1. Đề bài: Em hãy kể về kỷ niệm về “Ngày đầu tiên đi học”
Bài làm
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời con người. Đó là thời
gian mà ta có những suy nghĩ hồn nhiên, tươi vui, cũng có những niềm vui, nỗi
buồn, sự sẻ chia và có những trò nghịch ngợm với bạn bè. Chính vì vậy, những
kỷ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy không bao giờ phai nhạt trong tâm trí chúng
ta. Với tôi, ngày đầu tiên đến trường sẽ là hồi ức tươi đẹp để lại trong tôi ấn
tượng sâu sắc.
Hôm đó, trời trong xanh, mát mẻ, những cơn gió heo may thổi qua làm cho mọi
thứ quang đãng hơn. Tôi dậy sớm hơn thường ngày vì có lẽ ý thức được hôm
nay là ngày đánh dấu mốc quan trọng trên con đường học vấn của tôi. Khoác lên
mình bộ áo đồng phục làm tôi thấy mình chững chạc hơn. Tôi cầm những quyển
sách cẩn thận đã được bọc sẵn từ từ bỏ vào chiếc cặp nhỏ xinh. Tôiđi đánh răng
rửa mặt và vào bàn ăn sáng. Ăn xong, tôi cùng mẹ đi đến trường.
Trên con đường làng dài và hẹp, tôi cảm thấy khung cảnh sao khác quá mặc dù
con đường này tôi đã đi nhiều lắm rồi. Hôm nay trong lòng tôi có nhiều cảm xúc
đan xen, hồi hộp, lo lắng, bỡ ngỡ, nôn nao mà cũng có cảm giác vui vẻ.
Có vài cậy học trò bằng tuổi tôi cũng đi đến trường, họ cũng như tôi, bấu chặt
tay áo mẹ không rời. Thấy tôi im lặng, mẹ tôi nói: “Consao vậy?”, tôi chỉ đáp
“Mẹ ơi, con sợ và lo lắng quá”. Mẹ tôi cười và xoa đầu tôi nói “Đến trường con
sẽ được chơi với các bạn và gặp thầy cô giáo của con, họ sẽ dạy cho connhững
điều hay lẽ phải”. Nghe xong câu nói của mẹ, tôi thấy can đảm hơn và bước
nhanh về phíatrước.
Bước đến cổng trường, tôi thốt lên rằng: “Ôi!Sao ngôi trường lại rộng và khang
trang vậy. Cổng trường được trang trí rất đẹp, có dòng chữ in to bằng màu trắng.
Tôi hỏi mẹ và được biết dòng chữa đó viết:”Trường Tiểu học Bình Yên” Tôi
cùng mẹ bước vào trường. Trước mắt tôi là 3 dãy nhà được xếp hình chữ “U”,
khoác lên mình bộ áo màu vàng nhạt. Xung quanh trường là các bạn học sinh đủ
mọi lứa tuổi cùng nhau trò chuyện vui đùa. Ai ai cũng ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ.
Tôi lo lắng nép đằng sau áo mẹ nhìn xung quanh. Ở ghế đá, dưới gốc cây
phượng vĩ, cây bàng các anh chị lớp bốn, lớp năm túm tụm trò chuyện, vui đùa.
Tôi thèm được như các anh chị, biết lớp, biết trường cho khỏi bỡ ngỡ. Bỗng
nghe tiếng trống trường vang lên, tôi nhìn xung quanh không thấy mẹ đâu, tôi
rối rít gọi: “Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi” bỗng có một chị lớp năm đi qua thấy tôi vậy liền
nói “Chắc mẹ em về rồi, bây giờ chúng ta sẽ làm lễ chào cờ” Nói rồi chị dẫn tôi
đến lớp 1D vào bảo tôi xếp hàng. Sau khi các lớp đã xếp hàng xong, 1 cô giáo
bước lên và bắt nhịp cho chúng tôi hát bài “Quốc ca”. Tôi thấy ai cũng nghiêm
trang và đội lên đầu những chiếc mũ trắng xinh xinh. Chúng tôi chưa hát được
vì chưa rõ lòi. Sau khi hát xong, cô giáo bước lên và nói về những em học sinh
2. sắp vào lớp 1. Sau khi nói xong, cô giáo cầm dùi trống và đánh:
“Tùng…tùng….tùng…” Tôicảm thấy như có 1 cái gì đó đang thôi thúc những
cảm giác trong tôi. Sau khi làm lễn khai giảng xong, tôi cũng các bạn vào lớp,
lòng tôi bỗng có cảm giác lo lắng, bồnchồn nhưng cảm giác ấy đã tan biến khi
có một giọng nói hiền dịu: “Em cùng cô vào lớp nhé” Tôi ngước lên nhìn thì
thấy một cô giáo với gương mặt trái xoan đang mỉm cười hiền hậu nhìn tôi. Tôi
cảm thấy mình như được nằm trong vòng tay của mẹ. Vào lớp, cô đưa tôi đến
chỗ ngồi. Tôi thấy bảng đen, phấn trắng, bàn ghế được xếp gọn gàng, các băng
rôn, khẩu hiệu thật hay và thú vị. Tôi được ngồi cùng một cô bạn xinh xắn, dễ
thương làm tôi cảm mến ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tôi ngoảnh ra ngoài cửa
sổ để tìm mẹ nhưng chợt nghe giọng nói lúc nãy, tôi quay lại và thấy đó chính là
cô giáo đã dẫn tôi vào lớp. Bây giờ, tôi mới để ý kỹ khuân mặt cô, khuân mặt
hiền hậu cùng với nụ cười thật tươi với chúng tôi. Ôi, nụ cười mới thân thương
và đẹp biết bao. Cô giới thiệu tên cô là “ Lê Thị Thành” Cô đưa tay lên bảng và
viết những nét chữ thật đẹp. Viết xong, cô dạy tôi cáchđọc. Thấy tôi còn lúng
túng, cô lại chỗ tôi cầm tay tôi viết nét chữ đầu tiên và đọc:“Ngày đầu tiên đi
học”
Ngày đầu tiên đến trường của tôi là thế đấy. Những cảm xúc ấy, những giương
mặt ấy sẽ không bao giờ mờ phai. Với tôi, cái ngày ấy chỉ mới như ngày hôm
qua thôi. Đâu chính là móc đầu tiên đánh dấu chặng đường học vấn của tôi.