thay đổi, lập nguyện liễu nguyện, duy trì lòng bình đẳng, độ mình độ người, sau cùng tất có thể trong hội Long Hoa gặp Phật, nghe pháp, được sự thọ ký của Phật Di Lặc, ứng vào chánh quả. 4. Lập Nguyện Liễu Nguyện – Trở Về Cố Hương  Nguyệt Tuệ Sư Mẫu Từ Huấn  “Nguyện” chính là tâm vốn có của mình, không phải ở Phật đường lập nguyện mới gọi là nguyện, con có tâm nguyện ôm ấp lòng từ bi, đi học Vô Thượng Đạo, Vô Thượng Pháp, sẽ chứng được Chánh Đẳng Chánh Giác, Vô Thượng Quả, biết và làm hợp thành một, chính là nguyện. Biết mà không làm thì biết cũng uổng phí, chô nên muốn biết phải làm, mang lòng thành khẩn mà thực hành ra ngoài, mới có lòng thành không ngừng, mới có
  • 53. Sự Tôn Quý Của Đạo 52 | T r a n g thể hòa nhập vào sự sinh thành của Trời Đất, mới có thể hiểu biết, mới có thể như thần, cảm nhận và thông cảm. Thấu hiểu chỉ có chứng thực từ trong nội tâm của mình, chứ không phải từ trên thân thể của người khác mà có được; nếu con từ ngoài tâm đi cầu đi tìm, muốn được chánh đẳng chánh giác, đó là điều không thểm cũng giống như thỏ muốn có sừng, rùa muốn có lông.  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Người có Nguyện là tâm vốn dĩ phải có, cũng tức là chân tâm, tính luôn giác ngộ vốn có của mình. Các con vào cửa này rồi, thì sẽ có “nguyện lực” này, thầy đây lại không mong các con phát hồng thề đại nguyện gì, chỉ cần các con tuân thủ và làm theo Mười Điều Đại Nguyện mà lúc các con cầu Đạo đã lập từ đầu đến cuối thề quyết chí hoàn thành nó, tin chắc rằng các con sẽ về lại được Thiên trên, nhất định cũng có thể siêu sanh liễu tử. Mỗi một người các con từ Lý Thiên xuống đều có lập nguyện cả, Thầy không trách rằng các con đến trần gian không nhận ra phương hướng của mình, quên đi lời thệ nguyện, nhưng một khi các con bước vào cửa phật, gánh vác chức trách và nhiệm vụ thần thánh, thì Thầy không thể nào không nhắc con a! Nên biết rằng một mình con rơi xuống, vạn người rơi xuống, Cửu Huyền Thất Tổ đều phải gặp tai ương! Đừng tưởng là một mình con chỉ là việc nhỏ,
  • 54. Sự Tôn Quý Của Đạo 53 | T r a n g chẳng qua chỉ là tạo lỗi nhỏ, nghiệp nhỏ, nên biết rằng: “Giọt nước tuy nhỏ, dần tràn hồ lớn”. Không nên xem thường một giọt, một giọt nước thường, một chút một chút lỗi nhỏ, từ từ cũng sẽ thành Đại Đồ Đao, có hiểu không con? Con muốn liễu hết tội, phải làm như thế nào đây? Lấy cái gì để làm đây? Muốn liễu tội cần phải có đại nguyện à! Con không có nguyện, thì sẽ qua loa, đại khái, qua được thì qua, không biết đi trân trọng cuộc sống của con! Nhưng mà các con đã quên đi nguyện của con rồi, tạo tội đầy rẫy, khổ là ai đây? Nếu biết cuộc sống của con người đau khổ và ngắn ngủi, thì còn có gì để quyến luyến chứ. Tại sao không trân trọng Phật duyên mà hiện nay con đang có, ráng mà tích thiện duyên, làm viên mãn cái duyên này của con chứ! Các con phải làm tận hết việc của mình, nghe theo Thiên Mệnh, không nên tự vạch mức hạn chế mình, bước chân này của con không bước ra, thì nguyện lực của con làm sao kéo dài và trải rộng đây? Không theo nguyện của con mà hành, vô số tội của con đã gây ra trong 60.000 năm làm sao có thể xí xóa hết đây. Có làm thì mới có khôn, không khảo không nghiệm không thử ra được người đại tài, các con phải có gánh vác lớn, con mới có thể gánh một phần trong những trụ cột của vở tuồng Bạch Dương này. Mỗi một người đều có vai diễn
  • 55. Sự Tôn Quý Của Đạo 54 | T r a n g của mình, sứ mệnh mà mỗi một người phụ trách là không giống nhau, cho nên các con không nên xem thường bản thân mình, có được không? Hy vọng các con có thể quang minh thẳng thắn, mở một tấm lòng của con, giang rộng đôi tay cứu vớt, độ thêm càng nhiều chúng sanh có duyên có được không? 5. Sự Tôn Quý Của Đạo - Ở Trong Sự Sâu Sắc Của Hành  Tế Công Hoạt Phật Từ Huấn  Chúng ta tu Đạo chính là loại trừ cái ác giữ lại cái thiện. Cái gì là ác? Cái gì là thiện? Tu Đạo dùng Diệu Trí Tuệ để tu, làm sao để phát tâm Bồ Đề? Làm sao để giới trừ ác niệm? Làm sao đi độ hóa chúng sanh? Đây không phải chỉ là nói suông. Tu Đạo biết và làm phải hợp nhất, nếu bản thân, nếu bản thân không đi tham ngộ, không đi cấy trồng, thì sẽ không có thu hoạch, sau cùng chỉ là dư ra công phu bề ngoài thôi. Thử nghĩ xem ban đầu lúc các con từ Lý Thiên Xuống, là rất trong sách không một chút tạp chất, cũng không một chút phiền não khổ đau, như sau khi đến nhân gian rồi, lại dẫn thêm nhiều thứ dính trên người, bây giờ cần phải mang nó bóc ra lau chùi sạch sẽ, rửa đi những thứ dơ bẩn, hồi phục lại diện mạo ban đầu vốn có của mình.
  • 56. Sự Tôn Quý Của Đạo 55 | T r a n g Cái gì là những thứ dơ bẩn? Thù hận, sân tâm, hư vinh, danh lợi, tài sắc tửu khí, thất tình lục dục, thập ác bát tà,… nói bao nhiêu là có bấy nhiêu. Nhưng bất kể là có bao nhiêu bụi đất, chỉ cần dùng nước dội sạch đi, toàn bộ đều sẽ sạch sẽ. Cũng như chúng ta thấy trời ban đêm rất tối, đưa tay ra không thấy năm ngón, một khi mặt trời mọc ra, cái gì cũng thấy hết cả Thầy đây muốn con nghĩ xem những thứ dơ bẩn của mình, làm sao vứt bỏ đi? Mỗi một người như vậy đều phải tự mình chà, tự mình rửa, người khác lại không biết những thứ dơ bẩn của con ở đâu, thì làm sao giúp con rửa đây? Thầy dẫn các đệ tử vào đến Phật môn tu Đạo, thành Đạo, phải dựa vào chính bản thân của các con rồi. Minh Sư cho con biết rằng là con có một bộ mặt vốn có, tự mình đi phát hiện, tự mình đi thành tựu nó. Làm sao khôi phục lại sự đầy đủ của tính giác ngộ? Các con cần phải khôi phục lại quả tim Phật Tánh này, xưa kia trên Thiên Đình là sáng lấp lánh, Thập Phương tam giới không nơi nào là không phát sáng, mà nay lưu lạc đến thế gian hồng trần, tại sao không phát sáng nữa? Bởi vì do sắc khí vật chất che đậy cản trở mà ra. Ánh sáng này vốn dĩ là có, vừa luân lạc xuống là để lại các tập tính thế gian che mất đi ánh sáng của Phật tính, làm con có mà không biết mình có, làm con không thể đem ánh sáng này bộc lộ
  • 57. Sự Tôn Quý Của Đạo 56 | T r a n g ra ngoài, cho nên sự thành công thất bại của một người. Khác biệt chính là ở chỗ này. Tại sao vậy? Giả sử nếu như quả tim phật tánh của con là quang minh sáng lạng, thì con người của con rất dễ dàng sống trong lòng mọi người, thậm chí làm cho mọi người nhìn thấy chỉ biết tôn kính mà không dám gần, đó là bởi vì con đeo hoài một bộ mặt chúng sanh phàm tục, cho nên làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi. Tại sao đồng đều giống nhau đều có Phật tánh, có người thì thành công, có người thì thất bại, có người thành Thánh Thành Phật, cũng có người làm chúng sanh, thậm chí đến cuối cùng luân lạc làm ma quỷ, đây là ý gì vậy? Là do căn cơ sao? Bất luận căn cơ của họ như thế nào, nay là lúc Tam Tào Phổ Độ, không để ý đến những thứ này nữa, chỉ cần có làm người thì có Phật tánh, chỉ là Phật tánh đó sáng hay không sáng mà thôi. Tươi sáng là Phật tánh của họ không bị diệt mất, nếu không phải Phật tánh không diệt, thường là có những người biết trước đến báo và điểm hóa cho họ, làm cho họ biết có và biết là mình có, sau đó tiếp tục đem những thứ dơ bẩn, những sự liên lụy, những thói hư tập tính loại trừ đi, có vậy họ mới đủ khả năng, không ngừng tự mình nghiêm khắc chính mình phục hồi lại lễ nghi khí tiết, cũng là nguyên do khiến cho ánh sáng tỏa sáng khắp nơi; còn một loại là Phật tánh mê
  • 58. Sự Tôn Quý Của Đạo 57 | T r a n g muội, mờ mịt, lại không tiếp nhận lời khuyên chỉ dạy của mọi người, cố chấp ý riêng của mình, mãi mãi sẽ rơi và mê muội, có tật xấu không chịu tu sửa, càng nhiễm càng sâu, càng ám đạm, càng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ và sợ hãi. Giữ hai người này chính là công phu có tu và không tu. Các con muốn làm Phật ư? Hay là muốn làm cái máy bón phân hử? Chân chủ nhân này của các con, Phật tánh này của các con, có phải là mang cái thân xác giả này, xem thành cái máy của chủ nhân con không? Không nên làm cái máy chế tạo phân bón chứ! Thầy chỉ mong các con cố gắng tu chân công, tu chân đức. Công chính là một tấm lòng từ bi. Lòng của Ơn trên, không việc gì mà không gom lấy, cao to rộng lớn, cho nên Ơn trên ban cho các con cái linh tánh này, gọi là tự tánh. Các con cần phải tu chân công, thấy được tự tánh của mình, mới biết được tự bản thân của mình nên làm những gì. Đạo là chí cao vô thượng. Nếu như chúng ta không mang chí cao vô thượng của Đạo thay thế biểu hiện ra ngoài, sẽ có lỗi với Trời, Đất, Quân, Thân, Sư, có lỗi với Lão Mẫu. Cho nên phải đem Đạo này thay thế biểu hiện ra, cho dù bằng lời nói động tác việc làm, hay là thái độ bên ngoài, tất cả tất cả, đều phải biết rằng là làm thế nào cho Đạo phát huy rộng sáng, có được không?
  • 59. Sự Tôn Quý Của Đạo 58 | T r a n g Hiện nay các giáo phái đều có rất nhiều người tu hành, họ đều là tu trước đắc sau, mà các con là đắc trước tu sau, kết quả cuối cùng đều là giống nhau. Trong thời đại trào lưu này, khoa học kỹ thuật phát triển, cái gì cũng đều vi tính hóa cả. Vi tính có thể thay thế người. Nhưng khoa học phát triển có thể tạo ra một con kiến hay chưa? Ơn trên ban linh tánh cho chúng ta cũng chính là hoàn toàn chính xác, Đạo thật, Lý thật, con không tu là không thật rồi! Làm người không được giả, có lẽ là trong thời gian ngắn người khác không hiểu rõ, nhưng lâu rồi sẽ bị lộ tẩy, bị phát giác, cho nên không tự dối người, dối mình. Hiện nay tu Đạo là tu ở chỗ hàm dưỡng đức tính, mà đức hạnh là gì vậy? Đó chính là lòng thành bên trong hành động bên ngoài, thật lòng muốn giúp đỡ người khác nhưng không mong cầu người khác, âm thầm mà làm, đó mới là đức tính thật, công đức thật. Thầy đây hy vọng các đệ tử cần phải bồi dưỡng đức tính, đức không phải chỉ là miệng nói, tốt xấu của đức tính phải để người khác đi cảm nhận. Mỗi một người các con đều cảm nhận không giống nhau, đây chính là đặc tính của mỗi một người, đặc tính này gọi là “khí chất”, mà khí chất chính là sự biểu hiện của nội tâm, mà ngôn ngữ không có cách nào hình dung ra được, làm cảm nhận giữ người và người, cũng chính là cảm giác giữ
  • 60. Sự Tôn Quý Của Đạo 59 | T r a n g linh tánh với linh tính, cũng do vậy mà “Đạo”, chính là linh tánh mà bản thân không nhìn thấy, đó mới chính là thật, hy vọng các con cố gắng tham ngộ mới phải Thật ra người Thầy chỉ dẫn của mỗi một người vẫn chính là bản thân mình, có thể cứu vớt bản thân mình vẫn là chính mình, tất cả dựa vào tâm niệm của mình đi làm, tâm của chính mình phải ổn định, tâm muốn định thì phải đi tìm hiểu những triết lý của Thánh hiền xưa kia, bước đi bước đi của Thánh hiền xưa kia mới có thể hiểu hết những lời nói đó, những Đạo lý đó. Thầy hy vọng là các con có thể bước ra một con đường, một chân trời mới của chính mình, Đạo ở ngay ngày thường, Đạo ở ngay bản thân, không tự đi nghiên cứu bản thân mình mà đi nghiên cứu người khác, thì không có tác dụng gì cả. Muốn làm Tiên Phật, là tự mình phải buông xuống được, xem cho thoáng, năng lực của mỗi con người là vô hạn, tiềm lực vô hạn, chỉ là bản thân mình không đi khai quật, núi vàng vẫn là tự mình đào, mỗi một người đều có Trí Tuệ của Ơn Trên ban cho, cho nên phải tự mình đi tìm. Con muốn tu thì cứ tu, muốn làm thì cứ làm, không ai có thể yêu cần con cả. Bởi vậy tất cả thao tác đều do chính mình, Đạo tâm chính là tâm ban đầu mới phát ra, phát tâm hay thối lui cũng chỉ ở giữa một niệm mà thôi.
  • 61. Sự Tôn Quý Của Đạo 60 | T r a n g Tâm ở đâu? Tâm ở Huyền Quan, hôm nay con muốn làm như thế nào, vẫn phải dựa vào chính bản thân.