1. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Quả Trứng Phục Sinh
Ngày 1-12
Chỉ còn một tuần lễ nữa đến ngày Phục Sinh thì rađiô bắt đầu phát thông báo. Ngày nào Ashley -
con gái năm tuổi của tôi - và tôi cũng lắng nghe các thông tin cập nhật về cuộc thi tìn kiếm quả trứng
Phục Sinh sắp diễn ra tại các công viên nhỏ trong khu vực chúng tôi.
Sau khi nghe thông báo nhiều lần, Ashley bắt đầu van nài tôi dẫn nó đi tham gia cuộc thi tìm kiếm
trứng vào cuối tuần tới. Trong thâm tâm, tôi biết những cuộc thi như thế này có thể làm cho bọn trẻ thất
vọng. Trong cuộc thi, có quá nhiều đứa trẻ giành nhau tìm kiếm những quả trứng, thì việc Ashley không
tìm ra quả trứng nào là điều dễ hiểu thôi. Tuy nhiên, tôi không muốn mình là nguyên nhân làm con bé
thất vọng, nên tôi mỉm cười, đồng ý dẫn nó đi với hy vọng rằng Ashley có thể tìm ra được ít nhất là một
quả trứng.
Thứ Bảy đến, chúng tôi lái xe tới công viên và Ashley tuyên bố nó sẽ là đứa giỏi nhất. Trong bãi đậu
xe, đám trẻ tham gia cuộc thi đứng lố nhố. Hoảng hốt trước cảnh hỗn loạn đó, tôi chợt nghĩ tới việc
quay xe trở về nhà trong lúc Ashley hớn hở nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Tay cầm cái rổ, con bé hăng hái
bước vào cuộc thi. Hầu như nó chẳng ngã lòng chút nào trước đám đông đang nhốn nháo.
Trong khu vực tổ chức cuộc thi có tiếng loa thông báo. Họ nói rằng, sáng hôm đó, Chú Thỏ Phục
Sinh đã giấu hàng trăm quả trứng, và bên trong mỗi quả trứng chứa đựng một sự bất ngờ. Ánh mắt
Ashley sáng ngời lên khi nó tưởng tượng tới kho báu mà nó tìm thấy trong những quả trứng đặc biệt đó.
Tôi nhìn quanh bãi đất trống được căng dây thừng - dành riêng cho cuộc thi - và dễ dàng nhìn thấy
nhiều quả trứng nằm lăn lóc trên mặt đất. Để đảo bảo cuộc thi hoàn toàn công bằng, bãi đất trống được
chăng dây thừng và chia thành nhiều ô khác nhau, mỗi ô dành cho một độ tuổi riêng biệt. Khi tiếng còi
cất lên và sợi dây thừng được hạ xuống, đám trẻ chạy vào bãi đất trống và lượm thật nhanh những quả
trứng mà chúng có thể nhìn thấy. Sau khi cuộc thi chấm dứt, bọn trẻ lại băng qua bãi đất trống để trở về
chỗ cũ.
Nét thất vọng hiện rõ trên gương mặt của những đứa trẻ không lượm được quả trứng nào. Nhiều nụ
cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt của nhựng đứa trẻ lượm được trứng. Tôi tìm kiếm Ashley trong
Page 1
2. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
đám đông, tự hỏi có phải nó đang nhập bọn cùng với đám trẻ ra về với cái rổ không. Tôi hy vọng trái
tim nó không cảm thấy đau khổ lắm trước điều đó.
Thế rồi tôi bắt gặp Ashley đang tung tăng chạy về phía tôi. Cái rổ vẫn không rời khỏi tay nó. Tôi thở
ra nhẹ nhõm vì thấy nó nhe răng cười thật tươi. Nó chìa cái rổ ra khoe, và tôi đếm được ba quả trứng ở
trong rổ. Con bé ngồi phịch xuống bãi cỏ, cầm lên một quả trứng và vặn mở nó ra.
Trong quả trứng cái là vé tặng một bữa ăn tại cửa tiệm McDonald. Ashley sung sướng reo lên, không
cần biết điều gì nằm trong hai quả trứng còn lại. Thế rồi mẹ con tôi quyết định lái xa tới cửa tiệm đó ăn
trưa.
Khi Ashley lắc quả trứng thứ hai, nó kêu lóc ca lóc cóc. Và bí ẩn được giải đáp ngay khi vài đồng xu
bằng vàng của cửa tiệm Pizza lăn ra khỏi quả trứng bằng nhựa. Ashley ngước cặp mắt van nài lên nhìn
tôi và hỏi rằng chúng tôi có thể tới đó sau khi kết thúc bữa ăn tại McDonald được không. Tôi gật đầu
đồng ý, và nó hớn hở mở tiếp quả trứng thứ ba.
Tôi nghĩ, sẽ không còn điều gì tuyệt vời hơn hai bất ngờ trên cho tới khi tôi tận mắt nhìn một vật nằm
trong quả trứng thứ ba. Đó là cái vé mua đồ chơi miễn phí trị giá năm mươi đô la tại cửa tiệm Toys "R"
Us!
Ashley đã thắng giải độc đắc!
Con bé nhảy loi choi lên vì xúc động - đúng như tôi dự đoán. Nhưng cho tới khi chúng tôi ngồi vào
trong xe, tôi mới biết rằng niềm vui của con gái tôi chẳng phải là do nó trúng thưởng đâu.
Ashley hỏi tôi:
- Mẹ ơi, trên đường về nhà. mẹ ghé vào khu thương mại được không?
Tôi cho rằng nó muốn sử dụng cái vé mua đồ chơi miễn phí nên gật đầu đồng ý. Vừa gài dây lưng an
toàn cho nó, tôi vừa hỏi nó mua món đồ chơi gì.
Ashley trả lời:
- Mẹ ơi, con không muốn mua đồ chơi cho con đâu. Con muốn mua đồ chơi cho một thiên thần.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Một thiên thần à?
Tôi không hiểu con bé muốn nói gì. Và ngay lúc đó, tôi nhớ đến điều đã xảy ra trong suốt mùa Giáng
Sinhn trước.
Mùa Giáng Sinh năm ngoái, Ashley và tôi cùng đi mua sắm tại một khu thương mại. Chúng tôi tới gần
một cây thông khổng lồ đứng sừng sững giữa đại sảnh, với những thiên thần bằng giấy treo trên các
cành cây. Trên mỗi thiên thần có viết tên của một đứa trẻ. Ashley hỏi tôi, những cái tên đó để làm gì.
Tôi giải thích rằng, đôi khi ông già Nô-en không thể đến thăm hết các đứa trẻ được, ông bèn gởi tên
những đứa trẻ đó tới Đội quân Cứu tế. Họ viết tên của chúng lên các thiên thần rồi treo trên cây thông
Page 2
3. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
đặc biệt này. Bằng cách đó, mọi người có thể giúp đỡ ông già Nô-en và gởi quà đến cho những đứa trẻ
có tên trên các thiên thần. Cây thông này được gọi là Cây Thiên Thần.
Ashley nghe giải thích xong, cứ đứng chôn chân nhìn thân cây khổng lồ với những cái tên được treo
lủng lẳng trên đó. Nghĩ rằng mình đã thỏa mãn sự tò mò của con bé, tôi lôi nó đi chỗ khác để tôi có thể
nhanh chóng tìm kiếm những món đồ cần thiết đã được tôi ghi đầy đủ trong tờ giấy nhỏ.
Tối hôm đó, trước khi lên giường ngủ, Ashley muốn biết chuyện gì xảy ra cho những thiên thần không
được bất cứ ai tặng quà.
Tôi giải thích rằng, Đội quân Cứu tế sẽ cố gắng tìm mọi cách để mỗi đứa trẻ đều được ông già Nô-
en đến thăm vào đêm Giáng Sinh. Con bé nhắm mắt lại rồi thiếp dần vào giấc ngủ.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, thế mà giờ đây, nhiều tháng sau, tôi mới biết con gái tôi
không hề quên chuyện những cái tên trên Cây Thiên Thần. Tôi tấp xe vào lề đường và nhìn sâu vào đôi
mắt của đứa con gái nhỏ đang ngồi bên cạnh tôi. Dẫu hình hài bé nhỏ, lòng thương cảm của nó đối với
người khác thật lớn lao. Tôi giải thích cho nó biết rằng Cây Thiên Thần chỉ xuất hiện vào mùa Giáng
Sinh mà thôi, còn lúc này mới chỉ là Phục Sinh. Không có thiên thần nào vào mùa này trong năm cả.
Ashley ngồi lặng thinh trong giây lát rồi nhìn tôi, hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta có thể để dành số tiền này cho tới Giáng Sinh được không?
Tôi trả lời:
- Được. Và chúng ta sẽ làm cho một đứa trẻ nào đó vô cùng sung sướng!
Tôi nhìn vẻ kích động trên gương mặt Ashley và nhận ra rằng, từ bấy lâu nay, tôi có thói quen là ngày
Giáng Sinh chỉ biết mua quà tặng cho gia đình và bạn bè, trang hoàng nhà cửa, chế biến món ăn lạ cho
bữa tối Giáng Sinh mà thôi. Giờ đây, đứa con gái năm tuổi của tôi cho tôi biết rằng, Giáng Sinh còn là
dịp để giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Lòng thương cảm của nó giúp tôi nhận ra ý nghĩa thật
sự của tinh thần ngày Giáng Sinh
Mùa Giáng Sinh tới, tôi và Ashley lái xe tới khu thương mại vào đúng ngày đầu tiên Đội quân Cứu tế
dựng Cây Thiên Thần khổng lồ giữa đại sảnh. Chúng tôi nhanh chóng chọn hai thiên thần - một cho
Ashley và một cho tôi - và với nụ cười tươi rói nở trên gương mặt, chúng tôi bắt đầu chuyến mua sắm
đặc biệt.
Kể từ tháng Mười Hai năm đó, chúng tôi khởi xướng lên một truyền thống về Giáng Sinh. Và truyền
thống đó được bắt nguồn bởi cuộc thi tìm quả trứng Phục Sinh, bởi đứa con gái nhỏ có tấm lòng thương
người bao la rộng lớn.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Page 3
4. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Dây Đèn Giáng Sinh Cho Lena
Ngày 2-12
Tối hôm đó đúng là một buổi tối mùa đông tuyệt vời để lang thang chiêm ngưỡng các dây đèn Giáng
Sinh. Tôi hét lên bầu trời với hai đứa con tôi:
- Nhanh lên các con! Ba ra ngoài rồi! Ba đang làm nóng chiếc xe đấy!
Lập tức, những âm thanh láo nháo đáp lời tôi. Abigail, đứa con gái sáu tuổi của tôi trượt mông xuống
tay vịn cầu thang và hỏi:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Sôcôla nóng có chưa?
Tôi vừa mỉm cười với Simeon - thằng con trai hai tuổi - vừa trả lời:
- Có rồi. Ở trong xe đấy.
Tất cả chúng tôi đều mặc đồ ngủ để ra ngoài. Rốt lại thì đây là truyền thống Giáng Sinh mà! Mỗi
năm, trước ngày lễ Giáng Sinh, chúng tôi mặc đồ ngủ vào người, mang theo một bao đầy bánh snack và
chất nhau lên chiếc xe tải nhỏ để đi ngắm nghía cách trang trí dây đèn của các nhà hàng xóm.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa thì Abigail làm tôi bất ngờ bằng câu hỏi:
- Mẹ ơi, khi con làm việc nhà, mẹ có thể cho con thêm tiền được không? Con muốn mua tặng ba,
mẹ, em Simeon những món quà Giáng Sinh đẹp nhất!
Tôi mỉm cười nói với nó:
- Món quà đẹp nhất là món quà xuất phát từ trái tim.
Tôi nhớ lại bức tranh cầu vồng mà con bé vẽ tặng tôi vào hôm trước, sau khi nó biết rằng tôi không
được khỏe lắm.
- Có phả mẹ muốn nói rằng, thay vì đi mua đồ ở tiệm, vẫn còn những cách khác tặng quà cho người
ta?
Tôi cài dây lưng an toàn cho nó, gật đầu:
- Phải, mọi người chỉ cần soi vào trái tim của họ là họ có thể thấy nhiều món quà tốt đẹp nhất để trao
tặng.
Ổn định chỗ ngồi xong, chúng tôi mở gói snack ra và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Hai đứa trẻ reo hò
lên khi nhìn thấy chúng tôi đi từ nhà này sang nhà kia, nhìn thấy nào người tuyết, nào ông già Nô-en và
chiếc xe hươu... Khung cảnh trước mặt chúng tôi mờ mờ ảo ảo và lung linh ánh sáng với những dây đèn
Giáng Sinh.
Đột nhiên, tuyết bắt đầu rơi nhẹ khi chúng tôi lái xe vòng quanh góc đường dẫn tới khu xóm cũ mà vợ
chồng tôi từng sống cách đây nhiều năm. Ánh đèn pha chiếu vào ngôi nhà gạch nằm ở đầu đường. Ngôi
nhà có vẻ tăm tối so với nhiều chùm dây đèn rực rỡ của hàng xóm chung quanh.
Từ phía sau, Abigail nói vọng lên:
- Mẹ ơi, những người sống trong ngôi nhà đó chắc họ không thích Giáng Sinh lắm.
Page 4
5. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Chồng tôi dừng xe lại bên lề đường và trả lời:
- Không phải đâu, con. Thật ra, ngôi nhà của họ từng được khen ngợi là có cách trang trí đẹp nhất
vùng.
Jeff vỗ vỗ lên tay tôi, và tôi thở dài khi nhớ tới ông bà Lena. Họ đã vui sướng như thế nào khi cố
trang trí ngôi nhà thật đẹp trước ngày Giáng Sinh. Họ nói với tôi: "Chúng tôi cố gắng vì bọn trẻ đấy.
Chúng tôi thường tưởng tượng ra cảnh chúng ngồi nơi băng ghế sau trong xe hơi, nét mặt của chúng ngời
sáng lên khi chiêm ngưỡng ngôi nhà của chúng tôi".
Abigail thức tỉnh tôi trở về hiện tại bằng câu hỏi:
- Tại sao họ không trang trí ngôi nhà của họ nữa?
Tôi lựa lời, trong đầu tôi nghĩ tới những ngày đen tối khi chồng bà Lena nằm trong bệnh viện:
- À... chồng bà Lena chết cách đây vài năm rồi. Lúc này bà Lena già lắm. Bà chỉ có một người con
trai và anh ấy là quân nhân đang sống ở một nơi rất xa.
Abigail yêu cầu:
- Nói cho con biết về bà Lena đi.
Thế là tôi và Jeff thay nhau kể cho con bé nghe về người hàng xóm cũ, về những công việc mà bà ấy
hay làm. Jeff kết luận:
- Mỗi Chủ Nhật, sau khi tang lễ nhà thờ ra, bà ấy thường nướng bánh quy và mời ba mẹ ghé nhà
chơi. Bà ấy là con người rất tuyệt vời.
Abigail ngước đôi mắt xanh biếc lên nói:
- Chúng ta đến thăm bà ấy lúc này được không?
Simeon ủng hộ yêu cầu của Abigail bằng một tiếng reo hô hăng hái. Nghe vậy, Jeff và tôi cùng nhìn
xuống bộ đồ ngủ. Chồng tôi xoa xoa cái trán và nói:
- Anh biết một ngày nào đó, chuyện này thể nào cũng xảy ra. Đầu tiên, anh để em thuyết phục anh
mặc đồ ngủ ra đường, còn bây giờ em muốn anh vào thăm nhà bà Lena, phải không?
Tôi sung sướng hôn lên má Jeff.
Một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi rời khỏi nhà bà Lena và hai đứa con của tôi ôm khư khư và món
đồ trang trí mà bà ấy tặng chúng một cách thân tình.
Abigail vẫy tay về phía bà lão đang đứng nơi khung cửa. Nó nói:
- Ước gì con có thể tặng bà ấy một món quà...
Sáng hôm sau, hai đứa con tôi ra lệnh cấm không cho tôi lên lầu. Chúng nói điều gì đó về một nhiệm
vụ bí mật của Giáng Sinh. Sau khi lục lọi hết các ngăn tủ và các thùng đồ chơi, chúng đi xuống lầu, đội
mũ công nhân bằng đồ chơi, mang ủng lội tuyết và đeo thắt lưng của Simeon.
Tôi cười ngặt nghẽo:
- Cái gì thế này? Tụi con định đi sửa cái gì quanh đây à?
Abigail nhe răng cười:
- Không ạ. Tụi con sẽ tặng một món quà cho bà Lena. Vì bà ấy già quá, lại chẳng có ai giúp đỡ, tụi
con định đi trang trí ngôi nhà bà ấy để bà ấy mừng đón Giáng Sinh.
Câu nói của Abigail làm lệ trào ra khỏi mắt tôi. Tôi nói:
Page 5
6. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
- Một ý kiến hay đấy. Nhưng mẹ nghĩ các con sẽ cần ba mẹ giúp đỡ. Các con cho phép ba mẹ tham
gia vào nhiệm vụ bí mật của các con được không?
- Được ạ.
Hai đứa cùng trả lời.
Rất nhiều giờ sau đó, chúng tôi đứng trên lề đường, bên cạnh Lena, phía trước ngôi nhà chói chang
ánh đèn rực rỡ của bà ấy. Nhiều chùm dây đèn - mà chúng tôi tìm thấy trong tầng hầm của bà ấy - đang
chiếu sáng lên hàng hiên mái vòm phủ đầy tuyết với niềm tự hào vô biên. Những cây kẹo hình gậy phô
ra đủ màu sắc, để chào mừng khách bộ hành đi ngang qua khung cảnh huyền ảo bên trên bãi cỏ xanh
phủ đầy tuyết trắng.
Một chiếc xe hơi giảm bớt tốc độ khi bắt gặp cảnh tượng đẹp đẽ đó. Hai đứa trẻ thò đầu ra khỏi
khung cửa kính phía sau, mét mặt chúng tỏ vẻ kích động thật sự. Lena nhìn chúng, đôi mắt bà ấy ngân
ngấn nước.
Với chúng tôi, hôm đó là một ngày lao động vất vả, nhưng nó xứng đáng đến từng giây từng phút khi
chúng tôi bắt gặp niềm vui sướng trên gương mặt bà Lena. Đột nhiên, bà biến mất vào trong nhà, rồi sau
đó trở ra với một khay bánh quy giòn rụm mới nướng.
Aibigail nắm những ngón tay lạnh cóng của tôi. Nó nói sau một tiếng thở dài:
- Mẹ ơi, mẹ nói đúng đấy.
- Đúng về chuyện gì hả con?
Con bé dựa đầu vào cánh tay tôi, nói tiếp:
- Món quà đẹp nhất là món quà xuất phát từ trái tim.
Tôi cúi xuống, hôm lên đỉnh đầu nó, lòng cảm thấy tự hào vì con gái tôi đã suy nghĩ ra điều này bằng
cả tấm lòng của nó. Tôi quay sang nhìn Jeff. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và anh ấy mỉm cười.
Sau đó, Jeff thông báo:
- Hình như việc trang trí cho ngôi nhà của bà Lena có thể được thêm vào danh sách truyền thống
Giáng Sinh của chúng ta đấy!
Nghe vậy, hai đứa trẻ reo hò lên đồng ý.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Điều Ước Giáng Sinh Của Tôi
3-12
Năm đó, chúng tôi đón một mùa Giáng Sinh thật buồnkhi phát hiện ra nguyên nhân tại sao ông ngoại
bệnh nặng. Bác sĩ gọi đến gia đình tôi và báo rằng ông ngoại bị ung thư. Không chỉ vậy, chúng tôi còn
biết rằng không thể mừng lễ cùng ông ngoại tại nhà vì ông phải nằm lại bệnh viện để điều trị. Thế là
Page 6
7. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
chúng tôi kéo nhau đến bệnh viện thăm ông vào đúng ngày Giáng Sinh, nhưng ông yếu ớt đến nỗi không
thể ngồi dậy để cùng vui với chúng tôi được.
Suốt chín tháng tiếp theo, ông ngoại được đưa vào nhiều bệnh viện khác nhau, và được chuyển tới
nhiều phòng điều trị khác nhau. Hầu như tôi không thể nhớ nổi những nơi mà ông đã đi qua.
Một ngày nọ, trong lúc đang nằm trên giường bệnh xem tivi, ông ngoại thấy một đoạn phim quảng
cáo với con chó Jack Rusell đang bay qua bầu trời, tiếp theo là khẩu hiệu "Cuộc đời là một chuyến du
hành - hãy hưởng chuyến đi đó." Ông ngoại mê tít ngay. Khi cậu Shane tới thăm, ông không ngừng bàn
tán về "con chó nhỏ xinh xắn trên quảng cáo". Để chiều ý ông, cậu Shane đi tìm tấm hình con chó Jack
Rusell giống y hệt con chó trên quảng cáo. Cậu mang nó vào bệnh viện và treo nó trên bức tường trắng
trước mặt ông ngoại. Mỗi khi ông ngoại được chuyển sang phòng khác, ông lại cầm tấm hình đi theo.
Tháng Mười Hai, sức khỏe của ông ngoại không tiến triển như bác sĩ mong ước, họ khuyên ông nên
đến gặp một bác sĩ đặc biệt ở Dallas. Mọi người đồng ý. Thế là ông ngoại được bay bằng máy bay cứu
thương để tới một bệnh viện khác ở Texas.
Một ngày nọ, qua điện thoại, giọng ông trầm trầm nói với chúng tôi:
- Ông muốn nuôi một con chó Jack Rusell. Khi nào ông khỏe hơn, ông sẽ mau ngay một con.
Nghe vậy, chúng tôi biết rằng ý tưởng nuôi một con chó đang động viên ông tiếp tục đấu tranh, và
đang cho ông niềm hy vọng.
Nhiều tháng trôi qua, ông ngoại phải chịu đựng thêm hàng chục ca mổ nữa để giúp ông chống lại ung
thư. Lúc đó ông vẫn còn yếu lắm, nên tôi tự hỏi không biết ông có thể về nhà mừng Giáng Sinh được
không. Tháng Mười Hai tới, mỗi buổi tối, lời cầu nguyện duy nhất của tôi là xin cho ông ngoại được về
nhà. Tối nào tôi cũng cầu cho điều ước của tôi thành sự thật.
Rồi, ngay trước ngày Giáng Sinh, các bác sĩ nói ông ngoại có thể về nhà. Có sự giúp đỡ của cậu
Shane, ông ngoại có thể ra bệnh viện và bắt đầu chuyến hành trình trở về.
Gia đình tôi rất xúc động khi nhận được tin này. Năm qua đúng là một năm rất khó khăn đối với
chúng tôi. Vì ông ngoại sẽ có mặt ở nhà vào đêm trước Giáng Sinh, mọi người đều muốn làm một điều
gì thật đặc biệt dành cho ông.
Ngay sau khi cái tên con chó Jack Rusell được nhắc tới, chúng tôi biết đó sẽ là một bất ngờ làm ông
ngoại vui sướng. Nó là con chó trên bức tường trắng của bệnh viện mà ông ngoại ngắm suốt ngày. Nó
là con chó giúp ông ngoại có được hy vọng sẽ bình phục. Thế là mẹ tôi, các cậu, các dì dò những trang
quảng cáo trên báo để tìm kiếm một con chó Jack Rusell chính cống - làm quà cho ông ngoại.
Cuối cùng, ngay trước ngày Giáng Sinh, chúng tôi tìm ra một ngôi nhà có bán giống chó con Jack
Page 7
8. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Rusell. Tôi quan sát bầy chó và chọn một con mà tôi tin rằng nó sẽ làm ông ngoại hài lòng.
Tối hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi bên lò sưởi chơi đùa với con chó nhỏ, thì nhận được điện thoại
của cậu Shane, báo rằng cậu và ông ngoại đang bị kẹt ở thành phố New York vì một cơn bão tuyết. Họ
không thể về nhà vào tối hôm đó được. Tất cả chúng tôi đều thất vọng. Trước khi đi ngủ, tôi cầu
nguyện một lần nữa, xin cho ông ngoại về nhà kịp Giáng Sinh. Ông đang ở gần chúng tôi quá mà!
Vào buổi sáng 25 tháng Mười Hai, tôi thức dậy và mở những gói quà nằm nơi gốc cây thông ra xem.
Mặc dù chúng là những món quà tôi ưa thích, chúng không thể đền bù cho việc vắng mặt ông ngoại
được. Suốt ngày hôm đó, gia đình chúng tôi sốt ruột và lo lắng chờ đợi tin tức của cậu Shane. Cuối
cùng, không chịu đựng được nữa, chúng tôi quyết định sang nhà ông ngoại và chờ đợi ở đó. Chúng tôi
chơi game, chơi ô chữ, cố gắng vui vẻ cho qua thời gian, nhưng càng về chiều chúng tôi càng cảm thấy
buồn nản.
Rồi đột nhiên, có tiếng người bước lên bậc thang trước nhà. Tôi thò đầu ra xem, thấy cậu Shane
đang ẵm ông ngoại bước vào nhà. Cậu phải ẵm vì ông yếu quá, đi không nổi sau cuộc hành trình dài
đằng đẵng.
Chúng tôi hét toáng lên, reo hò khi hai người đàn ông bước vào bên trong. Cuối cùng thì họ cũng về
tới nhà! Bất chợt, tiếng chó con sủa ăng ẳng lấn át cả sự kích động của chúng tôi. Trời, chúng tôi sẽ
không bao giờ quên nét mặt của ông ngoại vào lúc đó. Hình như tôi chưa từng nhìn thấy ông toét miệng
ra và cười tươi như vậy. Ông đang vui sướng quá mà! Thế là suốt đêm đó, ông ngoại và con chó Tara -
tên mới của nó - cứ quấn lấy nhau trên chiếc ghế yêu thích của ông.
Trước khi ngày Giáng Sinh chấm dứt, điều duy nhất tôi mong ước đã trở thành sự thật. Ông ngoại
của tôi đã về nhà.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh
Ngày 4-12
Thay cho sự rộn ràng và những tiếng cười giòn giã, cậu bé Frank Wilson mười ba tuổi không hề thấy
vui vẻ chút nào. Sự thật là Frank nhận được đầy đủ những món quà mà cậu mong muốn, và cậu rất
thích không khí gia đình sum họp truyền thống trong đêm trước Giáng Sinh - năm nay được tổ chức tại
Page 8
9. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
nhà cô Susan. Buổi họp mặt không ngoài mục đích để mọi người trao đổi quà tặng cũng như những lời
chúc tốt đẹp nhất.
Nhưng Frank không vui, vì đây là mùa Giáng Sinh đầu tiên cậu đón mà không có mặt anh trai của
cậu. Anh trai Frank đã mất vì tai nạn giao thông trong năm. Frank rất nhớ anh ấy, nhớ mối quan hệ thân
thiết mà hai anh em từng có với nhau.
Frank tạm biệt mọi người và giải thích với ba mẹ rằng cậu phải về sớm để gặp một người bạn. Rồi từ
nhà người bạn, cậu có thể cuốc bộ về nhà. Vì trời bên ngoài lạnh giá, Frank mặc chiếc áo khoác ca-rô
mới vào người. Đó là món quà mà cậu thích nhất. Còn những món quà khác cậu nhét chúng vào chiếc
xe trượt tuyết - cũng là quà mới được tặng.
Rồi Frank bước ra đường, hy vọng có thể tìm ra anh đội trưởng đội tuần tra Hướng Đạo Sinh của
cậu. Dù có kiến thức rộng, người đội trưởng ấy sống ở khu Flats - một khu vực dành cho những người
nghèo nhất của thị trấn - và anh ấy làm nhiều công việc kỳ quặc để kiếm tiền giúo đỡ gia đình. Nhưng
Frank đã thất vọng, anh đội trưởng không có nhà.
Khi Frank đang cuốc bộ dọc theo con phố để về nhà, cậu thoáng thấy vài cây thông Giáng Sinh và
dây đèn trang trí trong nhiều căn nhà nhỏ. Rồi, qua một ô cửa sổ phía trước, cậu thấy một căn phòng tồi
tàn với những chiếc tất mòn xùi đang treo lủng lẳng trên cái lò sưởi trống rỗng. Một phụ nữ ngồi gần đó
đang khóc rấm rứt.
Mấy chiếc tất nhắc Frank nhớ đến những năm trước, hai anh em cậu luôn treo tất bên cạnh nhau. Và
sáng hôm sau, chúng căng phồng ra vì những món quà tặng. Một ý nghĩ thoáng qua đầu Frank, cậu vẫn
chưa thực hiện "việc tốt" cho ngày hôm nay.
Frank gõ nhẹ cánh cửa. Giọng nói buồn bã của một phụ nữ vọng ra:
- Vâng?
- Cháu vào được không ạ?
Người phụ nữ vừa mở cửa vừa nói:
- Mời cháu vào...
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe trượt chất đầy quà, bà ấy tưởng Frank đi quyên đồ đặc nên nói nhanh:
- Nhưng tôi không có thức ăn hay quà gì cho cháu đâu. Thậm chí tôi chẳng còn gì cho lũ trẻ nhà tôi
nữa.
Frank trả lời:
- Đó không phải là lý do để cháu đến đây. Xin bà cứ chọn và lấy ra khỏi chiếc xe những món quà
nào bà muốn tặng các con bà.
Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên với vẻ biết ơn:
- Chúa ơi! Xin Chúa phù hộ cho cháu!
Bà ấy lực vài gói kẹo, một thiết bị chơi game, một máy bay đồ chơi và một hộp ô chữ. Khi bà ấy
Page 9
10. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
cầm cái đèn Hướng Đạo Sinh mới toanh, Frank suýt buột miệng kêu lên. Cuối cùng, mấy chiếc tất đã
căng phồng.
Khi Frank chuẩn bị ra đi, người phụ nữ vội hỏi:
- Cháu không cho cô biết tên ư?
Frank trả lời:
- Bà cứ gọi cháu là Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh.
Chuyến thăm viếng để lại trong tim cậu bé một cảm giác ấm áp. Cậu hiểu rằng nỗi đau của cậu không
phải là nỗi đau duy nhất trên đời này. Trước khi Frank rời khu Flats, cậu đã kịp phân phát hết những gói
quà con lại. Cái áo khoác ca-rô mới toanh đã nằm gọn trên người một đứa trẻ đang rét run vì lạnh.
Cuối cùng Frank mệt nhọc lê bước trên con đường lạnh lẽo để về nhà. Cho đi hết cả một chiếc xe
đầy quà, giờ đây Frank không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì để giải thích với ba mẹ. Frank tự hỏi làm sao
cậu có thể làm cho họ hiểu được.
Khi Frank vừa bước vào nhà, ba cậu hỏi ngay:
- Quà của con đâu hết rồi, con trai?
- Con đem cho hết rồi ạ.
- Cái gì? Chiếc máy bay của cô Susan? Cái áo khoác ca-rô của bà nội? Cây đèn pin Hướng Đạo
Sinh của con? Ba mẹ tưởng con rất vui với những món quà đó.
Frank rụt rè trả lời:
- Con đã... rất vui ạ.
Mẹ cậu lên tiếng hỏi:
- Nhưng Frank à, sao con có thể bốc đồng như vậy? Ba mẹ sẽ giải thích ra sao với mọi người đây?
Họ vì yêu thương con mà dành ra nhiều thời gian để đi mua sắm cho con!
Giọng ba cậu cứng rắn:
- Frank, đó là sự lựa chọn của con. Ba mẹ không có đủ tiền để mua quà cho con đâu.
Anh trai thì đi xa mãi, ba mẹ thì thất vọng về cậu, đột nhiên Frank cảm thấy hoàn toàn cô độc. Cậu
không hề mong đợi phần thưởng cho sự rộng rãi của cậu. Vì cậu biết bản thân của một việc làm tốt luôn
là phần thưởng cho cậu. Nó đáng giá hơn bất cứ điều gì khác. Vì vậy cậu không muốn lấy lại những gói
quà đó, tuy nhiên, cậu tự hỏi, trong đời cậu, liệu cậu có còn nhận thêm một niềm vui thật sự nào nữa
không.
Frank tưởng cậu có được một buổi tối trọn vẹn, nhưng nó trượt đi mất. Frank nghĩ về anh trai và
thiếp ngủ trong nước mắt.
Sáng hôm sau, Frank bước xuống cầu thang thì thấy ba mẹ cậu đang nghe chương trình nhạc Giáng
Sinh qua ra-đi-ô. Thế rồi một giọng thông báo cắt ngang chương trình:
- Chào quý vị, chúc mừng Giáng Sinh Vui Vẻ! Câu chuyện Giáng Sinh hay nhất mà sáng nay chúng
tôi sẽ kể đến từ khu Flats. Sáng nay, một cậu bé tàn tật ở khu Flats đang có chiếc xe trượt tuyết mới,
Page 10
11. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
một cậu bé khác đang có một chiếc áo khoác ca-rô mới nguyên... Và nhiều gia đình ở đó kể lại rằng
đêm qua con cái của họ rất vui vì nhận được quà từ một cậu trai trẻ tuổi, người đã khiêm tốn tự giới
thiệu là một Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh. Không ai có thể nhận ra lý lịch của cậu, nhưng bọn trẻ ở
khu Flats tuyên bố rằng người Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh chính là đại diện của ông già Nô-en.
Frank cảm thấy cánh tay ba cậu quàng quanh vai cậu, và cậu thấy mẹ cậu mỉm cười qua làn nước
mắt. Bà âu yếm nói:
- Sao con không nói cho ba mẹ biết? Ba mẹ đã không hiểu điều đó. Con trai à, ba mẹ thật sự hãnh
diện về con.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Món Quà Giáng Sinh
Ngày 5-12
Người ta nói rằng có quá nhiều bạn bè đôi khi cũng gây phiền phức, và điều đó xảy ra trong trường
hợp của tôi.
Một tuần lễ nữa là đến Giáng Sinh rồi, thế mà tên năm người thân trong danh sách của tôi vẫn chưa
được tôi mua quà. Bởi vì bạn tin được không, trong túi tôi chỉ còn đúng ba đôla! Làm sao tôi mở miệng
nói với ba mẹ tôi và ba người bạn của tôi rằng tôi chỉ có thể chi cho
mỗi người sáu mươi xu thôi?
Tôi đề nghị với Joanie, bạn thân của tôi:
- Năm nay tụi mình nên đặt ra giới hạn cho từng món quà đi.
Joanie đồng ý ngay:
- Hay đấy. THế thì mỗi món không được quá năm đôla nhé?
Tôi cảm thấy mình đúng là "trùm sò" khi kỳ kèo với nó:
- Nếu mỗi món không được quá sáu mươi xu thì cậu nghĩ sao?
Joanie mỉm cười:
- Mình cho rằng đây là lúc mình cần phải nhấn mạnh: quà cáp không quan trọng, chỉ có tình cảm mới
quan trọng. Nhưng đừng trách mình nếu cậu sẽ nhận toàn là kẹo cao su!
Hoàn toàn không dễ dàng khi tôi cần lựa mua mỗi món quà với giá sáu mươi xu. Cho nên nó phải là
những món quà nhỏ xíu với ý tưởng rất lớn lao. Chưa bao giờ tôi mất nhiều thời gian cho công việc suy
nghĩ này, làm sao để tặng quà cho đúng người.
Cuối cùng, ngày Giánh Sinh cũng tới. Tôi lo lắng lắm, không biết người ta sẽ nghĩ gì sau khi nhận món
quà "rẻ tiền" của tôi.
Tôi tặng mẹ một cây nến thơm cùng với dòng chữ "Mẹ là ánh sáng rực rỡ nhất trong đời con." Mẹ tôi
Page 11
12. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
suýt khóc khi đọc hàng chữ đó.
Tôi tặng anh tôi một cây thước gỗ. Trên mặt sau cây thước, tôi viết "Trên đời này, không người anh
trai nào có thể so sánh được với anh". Anh tôi tặng lại tôi gói đường với dòng chữ "Em thật ngọt ngào".
Tôi xúc động lắm. Anh tôi chưa từng nói câu đó với tôi bao giờ.
Phần Joanie, tôi sơn phết một đôi giày cũ, đính những bông hoa ép khô lên trên đó và kèm theo
mảnh giấy nhỏ viết rằng "Không ai có thể chất đầy đôi giày của cậu." Nó tặng lại tôi một cái lông gà và
một băng cá nhân. Nó nói rằng tôi thường cù lét vào sườn nó, làm nó cười lăn lộn cho tới khi nó bị xốc
hông.
Và hai người bạn kia, một đứa thì tôi tặng cây quạt giấy, và viết trên đó hàng chữ "Mình là một fan
cuồng nhiệt nhất của cậu." Còn đứa kia, tôi tặng cái máy tính giá một đôla và viết "Bạn luôn có thể tin
cậy nơi mình." Tụi nó tặng lại tôi một cái móng ngựa rỉ sét để lấy hên, và một bó que được cột chặt
bằng sợi dây đỏ, bởi vì "bạn bè phải luôn sát cánh bên nhau".
Trong mùa Giáng Sinh năm đó, những món quà "rẻ tiền" là thứ mà tôi nhớ nhất. Anh tôi nghĩ rằng tôi
ngọt ngào. Mẹ tôi biết bà ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Joanie nghĩ tôi luôn làm nó tức
cười - và điều đó thật cần thiết, vì ba nó mới bỏ đi và nó nhớ ba nó lắm.
Trước Giáng Sinh, tôi lo mình không có đủ tiền mua quà cho mọi người, thế mà tôi vẫn mua đủ và
còn dư lại những hai mươi xu! Giờ đây, chúng tôi thường nhắc lại những món quà "rẻ tiền" đó, giá cả chỉ
tính bằng vài chục xu, nhưng chúng tôi thật sự thổ lộ tình cảm ra cho nhau biết.
Trên kệ sách, tôi còn giữ lại một gói đường, một cái lông gà, một móng ngựa và một bó que... Và
chúng hoàn toàn vô giá.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giúp Đỡ Lauren
Ngày 6-12
Tôi hoàn toàn thành thật khi nói rằng mình chẳng hề mong ngóng đến mùa Giáng Sinh đầu tiên - sau
khi gia đình tôi dọn đến chỗ ở mới, xa rời sự thân ái của họ hàng và bạn bè. Tất nhiên tôi cũng có nghĩ
tới quà cáp, nhưng mặc cho niềm vui mùa lễ mỗi lúc một tới gần, tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi. Tôi nhớ
quay quắt thời tiết lạnh lẽo ở đó, ca sôcôla nóng bốc khói thơm lừng, tiệc Giáng Sinh hàng năm tại nhà
Page 12
13. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
đứa bạn thân, gian phòng khách nhà tôi bừng sáng lên với những dây đèn trên cây thông, và trên tất cả,
là lễ Giáng Sinh ở nhà bà ngoại...
Sau chuyến đi dài khoảng hai giờ, cả sáu người trong gia đình tôi kéo thốc vào căn bếp ấm áp của bà
ngoại. Mùi thơm ngọt ngào của bánh quy mới nướng và mùi thơm lừng của thịt gà tây trong lò luôn khiến
tôi chảy nước miếng. Bà ngoại hối hả bộn rộn với chiếc tạp dề dính đầy bột, miệng cười tươi và phân
phát cho mỗi đứa chúng tôi một cái hôn. Bà than vãn về thời tiết lạnh lẽo, rồi xoa đầu chúng tôi và đẩy
chúng tôi sang phòng khác chơi. Bốn chị em tôi nôn nao ngồi chờ đám anh em họ - con của dì tôi hoặc
cậu tôi. Cuối cùng, khi chúng kéo ùa tới. Tất cả chúng tôi nháy mắt cho nhau và lao xuống tầng hầm, bí
mật bàn tán về món quà Giáng Sinh.
Theo tôi nhớ được, hầu như Giáng Sinh nào chúng tôi cũng làm giống hệt như vậy. Nhưng từ khi gia
đình tôi dọn nhà đi, truyền thống Giáng Sinh đó không còn nữa. Tôi cảm thấy mình tuyệt vọng trước
một mùa Giáng Sinh hoàn toàn đổi khác. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của một con bé năm tuổi tên
Lauren, tôi biết rốt lại thì mình cũng không đến nỗi bất hạnh như thế.
Trường học bắt đầu nghĩ lễ, và chúng tôi chuẩn bị đi mua sắm Giáng Sinh - không phải cho chúng tôi,
không phải cho bạn bè, mà cho một con bé có tên Lauren. Con bé sống trong một gia đình nghèo xác
nghèo xơ, và chúng tôi định mua những món quà Giáng Sinh mà gia đình nó không thể mua nổi.
Tôi vừa đi vừa nghĩ: Một con bé năm tuổi thích đồ chơi gì há? Nhưng khi tôi nhìn xuống danh sách
mà mẹ nó gửi cho chúng tôi - thông qua nhà trường - thì tôi chẳng thấy đồ chơi đồ chiếc nào cả. Lauren
chỉ xin ông già Nô-en bít tất, đồ lót, quần áo và giày... Trời, những món quà mà tôi luôn tỏ ra thất vọng
khi nhận được. Tôi nhớ mình đã hăm hở chộp lấy cái hộp có dán nhãn "Ông già Nô-en tặng Maddy" và
xé toạc tờ giấy bọc sặc sỡ sáng chói, để rồi nhìn thấy... quần áo. Tôi nhăn nhó đẩy nó sang một bên.
Tôi không hề nghĩ rằng sẽ có người cần thiết những món đồ đó. Và chính xác con bé Lauren chỉ xin có
thế thôi.
Bốn chị em tôi vui vẻ chọn lực quần áo cho Lauren. Tuy nhiên, công việc đi giao những món quà làm
chúng tôi hơi bị sốc.
Chúng tôi ra đi rất sớm, khoảng bảy giờ sáng, để tránh làm bà mẹ của Lauren bị bối rối. Cả con
đường còn yên ngủ, , thậm chí chẳng có tiếng chó sủa khi chúng tôi tới gần. Chúng tôi lái xe ngang qua
các cửa hiệu bị bỏ hoang, các căn nhà và các xe lưu động điêu tàn. Nhiều nhà không có bảng số, khiến
cho việc tìm nhà Lauren còn khó hơn. Cuối cùng, xe lưu động của Lauren nằm trên một rẻo đất nhỏ xíu
Page 13
14. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
bằng cái lỗ mũi. Rải đất này thật ra là một bãi bùn giữa đống rác và đống đồ gỗ hư hại.
Lối vào đã không có, mà hộp thư cũng chẳng có luôn. Mẹ tôi phải xoay sở dữ lắm mới tìm ra được
chỗ đậu xe. Rồi, những bậc gỗ bị mục - dẫn mẹ con tôi tới cánh cửa cái - hình như chỉ muốn sập xuống
dưới sức nặng của bà và bao quà kềnh càng. Toàn bộ khung cảnh nhuốm một vẻ tối tăm, u ám và tồi
tàn. Đống quà xanh đỏ của mẹ tôi nổi bật lên trên phông nền đen đúa đó.
Mẹ tôi thận trọng bước lên bậc thềm gỗ, bà chậm rãi đặt bao đựng quà xuống sàn và gõ của vài cái.
Khi mẹ tôi quay trở về xe thì cánh cửa bật mở. Một phụ nữ bước ra, vẻ mặt cau có và giận dữ.
Mẹ tôi thò đầu ra khỏi cửa xe, tươi cươi giải thích:
- Chúng tôi có quà cho Lauren.
Người phụ nữ không nghe rõ câu nói của mẹ tôi nên cứ đứng đó nhìn bằng cặp mắt vô cảm. Bà ấy
không để ý tới bao đựng quà nằm nơi chân. Tôi vội chồm người tới và tắt động cơ đi. Mẹ tôi bước ra
khỏi xe và giải thích một lần nữa:
- Chúng tôi có vài món quà Giáng Sinh tặng cho Lauren.
Ánh mắt tối tăm của bà ấy dịu xuống và bà ấy mỉm cười. Hình như bà ấy lúng túng tới nỗi không thể
thốt thành lời. Tất cả chúng tôi đồng thanh nói to: "Chúc mừng Giáng Sinh!" rồi mẹ tôi lái xe đi - để lại
phía sau lưng người phụ nữ vẫn còn đứng nơi ô cửa và mỉm cười nhìn theo.
Giáng Sinh năm đó, khi ngồi nhìn những gói quà bọc giấy sặc sỡ, nhìn cây thông chiếu ánh sáng lấp
lánh, nhìn gia đình vui vẻ hạnh phúc, tôi nhớ đến Lauren. Tôi hy vọng nó cũng đang đón một ngày Giáng
Sinh tuyệt vời cùng gia đình. Tôi nghĩ, hình như chúng tôi cũng góp phần vào để con bé năm tuổi vẫn
còn tin rằng ồng già Nô-en là có thật.
Ngược lại, Lauren cũng giúp tôi nhận ra bản thân mình thật sự may mắn. Nhờ có con bé, tôi thật sự
hiểu hết ý nghỉa của Giánh Sinh, đó là trao tặng và yêu thương. Với tôi, Giáng Sinh năm đó là ngày nghỉ
lễ thật đáng nhớ. Dù Lauren đang ở đâu, tôi hy vọng nó cũng có ý nghĩ như vậy.
Maddy Lincoln, 13 tuổi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Món quà của các nhà thông thái .
Ngày 7-12
Tất cả chỉ có một đô la và tám mươi bảy xu. Trong đó có sáu mươi xu làm bằng kim loại. Những đồng
xu này được dành giụm từ việc mặc cả với những người bán tạp hóa, bán rau, bán thịt đến nỗi má đỏ
Page 14
15. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
bừng vì bị cho là keo kiệt. Della đã đếm đi đếm lại số tiền đó ba lần và chỉ có một đô la và tám mươi
bảy xu không thể lẫn lộn vào đâu được. Ngày tới là lễ Giáng Sinh.
Dalla không biết làm gì, cô đã ngồi xuống chiếc ghế dài và gào thét lên. Điều gì đã kiến cho sự nhạy
cảm của tâm lý con người trong cuộc sống tạo nên những tiếng nức nở, tiếng khóc và tiếng cười, nhưng
dường như tiếng khóc chiếm ưu thế hơn.
Trong khi bà chủ nhà từ từ bước xuống từ bậc thang thứ nhất sang bậc thang thứ hai và quan sát căn
nhà. Chi phí thuê căn hộ là tám đô la cho một tuần. Miêu tả căn hộ như chỗ ở của những người ăn xin
thì hơi quá nhưng thực ra nó chỉ hơn như thế một chút mà thôi.
Ngoài sảnh bên dưới có một một hộp thư mà chẳng có lá thư nào, một nút chuông điện nhưng không
một bàn tay nào ấn vào và một tấm biển mang tên “Ông Dillingham Young”.
Gia đình Dillingham đã vui vẻ trong suốt thời kỳ thịnh vượng trước đó với thu nhập ba mươi đô la một
tuần. Nhưng bây giờ mức thu nhập hàng tuần chỉ còn hai mươi đô la và họ phải khéo léo chi tiêu với
mức thu nhập này. Nhưng bất cứ khi nào ông James trở về nhà, ông luôn nhận được những tiếng gọi với
cái tên trìu mến là Jim và vòng tay âu yếm từ người vợ yêu dấu của mình, đó là Della. Điều này làm cho
cuộc sống của họ thật tuyệt vời.
Della ngừng khóc và lấy miếng bông phấn chăm chút đôi gò má của mình. Cô đứng cạnh cửa sổ và nhìn
ra ngoài, cảm giác một khung cảnh màu xám bao trùm, có một con mèo đang đi qua hàng rào trong một
cái sân. Ngày mai là lễ Giáng Sinh nhưng cô chỉ có một đô la và tám mươi bảy xu để mua quà cho Jim.
Đây là số tiền mà cô đã tiết kiệm từng xu trong vòng mấy tháng trời để lên kế hoạch mua một thứ gì đó
thật đáng yêu cho chồng mình, thứ tốt đẹp và có giá trị để thể hiện lòng thương yêu của cô dành cho
chồng.
Một chiếc gương lớn nằm giữa những cửa sổ của căn phòng. Có lẽ bạn cũng đã từng nhìn thấy một tấm
gương lớn như thế trong căn hộ tám đô la. Một người nhanh nhẹn, mảnh mai có thể quan sát được sở
thích của anh ấy trong một cái nhìn rất nhanh. Della trở nên khéo léo với tầm nhìn nghệ thuật.
Đột nhiên, cô rời cửa sổ lại đứng trước gương, đôi mắt cô sáng lên nhưng hai mươi giây sau mặt của cô
bỗng xuống sắc. Cô kéo mái tóc và xóa xuống lưng.
Page 15
16. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Hiện nay, vợ chồng cô có hai thứ quý giá đó là: chiếc đồng hồ của ông, cha chồng cô để lại và mái tóc
của cô. Mái tóc mà cả nữ hoàng Sheba cũng phải ganh tị nếu một ngày nào đó bà sống trong căn hộ
đối diện và nhìn thấy Della hong tóc bên cửa sổ. Khi đó tất cả những trang sức của bà đều trở nên tầm
thường. Ngay cả quốc vương Solomon, người đã thuê rất nhiều đầy tớ để trông coi những núi châu báu
của mình dưới tầng hầm, cũng phải vuốt râu ngưỡng mộ khi đi ngang và nhìn thấy Jim ngắm nghía chiếc
đồng hồ của anh ấy.
Nhưng bây giờ, mái tóc của Della đang xõa xuống với những gợn sóng long lanh như một thác nước
màu nâu. Nó dài xuống đầu gối và giống như trang phục của cô đang mặc. Cô bối tóc lên và đứng dậy
trong khi nước mắt còn rơi trên tấm thảm cũ sờn.
Cô bước ra ngoài với trang phục một chiếc áo khoác nâu cũ kỹ, bên trong là chiếc váy sáng rực và một
chiếc nón màu nâu cũ.
Cô dừng lại trước cửa hiệu có tấm biển “Mne. Sofronie: Nhiều loại sản phẩm tóc”. Cô đi nhanh đến
chỗ bà chủ Madame, một người phụ nữ to con, với nước da trắng ngần, dáng vẻ lạnh lùng và cứng rắn
trông giống như Sofronie.
Della hỏi: “Cô có mua tóc của cháu không?”
Madamne trả lời: “ Có. Bỏ nón ra và xõa tóc xuống cho cô xem nào.”
Mái tóc cô buông xuống như một thác nước màu nâu.
Madame nâng mái tóc lên và nói: “Hai mươi đô la nhé.”
Della nói: “Cô cắt đi và đưa tiền cho cháu nhanh lên.”
Hai giờ trôi qua, cô cảm thấy như lạc quan hơn và cô đã quên đi những việc khác, cô chạy nhanh đến
cửa hiệu để mua quà cho Jim. Và cuối cùng cô đã tìm thấy một thứ mà cô chắc chắn nó làm ra để dành
cho Jim. Nó là thứ độc quyền không cửa hiệu nào có và cô đã lật đi lật lại để xem cả bên trong lẫn bên
ngoài. Đó là sợi dây đồng hồ bằng bạch kim với thiết kế đơn giản, giá trị của nó được thể hiện ở nguyên
liệu chứ không phải mẫu mã cầu kỳ. Thậm chí nó có giá trị như chiếc đồng hồ, lần đầu tiên nhìn thấy nó
thì cô đã chắc chắn nó thuộc về Jim. Nó sẽ làm cho anh ta thích thú. Giá trị thực sự và đắn đo suy nghĩ
– đặt vào cả hai yếu tố đó. Cuối cùng, cô đã mua nó với giá hai mươ mốt đô la và còn lại tám mươi bảy
xu mang về nhà. Có sợi dây để đeo đồng hồ thì Jim không cần phải lo âu về thời gian làm việc. Chiếc
đồng hồ rất quan trọng khiến thỉnh thoảng Jim đã nhìn nó kín đáo với một sợi dây vải cũ kỹ thay cho sợi
Page 16
17. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
dây đồng hồ. Khi Della trở về nhà niềm lạc quan của cô tan biến thay vào đó là sự bồn chồn và lo lắng.
Cô đã lấy chảo ra, bật bếp ga và nấu ăn để vun đắp vào hương vị tình yêu.
Trong vòng bốn mươi phút, đầu tóc cô được cắt gọn gàng, những sợi tóc quăn nằm gọn trông ngố như
một cô bé trốn học. Cô ngắm mình trong gương và tự nhủ rằng: “ Nếu Jim không thích mình, trước khi
anh ấy có cái nhìn thứ hai về mình, anh ấy sẽ bảo mình giống như một cô đào hát ở đảo Coney. Nhưng
mình có thể làm gì đây khi mình chỉ có một đô la và tám mươi bảy xu?”
Vào lúc bảy giờ, cà phê đã pha sẵn, cái chảo rán đã được để trên bếp lò sẵn sàng cho món sườn ram.
Jim chưa bao giờ về trễ. Della gấp đôi sợi dây đồng hồ để trong lòng bàn tay và ngồi cạnh cửa, nơi mà
Jim thường xuyên bước vào. Khuôn mặt của cô bỗng tái nhợt khi nghe những bước chân của anh lên
cầu thang. Mỗi ngày cô có thói quen cầu nguyện những điều đơn giản nhất và bây giờ cô thì thầm: “ Xin
chúa ban cho anh nghĩ rằng con vẫn luôn xinh đẹp.”
Cánh cửa mở ra và Jim bước vào, anh nhẹ nhàng kép cửa lại, trông anh gầy gò và chững chạc. Anh
thật đáng thương, mới chỉ hai mươi hai tuổi nhưng anh phải mang trên vai gánh nặng gia đình. Anh cần
một áo khoác mới nhưng anh lại không thể mua nổi đôi găng tay.
Jim ngừng lại sau cánh cửa như một pho tượng. Mắt anh nhìn chằm chằm vào Della, có điều gì đó trong
mắt anh nhưng cô không biết được. Điều này đã làm cho cô lo lắng. Không phải đôi mắt của sự tức
giận, sự ngạc nhiên, sự phản đối, sự kinh sợ hay bất kỳ sự đa cảm nào mà cô đã chuẩn bị để đối phó.
Anh nhìn cô với vẻ mặt khác thường.
Della vội đến bên chồng.
Cô nói trong nước mắt: “Jim, anh yêu à! Đừng nhìn em như thế. Em đã cắt tóc và bán đi rồi. Vì em
không thể sống qua mùa Giáng Sinh này nếu không có quà cho anh. Tóc em sẽ mọc ra nhanh thôi mà,
anh đừng buồn có được không? Em phải làm như thế thôi. Tóc em sẽ mọc ra rất nhanh. Mình hãy nói
Giáng Sinh vui vẻ và hạnh phúc đi anh. Anh không biết được em có món quà dễ thương và xinh đẹp
như thế nào dành cho anh đâu.”
Jim hỏi: “ Em cắt tóc à?” Anh hỏi như chưa thấy gì sau ngày làm việc mệt nhọc trở về.
Della trả lời: “Em đã cắt bán nó rồi anh ạ. Anh vẫn yêu em chứ? Em vẫn là em, cho dù bây giờ em
không còn mái tóc dài nữa phải không anh?”
Jim nhìn quanh căn phòng và ngớ người ra và hỏi tiếp: “ Em đã bán tóc rồi sao?”
Della trả lời: “ Đừng tìm nữa anh. Em đã cắt và bán nó đi rồi. Hôm nay là đêm Giáng Sinh. Em thật là
Page 17
18. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
hạnh phúc khi nó ra đi vì anh. Những sợi tóc trên đầu em có thể đếm được, nhưng không có gì có thể
đo lường được tình yêu của em dành cho anh. Mình chuẩn bị dùng bữa tối nhé?”
Jim đã dường như nhanh chóng thức tỉnh, anh ôm chầm lấy Della. Chúng ta có thể quan sát những điều
bình thường trong những chiều hướng khác nhau trong vòng mười giây, tám đô la trong một tuần hay
một triệu đô la trong một năm thì cũng có khác gì nhau đâu. Các nhà toán học hay những người tài dí
dỏm cũng không thể cho bạn câu trả lời chính xác được. Trong số những người thông thái sẽ mang đến
cho bạn những món quà có giá trị. Trời sẽ sáng bừng lên sau đêm tối.
Jim lấy từ trong túi áo ra một gói nhỏ đặt lên bàn và nói: “Della ạ! Em không có lỗi gì cả. Dù em có cắt
tóc hay làm bất kỳ việc gì thì cũng không làm cho tình yêu của anh dành cho em thay đổi. Em sẽ hiểu tại
sao lúc nãy anh nhìn em như thế khi em mở chiếc hộp ra.”
Những ngón tay thon thả của Della nhanh nhẹn gỡ dây cột và giấy bọc ra. Tiếng reo mừng của cô thốt
ra và nó bỗng nghẹn thành tiếng nấc, từng giọt nước mắt chảy dài và dường như cần sự dỗ dành.
Cô để bộ kẹp tóc xuống và ngắm nhìn nó. Bộ kẹp tóc rất đẹp, được thiết kế chất liệu vỏ sò dễ thương
với phần viền được tạo bởi những viên đá xinh nhỏ để trang điểm và tôn vinh thêm vẻ đẹp cho mái tóc.
Đó là những chiếc kẹp đắt tiền, cô biết điều đó, và cô đã từng mơ ước sở hữu nó. Và giờ đây, nó đã
thuộc đã về cô nhưng mái tóc lại không còn nữa.
Cô nâng niu món quà và một lúc sau cô mở mắt lim dim và nói: “Jim ạ! Tóc của em sẽ nhanh dài ra thôi
mà.”
Và rồi Della nắm lấy như một chú mèo con và reo lên: “Ô, ô!”
Jim vẫn chưa nhìn thấy món quà xinh đẹp dành cho anh. Della háo hức cầm món quà trong lòng bàn tay
ra, món quà kim loại quý giá ấy dường như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Nó tuyệt vời anh nhỉ? Em đã tìm khắp thị trấn đó. Hằng ngày anh nhớ nhìn nó hàng trăm lần nhé! Hãy
đưa chiếc đồng hồ cho em, em muốn xem nó vừa vặn và xinh xắn như thế nào.”
Jim không đi lấy đồng hồ mà ngồi xuống ghế, tay chống cằm, cười gượng và nói:
“Della ạ! Em hãy cất những món quà này đi. Chúng rất đẹp nhưng không thể sử dụng bây giờ. Anh đã
bán chiếc đồng hồ để mua kẹp tóc cho em rồi. Và bây giờ chúng ta hãy ăn tối nhé!”
Như chúng ta đã biết, các nhà thông thái là những người khôn ngoan, sáng suốt. Họ đã mang những
món quà dâng tặng cho Chúa Hài Đồng khi Người được sinh ra trong máng cỏ và họ cũng sáng tạo ra
Page 18
19. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
nghệ thuật tặng quà Giáng Sinh. Những người khôn ngoan dĩ nhiên được biết đến qua những món quà
của họ, có lẽ nó liên quan đến sự thay đổi những đặc ân trong trường hợp giống hệt nhau. Và giờ đây
tôi tóm lược cho bạn biết rằng không có một biến cố nào được ghi lại hai đứa trẻ ngốc sống trong một
căn hộ mà họ đã hy sinh cho nhau những món quà quý giá nhất của nhà họ một cách không khôn ngoan.
Những lời cuối cùng của những người sáng suốt trong những ngày này là dành tặng cho tất cả những ai
nhận được món quà này, họ thực sự là những người sáng suốt nhất. Cho dù bất cứ nơi đâu, những
người nhận và người cho đều là người sáng suốt nhất. Họ là những nhà thông thái.
Nhóm dịch: Hoàng Thị Chung, Đặng Thị Như Chi, Trần Thị Kim Loan
Instructor: Phạm Vũ Phi Hổ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú Bé Đánh Trống
Ngày 8-12
Tôi không thể nào kích động hơn nữa. Mục sư và vợ ông ấy sẽ đến nhà tôi dùng bữa tối! Trong đời,
tôi chỉ yêu thích có vài người - và một trong số đó chính là mục sư Shick. Mỗi lần tôi gặp ông, không
cần biết chúng tôi đang ở đâu ông đền giang rộng hai cánh tay to lớn mà thân thiết ôm tôi.
Khi ba mẹ báo sẽ có ông bà mục sư đến dùng bữa tối, tôi nhảy nhót loi choi với niềm vui sướng ma
chỉ có đứa trẻ bảy tuổi mới biểu hiện như vậy. Ngay sau đó, tôi chợt nhớ mình chẳng có món quà nào
đó để tặng ông ấy, mà không hơn 10 ngày nữa là đến Giáng Sinh rồi.
Quỳ xuống gần những gói quà được chất đống quanh gốc cây, tôi bới bới lên, hy vọng ba tôi hoặc
mẹ tôi dành riêng một món quà nào cho ông ấy. Nhưng không có ói quànào dánnhãn "Mục sư Shick"
cả.
Lúc thẳng người lên, ánh mắt tôi bắt gặp một món đồ trang trí trên cành thông. Đó là một chu` bée
đánh trống bằng gỗ, cao khoảng tám cm. Tôi nghĩ bụng: Tố qua tại nhà thờ, James, con trai của mục sư
Shick, đã đánh trong khi một thiếu niên khác đứng hát bài "Chú Bé Đánh Trống". Hẳn mục sư thích bài
hát lắm nên mới cho con trai ông diễn cảnh đó vào mùa Giáng Sinh.
Tôi vội vàng giật hình người bằng gỗ ra khỏi cành cây, chộp lấy một mảnh giấy màu sặc sỡ và hối hả
Page 19
20. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
chạy về phòng ngủ của mẹ. Tôi nhanh tay gói hình người trong mớ giấy màu và bọc nguyên cái gói nhỏ
với nguyên cuộn băng keo.
Chẳng bao lâu, mục sư và vợ ông ấy bước vào trong nhà. Chúng tôi cùng ngồi xuống bàn ăn, và tôi
bắt đâu ăn món thịt băm với mì ống spaghetti trong khi người lớn trò chuyện. Thức ăn ngon tuyệt và
cuộc nói chuyệ cực kỳ ấp dẫn tới nổi tôi suýt quên mất món quà. Mãi khi món tráng miện được dọn lên,
tôi mới nhớ.
Thò tay dưới ghế, tôi chộp lấy món quà, bất ngờ giơ cái gói giấy dán chằng chịt băng keo lên mà
chẳng mào đầu gì cả:
- Đây ạ. Chúc Mừng Giáng Sinh.
Mặt ba mẹ tôi xanh lè xanh lét. Họ hoàn toàn không biết tội tặng cho mục sư cái gì.
Mục sư cầm lấy món quà nhỏ và mỉm cười:
- Michele, con thật là tử tế.
Ông ấy mất nhiều phút để mở gói quà ra, nhưng không được. Ông ấy đành quay sang ba tôi và nói:
- Có lẽ tôi phải mượn ông bà một cây kéo. Ông bà có sẵn không ạ?
Ba tôi đứng lên, lấy một cây kéo trong ngăn tủ đưa cho mục sư.
Với vài nhát kéo và một cái giật thật mạnh, mục sư Shick phát hiện ra cái gì nằm dưới lớp băng keo
chằng chịt đó: một chú bé đánh trống bằng gỗ. Lúc này, trông hình hài chú ta nhỏ bé hơn va thảm hại
hơn.
Mục sư hả to miệng và thở mạnh:
- Chúa ơi! Món quà này hay vô cùng, con gái à.
Tôi mỉm cười e thẹn:
- Nó làm con nhớ cảnh tối qua, khi James đứng đánh trống. Con thích bài hát "Chú Bé Đánh Trống"
lắm!
Sau khi chúng tôi ăn kem xong, mụs sư thân thiết ôm tôi và hai vợ chồng ông ấy ra về. Tôi không
chắc ông ấy có thích món quà của tôi không, nhưng tôi sung sướng là mình vẫn nhớ đến ông ấy theo
một cách đặc biệt nào đó.
Mục sư Shick vừa khuất dạng ngoài kia thì ba tôi quay sang tôi và tra hỏi ngay:
- Tại sao con tặng mục sư món đồ trang trí cũ xì đó>
Tôi lắp bắp:
- Con tưởng mục sư thích nó.
Ba tôi cảnh cáo:
- Lần sau, muốn lấy cái gì ra khỏi cây Giáng Sinh là phải hỏi, nghe chưa? Nếu con muốn tặng mục sư
món đồ trang trí, con nên tặng một trong những thứ pha lê xinh đẹp này.
Bây giờ tôi mới biết rằng món quà của tôi không được ai hoan hô, và mắt tôi dán chặt xuống nền nhà:
- Con xin lỗi.
Chủ Nhật tới, tôi cảm thấy "quê độ" đến nỗi không muốn bước chân vào nhà thờ. Tôi nghĩ, có lẽ ba
nói đúng. Lẽ ra tôi nên tặng mục sư một vật trang trí to lớn hơn, một vật nhiều màu sắc và lấp lánh lên
khi có ánh sáng. Rốt phải, chẳng phải mục sư Shick là một nhân vật quan trọng sao?
Page 20
21. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Như thường lệ, chúng tôi ngồi ở dãy ghế đầu tiên. Mặt tôi cùi gầm xuống và không tài nào ngước lên
được. Tới giờ giảng, tôi bắt đầu rục rịch trên ghế và chân nọ đá chân kia.
Mục sư giơ vật trang trí chú bé đánh trống quen thuộc lên và nói:
- Hôm nay tôi muốn nói với mọi người về một món quà Giáng Sinh tuyệt vời mà tôi nhận được hồi
tuần trước. Món quà cho thấy, thậm chí một đứa trẻ bảy tuổi cũng biết lý do tại sao chúng ta tặng quà
cho nhau và ngày Giáng Sinh. Trong số những món quà mà tôi nhận được trong năm nay, món quà này
có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi. Và tôi xin giải thích với mọi người tại sao... Với những ai không tham dự
buổi nhạc thánh ca, thì hôm đó, con trai đã diễn cảnh đánh trống trong bài "Chú Bé Đánh Trống". Và
hôm qua, con trai tôi quay trở lại trường đại học rồi.Tôi sẽ để vật này trên bàn làm việc của tôi, nó nhắc
nhở tôi rằng dù con trai tôi đang ở đâu, nó vẫn là chú bé đanh trống của tôi.
Cả hội trường vỗ tay rào rào lên.
Cặp mắt mục sư rân rấn nước. Ông ấy nói mạnh mẽ hơn:
- Cháu bé nhắc tôi nhớ rằng món quà không hẳn là quan trọng, mà tình thương yêu mới là quan trọng.
Tận đáy lòng, tôi muốn nói lời cảm ơn cháu bé.
Sau buổi lễ, tôi tới gặp mục sư và nhận được một cái ôm hôn thân thiết vào ngày Chủ Nhật. Mục sư
cảm ơn tôi lần nữa về món quà giản dị đó. Những người đứng chung quanh biết tôi là cháu gái đã tặng
món quà chú bé đánh trống, họ đều mỉm cười với tôi.
Cuối cùng, tôi lên tiếng được và lắp bắp:
- Khi con tặng nó cho mục sư, con lo lắng quá, không biết mục sư có thích không, vì nó quá nhỏ bé.
Mục sư trìu mến nhìn tôi:
- À, con cũng nhỏ vậy, và mục sư rất yêu con.
- Nhưng nó không đẹp. Nó không chiếu sáng lấp lánh.
- Nhưng với ta, nó lại rất đẹp như chính tấm lòng con vậy.
Cho tới tận hôm nay, vào mỗi mùa Giáng Sinh, khi tôi nghe bài hát "Chú Bé Đánh Trống" tôi đều nhớ
tới gia đình mục sư Shick. Với tôi, vật trang trí bằng gỗ đó quá bé nhỏ, nhưng ý nghĩa của nó rộng lớn
hơn cả cuộc sống. Từ lúc bảy tuổi, tôi đã biết rằng bản thân món quà không quan trọng; mà việc nó
đem lại niềm vui cho người khác, nó biểu lộ yêu thương và chia sẻ với người khác, mới đúng là tinh thần
của trao tặng.
Michele Wallace Campanelt
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Thần Đôi
Ngày 9-12
Page 21
22. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Tỉnh dậy sau khi nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức, tôi mỉm cười và vui thích khi nghĩ rằng... chỉ
còn một ngày nữa thôi. Tôi rời khỏi giường, thong thả mặc quầ áo vào. Lục lọi vài phút trong bếp, tôi tự
làm cho mình một chen bột ngũ cốc và một miếng pizza còn dư của tối qua. Sau khi xem bộ phim hoạt
hình, chơi vài trò chơi và chat qua mạng với bạn bè, tôi chợt nhớ mình chưa mua quà cho mẹ! Mà hôm
nay là ngày trước Giáng Sinh và các cửa hiệu cũng sắp đóng cửa rồi! Thế là tôi xỏ vội chân vào giày,
chộp lấy tấm ván trượt patin và lao vun vút tới khu thương mại gần nhà.
Tôi đẩy cánh cửa khổng lồ bằng kính, bước vào bên trong , để rồi nhìn thấy một cảnh tượng không
thể tin được. Khắp nơi, người ta chạy đi chạy lại, mặt mũi căng thẳng, cố tìm cho được những món quà
tuyệt vời để tặng người thân. Đúng là cảnh tượng điên loạn trước mặt tôi. Khi tôi đang tìm cách chen
qua đám đông thì một người đàn ông - mặc áo khoác đen - bước lại gần tôi và nói bằng giọng tuyệt
vọng, rằng ông ta bị mất cái bóp da màu nâu.
Trong khi tôi mở miệng, ông ta díu một tấm cạc vào tay tôi và nói tiếp:
- Làm ơn gọi cho tôi tại số này nếu tình cờ cháu tìm thấy nó.
Tôi nhìn ông ta, nhún vai và trả lời:
- Vâng. Không sao. Cháu sẽ gọi.
Ông ta quay đi, còn tôi tiếp tục chen qua đám người đông đúc để tìm một món quà cho mẹ.
Tôi tìm kiếm khắp nơi, cửa hiệu nào cũng bước vào, phóng ba bậc lên lầu rồi phóng hai bậc xuống
đất, nhưng hầu như tôi chẳng gặp may mắn gì cả. Cuối cùng, khi tới khu vực điêu tàn cuối khu thương
mại, tôi nhìn thấy một cửa hiệu bán đồ sứ và đồ pha lê. Hình như nó vẫn còn một số mặt hàng có giá trị.
Tôi nghĩ, vào xem cũng chẳng mất gì nên tôi bước vào trong luôn.
Những người mua quà Giáng Sinh đan bới tung các thùng đựng hàng để tìm một món ưng ý. Họ bày
bừa chúng đầy trên sàn và chẳng ai buồn ra tay dọn dẹp lại. Khung cảnh thật kinh khủng. Nó giống như
căn phòng ngủ dơ bẩn với hàng trăm bộ quần áo bốc mùi bị quăng bừa bãi khắp nơi.
Khi tôi cố len lỏi qua các thùng giấy, tôi vấp phải một thùng hàng nhỏ để ngay giữa lối đi, thí là tôi té
dập mặt xuống đất. Vừa thất vọng, vừa mệt mỏi sau hàng giờ đồng hồ tìm kiếm, tôi đứng lên, hét to một
tiếng và đá mạnh vào cai thùng - thủ phạm khiến tôi bị té. Nó bay lên cao rồi va phải bức tượng thạch
cao khiến bức tượng nghiêng ngả. Đúng là "giận quá hóa ngu", nhưng may là tôi chưa làm đổ bể đồ đạc
của cửa tiệm.
Khi tôi lượ cái thùng lên để trả nó về chỗ cũ, tôi để ý thấy một hộp giấy màu xanh, dẹp lép, bị mấy tờ
giấy gói hàng che lấp. Tôi mở cái hộp ra, bên trong là một cái dĩa thủy tinh màu xanh tuyệt đẹp, có vẽ
Page 22
23. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
cảnh Chúa Giáng Sinh. Trời! Đúng là nó rồi! Một món quà hoàn hảo, đang nằm lăn lóc dưới mớ rác
rưởi để chờ tôi đến mua! Tôi sung sướng bật cười to, cầm nó lên và xăm xăm đi tới phòng thu ngân.
Khi cô thu ngân rung chuông gọi tới phiên tôi, tôi thò tay vào túi để lấy tiền. Nhưng túi quần của tôi
hoàn toàn trống rỗng! Tôi bắt đầu lay hoay lục tìm cái bóp thì mới hay là đã để quên nó ở nhà! Trời, đây
là cơ hội cuối cùng để tôi mua món quà Giáng Sinh tặn vì, vì chỉ mười phút nữa là khu thương mại đóng
cửa rồi! Mà hôm nay là ngày trước Giáng Sinh! Nếu tôi trượt patin về nhà rồi qusy trở lại cũng mất hai
mươi phút! Tôi biết làm sao đây?
Thế là tôi hành động. Tôi làm điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra: là chạy ra ngoài tiền sảnh và xin tiền
mọi người. Một số người nhìn tôi, tưởng tôi điên. Một số khác phớt lờ, không thèm để ý. Cuối cùng, tôi
chịu thua, bèn ngồi phịch xuống một băng ghế lạnh lẽo, cảm thấy mình chỉ là kẻ hậu đậu. Tôi gục mặt
xuống, tự hỏi bây giờ mình làm gì đây?
Trong lúc suy nghĩ, tôi để ý thấy một sợi dây giày bị tuột ra. Ồ hay thật! Lúc này, tôi chỉ cần vấp lên
sợi dây giày của mình và té gãy cổ nữa là đủ bộ! Đó sẽ là kết thúc tuyệt hảo cho chuyến đi vô ích này!
Khi tôi khom người cột lại sợi dây giày, tôi nhìn thấy một cái bóp da màu nâu đang nằm nơi chân ghế.
Tôi không biết đây có phải là cái bóp mà người đàn ông mặc áo khoác đen bị mất hay không. Tôi mở
bóp ra. Đúng rồi. Tấm hình dán trên bằng lái xe đúng là khuôn mặt của ông ta. Rồi miệng tiô há hốc ra
khi tôi phát hiện có ba trăm đô la trong ngăn đựng tiền.
Không cần suy nghĩ thêm, tôi biết mình phải lam điều đúng đắn. Tôi chạy đi tìm buồng điện thoại công
cộng, dùng dịch vụ "người nghe trả tiền" để gọi tới con số in trên tấm cạc. Người đàn ông trả lời ngay,
nói rằng ông ta vẫn còn ở trong khu thương mại. Giọng ông ta vui vẻ và nhẹ nhõm hẳn. Ông ta hỏi tôi có
thể tới gặp ông ở cửa hiệu giày được không - ngẫu nhiên sao, cửa hiệu giày nằm gần cửa hiệu bán đồ
sứ và pha lê! Khi tôi tới đó, người đàn ông xúc động tới nỗi cứ cảm ơn tôi hàng chục lần trong khi ông
ta kiểm tra xem tiền bạc và thẻ tín dụng có còn không.
Tôi quay đi, lê bước ra khỏi khu thương mại và thiểu não trở về nhà. Chợt, có người chụp lấy vai tôi.
Té ra là ông ta. Đứng đối mặt với ông ta, tôi khẳng định rằng tôi không lấy thứ gì trong bóp cả. Ông ta
thành thật trả lời:
- Vâng. Tôi đã thấy điều đó. Thế mà tôi cứ không tin rằng trên đời này sẽ có một đứa trẻ trả lại toàn
bộ số tiền mà nó lượm được, khi nó có thể lấy đi một ít mà không ai biết.
Rồi ông mở bóp ra, đưa tôi bốn tờ giấy hai mươi đô la và cảm ơn tôi một lần nữa.
Sung sướng cực độ, tôi nhảy vọt lên trời, hét to một tiếng. Lần này tới phiên tôi cảm ơn ông, nói rằng
Page 23
24. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
tôi phải nhanh chân chạy vào trong kia, mua một món quàa để tặng mẹ tôi trước khi khu thương mại
đóng cửa. Một phụ nữ rất tử tế, đồng ý cho tôi lách vào.
Tôi mua được cái dĩa bằng thủy tinh, và lao như gió trên tấm trượt patin để về nhà. Tâm hồn tôi khoai
khoái vì mọi việc đã được giải quyết xong xuôi. Tôi thấy mình đang huýt sáo nhiều lần một điệu thánh ca
mà tôi đã nghe tối hôm trước. Đột nhiên, tôi nhận ra một điều thú vị. Hình như tôi là thiên thần Giáng
Sinh của người đàn ông khi ông ta bị mất cái bóp, ngược lại, ông ta là thiên thần Giáng Sinh của tôi khi
tôi để quên bóp ở nhà. Tôi nghĩ: Đúng là thiên thần đôi! Và tôi biết mình sẽ nhớ mãi kỷ niệm của ngày
hôm nay, ngày trước ngày Giáng Sinh.
Sáng hôm sau, mẹ tôi mở món quà của tôi ra. Vẻ mặt bà đã cho tôi biết rằng bà rất yêu thích món
quà dễ thương đó. Rồi tôi kể cho mẹ nghe về các biến cố đã xảy ra khi tôi tìm cách mua cho được món
quà. Điều đó khiến cái dĩa thủy tinh càng có ý nghĩa đặc biệt đối với mẹ tôi hơn.
Cho tới hôm nay, mẹ tôi vẫn cất cái dĩa thủy tinh màu xanh trong tủ búp-phê. Tất nhiên là nó nhắc mẹ
tôi nhớ tới tôi, đồng thời, nó cũng nhắc tôi nhớ rằng những điều kỳ diệu có thể xảy ra dù ta không hề
mong đợi. Đặc biệt trong khoảng thời gian màu nhiệm có cái tên là Giáng Sinh.
David Scott. 16 tuổi
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiếc Xe Đạp
Ngày 10-12
Năm lên chín tuổi, tôi cần kiếm tiền túi nên hỏi ông Miceli - đại lý của tờ báo Herald-American, sống
ở gần nhà tôi - xem thử tôi có giao báo ngoài giờ đi học được không. Ông Miceli nói nếu tôi có chiếc xe
đạp, ông ấy sẽ đồng
ý.
Lúc đó ba tôi đang làm tới bốn công việc lận. Vào ban ngày, ông lắp đặt bảng hiệu bằng đèn neon tại
một cửa hiệu trang trí. Sau đó, ông đi giao hoa tận nhà khách hàng cho tới tám giờ tối. Rồi ông lái xe
taxi tới tận nửa đêm. Vào ngày cuối tuần, ông gõ cửa từng nhà để bán bảo hiểm. Ông mua cho tôi một
chiếc xe đạp cũ, nhưng ngay sau đó, ông phải nhập viện vì bệnh viêm phổi và chưa có dịp nào tập tôi
chạy xe.
Nhưng ông Miceli không yêu cầu xem tôi chạy xe. Ông ấy chỉ yêu cầu thấy chiếc xe. Thế là tôi dắt
Page 24
25. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
nó tới gara của ông ấy, để ông ấy nhìn nó một cái, rồi tôi được nhận công việc giao báo.
Ngày đầu tiên, tôi quàng cái túi vải đựng đầy những tờ báo cuộn tròn lên tay lái rồi dắt chiếc xe đi
dọc lề đường. Nhưng việc đẩy môt chiếc xe đựng đầy báo không phải là việc dễ dàng. Vài ngày sau,
tôi dựng chiếc xe ở nhà, và mượn chiếc xe đẩy hàng bằng kim loại của mẹ tôi.
Cần phải khéo tay mới có thể giao báo bằng xe đạp được. Mỗi tờ báo tôi chỉ được phép ném một
lần, nếu quăng tờ báo lên hàng hiên mà quăng hụt hoặc quăng thấp quá, thì thật là tệ hại. Thế nên tôi để
chiếc xe đẩy của mẹ nơi lề đường và đem từng tờ báo bên trong khung cửa lưới của mội ngôi nhà. Nếu
là tòa nhà tập thể, thì tôi quăng báo vào các hành lang. Gặp lúc mưa rào hoặc tuyết rơi, tôi mượn áo
mưa của ba, trùm kín chiếc xe đẩy để giữ cho báo được khô ráo.
Dĩ nhiên giao báo bằng chiếc xe đẩy mất thời gian hơn giao báo bằng xe đạp, nhưng tôi chẳng ngại
điều đó. Tôi có dịp gặp gỡ mọi người trong khu vực nhà tôi, những người lao động nói tiếng Ý, tiếng
Đức hoặc tiếng Ba Lan. Họ đều tử tế với tôi - mỗi người theo một kiểu khác nhau. Trê đường giao báo,
nếu tôi nhìn thấy điều gì hay hay, thí dụ như một con chó mẹ với bầy chó con hoặc một cầu vồng nhiều
sắc màu, tôi có thể dừng lại để xem.
Khi ba tôi xuất viện, ông tiếp tục công việc ban ngày, nhưng vì ông còn quá yếu sức nên đành phải
bỏ hết những công việc kia. Bây giờ thì gia đình tôi cần từng xu một để trả tiền các chi phí, nên ba mẹ
quyết định bán chiếc xe đạp đi. Vì tôi vẫn chưa biết cách cưỡi xe, tôi chẳng hề lên tiếng phản đối.
Hẳng ông Miceli biết chuyện tôi không sử dụng chiếc xe đạp, nhưng ông ấy chẳng nó gì với tôi cả.
Thật ra, ít khi ông ấy nói chuyện với đám trẻ giao báo chúng tôi, trừ phi ông cần la rầy chúng tôi vì quên
giao báo cho một khách hàng nào đó hoặc vì quăng báo xuống một vũng nước...
Trong vòng tám tháng, tôi nâng số người đăng ký báo từ ba mươi sáu lên năm mươi chín - phần lớn
là do các khách hàng giới thiệu tôi với hàng xóm của họ. Đôi khi cũng có người chặn tôi giữa đường,
bảo tôi ghi tên họ vào danh sách giao báo. Mỗi tối thứ Năm tôi đều đi gom tiền báo, và vì hần hết
khách hàng đều đưa dư chút đỉnh, nên chẳng bao lâu tôi có thể kiếm được số tiền "boa" nhiều bằng số
tiền mà ông Miceli trả cho tôi. Điều này rất hay, vì ba tôi vẫn chưa thể làm thêm ngoài giờ nên tôi phải
đưa cho mẹ hết số tiền công.
Vào buổi tối thứ Năm trước ngày Giáng Sinh, tôi nhấn chuông cửa ngôi nhà người khách hàng đầu
tiên. Mặc dù trong nhà sáng đèn, không ai đi ra mở cửa nên tôi sang ngôi nhà kế tiếp. Cũng không ai trả
lời. Chuyện xảy ra y hệt như vậy với ngôi nhà thứ ba, thứ tư... Chẳng bao lâu, tôi đã tới hầu hết các
Page 25
26. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
khách hàng đăng ký báo của tôi, nhưng không một ai có mặt ở nhà. Trong lòng tôi lo lắng lắm; bởi mỗi
thứ Sáu tôi phải đi nộp tiền báo cho ông Miceli rồi! Dù chỉ còn vài hôm là Giáng Sinh, tôi không tin mọi
người lại rủ nhau đi mua sắm cùng một lúc. Tới ngôi nhà cuối cùng là nhà của gia đình Gordon, tôi mừng
rỡ vô cùng khi nghe tiếng nhạc và tiếng cười nói vọng ra. Tôi liền nhấn chuông.
Cánh cửa bật mở ngay lập tức và hầu như ông Gordon lôi sềnh sệch tôi vào bên trong. Chen chúc
trong gia hòng khách của ông ấy là năm mươi chín người khách hàng của tôi. Và ở giữa gian phòng và
chiếc xe đạp hiệu Schwinn mới toanh. Chiếc xe đạp màu đỏ ửng của kẹo táo, nó có cái đèn pha chạy
bằng đy-na-mô và có cả chuông leng keng. Một cái túi vải căng phồng lên với các phong thư đủ màu
được quàng nơi ghi đông xe.
Bà Gordon nói:
- Đây là món quà tặng cháu. Tất cả chúng tôi đều hùn vào đó.
Trong mỗi chiếc phong thư đựng một thiệp mừng Giáng Sinh, kèm theo số tiền đăng ký báo hàng
tuần. Hầu như ai cũng tính dư thêm dăm bảy xu cho tôi. Tôi cảm thấy mình cứ đứng đờ người ra đó,
không biết phải nói gì. Cuối cùng, một phụ nữ yêu cầu tất cả im lặng và bà ấy dịu dàng dẫn tôi tới giữa
phòng.
Bà ấy nói với tôi:
- Cháu là người giao báo giỏi nhất mà chúng tôi từng biết. Cháu chưa hề giao báo thiếu một ngày
nào, và chưa hề để báo ướt một tờ nào. Tất cả chúng tôi đền nhìn thấy cháu đi giữa trời mưa hoặc giữa
cơn tuyết, với chiếc xe đẩy nhỏ bé. Bởi thế, chúng tôi nghĩ cháu cần phải có một chiếc xe đạp.
Tôi chỉ có thể thốt ra hai chữ "cảm ơn" Và tôi cứ nói đi nói lại hai chữ đó mãi.
Về tới nhà, tôi đếm được hơn môt trăm đô la tiền "boa" - nó khiến tôi trở thành người hùng của gia
đình và nó làm cho cả nhà có được một mùa nghỉ lễ thật tuyệt vời.
Hẳn có ai đó đã gọi điện và kể cho ông Miceli biết, nên hôm sau, khi tôi tới gara của ông ây để lấy
báo, tôi thấy ông ấy đang đứng đợi tôi ở bên ngoài cửa. Ông nói với tôi:
- Ngày mai, lúc mười giờ, chú mày mang chiếc xe đạp mới lại đây. Ta sẽ tập cho chú mày cưỡi xe
đạp.
Và tôi làm đúng điều ông Miceli bảo.
Trong ngày Giáng Sinh năm đó, các khách hàng của tôi còn cho tôi thêm một món quà nữa: Đó là bài
học về lòng tự hào ngay cả với công việc hèn kém của mình - một món quà Giáng Sinh mà tôi cố gắng
sử dụng thường xuyên, mỗi khi tôi nhớ tới lòng tốt mà mọi người đã tặng cho tôi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Gấp Bội Lần
Page 26
27. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
Ngày 11-12
Hôm đó là một ngày lạnh lẽo của đầu tháng Mười Hai. Quanh quẩn mãi trong nhà khiến tôi phát chán
lên. Ti vi chẳng có gì để xem, bạn bè chẳng đứa nào có mặt ở nhà, nên tôi đành ngồi ngốn ngấu mọi
cuốn tại chí mà tôi có về lướt ván, về trượt tuyết hoặc về những sở thích khác của tôi. Tôi sắp bắt đầu
nổi khùng lên thì dì Mary - vừa ghé vào thăm - hỏi tôi có muốn đi mua hàng với dì không.
Tôi nghĩ: Đây đúng là dịp để mình mua một cuốn tạp chí mới. Tuy nhiên, có một vấn đề nảy ra: tiền
tuần của tôi cạn sạch rồi. Thế là tôi quyết định dùng lời lẽ ngon ngọt nhất để xin mẹ tôi ứng trước năm
đôla - trong số tiền tuần đợt tới - để mua cuốn tạp chí mà tôi rất thèm muốn. Tôi nhẹ nhõm cả người khi
mẹ đồng ý. Có tiền rồi, hai dì cháu lên đường đi mua sắm.
Khi chúng tôi tới gần cửa hiệu, tôi thấy một phụ nữ nghèo, vô gia cư, đang ngồi ngoài cửa xin tiền
các khách hàng. Tôi nghĩ: Chà, vậy mà mình cứ tuởng một ngày của mình rất tồi tệ vì buồn chán. Tôi
kiểm tra lại năm đô la ở trong túi và nghĩ tới cuốn tạp chí đang chờ đợi tôi ở bên trong. Dì tôi tách ra để
mua sắm hàng hóa, còn tôi tiến thẳng đến quầy bán tạp chí. Trong lúc lật những cuốn tạp chí mới để tìm
cuốn có bài báo mà thằng bạn giới thiệu, tôi cứ nghĩ miên man tới người phụ nữ ngồi ngoài gió lạn,
không có một mái nhà ấm áp. Rồi tôi cất những cuốn tạp chí và đi về hướng người phụ nữ không nhà.
Tôi biết bà ấy cần có tiền hơn là tôi cần một cuốn tạp chí mới.
Khi đi ngang chỗ dì Mary đang lực rau quả, tôi dừng lại báo cho dì biết tôi sẽ chờ dì ở quầy tính tiền.
Không đợi dì hỏi thêm, tôi quay đi, chạy về phía cánh cửa ra vào trước cửa tiệm.
Tôi bước ra ngoài trời lạnh giá và nhìn sang bên phải. Tất nhiên người phụ nữ vẫn còn ngồi ở chỗ cũ
như lúc chúng tôi bước vào. Tôi cho tay vào túi quần, lấy ra năm đô la và đưa cho người phụ nữ. Vẻ
cảm kích trên mặt bà ấy còn đáng giá hơn năm đô la của tôi. Bà ấy cảm động tới nỗi đứng bật dậy, ôm
chặt tôi, và nói bằng giọng run rẩy:
- Cám ơn cậu bé. Tôi không ngờ là cậu quay trở lại đây để cho tôi tiền.
Tôi đáp lại cho bà an lòng:
- Không có gì đâu... À, chúc bà Giáng Sinh Vui Vẻ.
Tôi mỉm cười và quay vào tìm dì Mary.
Khi về tới nhà, mẹ tôi cho biết tôi có thư. Cậu tôi gửi cho tôi một tiệp mừng Giáng Sinh - bên trong
có tờ hai mươi đô la!
Tôi nghe nói rằng nếu mình cho tiền người khác, xuất phát từ tấm lòng, không vị kỷ, vô điều kiện,
Page 27
28. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
mình sẽ nhận lại gấp bội lần.
Vào ngày lạnh lẽo tháng Mười Hai đó, tôi biết đó không chỉ là một câu nói suông. Làm việc thiện bao
giờ cũng được đền đáp.
Nick Montavon, 13 tuổi
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Thần Ở Giữa Chúng Ta
Ngày 12-12
Tôi sinh ra trong một gia đình đông đúc, gồm chín anh chị em, và chúng tôi ai nấy đều có gia đình, có
con cái. Vào mỗi tối Giáng Sinh, tất cả gia đình chúng tôi tụ họp ở nhà người chị cả, tặng quà cho nhau,
xem bọn trẻ diễn kịch vui về ngày Giáng Sinh, ăn uống, ca hát và đón mừng ông già Nô-en đến thăm.
Vào Giáng Sinh năm 1988, vợ chồng tôi có bốn đứa con. Peter mười một tuổi, Leigh-Ann chín tuổi,
Laura sáu tuổi và Matthew hai tuổi. Khi ông già Nô-en tới, Matthew sà vào lòng ông ấy, và suốt buổi
tối, nó không nhường chỗ cho ai cả. Tối đó, bất cứ ai chụp hình chung với ông già Nô-en đều phải chụp
chung với bé Matthew.
Hầu như không ai trong số chúng tôi biết rằng những tấm hình chụp với ông Nô-en và Matthew sẽ
quý giá đến ngần nào. Năm ngày sau Giáng Sinh, bé Matthew dễ thương của chúng tôi chết vì một tai
nạn ở nhà. Chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng. May mắn thay, chúng tôi nhận được nhiều sự nâng đỡ - từ
gia đình và bạn bè - mới có thể vượt qua đau khổ đó.
Tôi biết năm đầu tiên sau cái chết của người thân là năm khó khăn nhất. Ta phải chịu đựng nhiều điều
khi vắng mặt người thân yêu đó. Tôi cũng vậy. Sinh nhật và những ngày lễ đặc biệt trở nên buồn bã thay
cho niềm vui. Khi chúng tôi đón mừng Giáng Sinh đầu tiên không có Matthew, tôi cảm thấy khó hòa
nhập vào tinh thần ngày lễ. Và rồi, vào ngày 13 tháng Mười Hai, một chuyện kỳ diệu xảy ra, nâng đỡ
tinh thần chúng tôi khi chúng tôi nghĩ rằng đó là điều không tưởng.
Chúng tôi vừa dùng xong bữa tối thì tiếng gõ cốc cốc nơi cửa trước. Khi ra mở cửa, chúng tôi không
thấy ai. Tuy vậy, trên hàng hiên có một tấm thiệp mừng và một gói quà. Chúng tôi mở thiệp ra đọc, biết
rằng người gửi quà muốn ẩn danh và muốn động viên chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Trong gói quà là cuộn băng cát sét với những bài hát Giáng Sinh được yêu thích nhất. Cuộn băng
được bỏ trong một cây thông Giáng Sinh nhỏ bằng giấy bồi. Tấm thiệp giới thiệu rằng đó là "cây thông
Page 28
29. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
giấy", một biến tấu của "cây lê giấy" trong bài hát "Mười Hai Ngày Giáng Sinh".
Chúng tôi nhìn nhau nghĩ: món quà này thật tinh tế, và sự ân cần của "chú lùn nhỏ" khiến tôi vô cùng
xúc động. Chúng tôi bỏ băng vào máy cát-sét, và từng bài hát vang lên, tinh thần Giáng Sinh bắt đầu
sưởi ấm tâm hồn chúng tôi.
Từ đó, hàng loạt các món quà từ người ẩn danh gửi đến chúng tôi - mỗi ngày một món quà cho đến
tản ngày Giáng Sinh. Mỗi món quà đều tuân theo chủ đề "Mười Hai Ngày Giáng Sinh" một cách sáng
tạo. Bọn trẻ nhà tôi rất thích món quà "bảy con chim thiên nga đang bơi." Đó là một cái gỗ đững những
cục xà bông có hình dạng thiên nga, cùng với xấp vé vào cửa một hồ bơi địa phương - khiến bọn trẻ có
thứ để mong đợi khi những ngày xuân ấm áp đến. Trong món quà "tám cô gái vắt sữa" có tám chai sữa
sôcôla được dán những gương mặt bằng giấy, quấn tạp dề và đội mũ. Mỗi ngày là một món quà đặc
biệt. Món quà "năm chiếc nhẫn vàng" được gửi đến đúng lúc chúng tôi dọn điểm tâm - đó là năm cái
bánh vòng có màu vàng mật lấp lánh với vẻ mời gọi.
Ngày nào chúng tôi cũng nhận được nhiều cú điện thoại của gia đình, của hàng xóm, của bạn bè... hỏi
han xem hôm đó chúng tôi nhận được món quà gì. Chúng tôi cùng kinh ngạc, cùng cười khúc khích
trước tình sáng tạo và vẻ kỳ diệu mỗi khi nhận món quà ân cần đó. Bị thu hút vào niềm phấn khích và
sự tò mò muốn biết món quà cùa ngày hôm sau là gì, hình như chúng tôi đã dần quên đi nỗi buồn đau.
Điều mà chú lùn nhỏ đã làm thật là diệu kỳ.
Từ đó, mỗi năm, khi chúng tôi trang trí cho cây thông Giáng Sinh, chúng tôi treo lên đó các món quà
đã nhận được, và cùng nghe lại bài hát "Mười Hai Ngày Giáng Sinh". Chúng tôi gởi lời cám ơn "chú lùn
nhỏ" - người mà chúng tôi nhận ra đó là Thiên Thần Giáng Sinh của chúng tôi. Chúng tôi không phát
hiện được người đó là ai, mặc dù cũng có những nghi vấn. Thật ra chúng tôi thích như vậy hơn. Nó mãi
mãi là một điều diệu kỳ - mãi mãi bí ẩn và thiêng liêng như lần Giáng Sinh đầu tiên.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tinh Thần Thật Sự Của Giáng Sinh
Ngày 13-12
Một tiếng nữa, tôi nghĩ thầm như vậy. Chỉ một tiếng nữa thôi và tôi sẽ được tự do. Hôm đó là ngày
trước Giáng Sinh, thế mà tôi phải mắc kẹt lại trong phòng dạy làm đầu và trang điểm. Thật không công
Page 29
30. CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH.txt
bằng. Tôi còn nhiều công việc cần làm hơn là phục dịch cho một bà già nhặng xị với mái tóc màu xanh
này. Tôi đã cố gắng cần cù hết sức và nhanh tay hết mức để hoàn thành bốn ca gội đầu và một ca cắt
móng tay trước giờ ăn trưa. Nếu không còn cuộc hẹn nào đượclên lịch, tôi có thể ra về lúc hai giờ
chiều. Chỉ một tiếng nữa thôi...
- Số bảy mươi mốt. Carolyn, số bảy mươi mốt.
Giọng cô tiếp tân vang qua hệ thống loa nội bộ khiến tim tôi như rớt bịch xuống đất.
- Carolyn, chị có điện thoại kìa.
À, một cuộc điện thoại. Tôi thở một hơi nhẹ nhõm và bước ra phía trước để nghe điện thoại. Khi với
tay lấy ống nghe, tôi liếc nhanh qua số ghi hẹn như để khẳng định sự tự do của mình. Chúa ơi, thật
không thể tin được. Tôi có cuộc hẹn lúc 4:30. Người có tinh thần minh mẫn không ai đi làm đầu tóc vào
ngày trước Giáng Sinh như thế! Không ai lại thiếu suy nghĩ đến vậy!
Tôi liếc nhìn cô tiếp tân đằng sau quầy, giọng hờn dỗi:
- Sao chị có thể làm thế với tôi?
Cô ấy bước lùi một bước và thì thào:
- Cô Weiman xếp giờ cho chị đó.
Cô Weiman là giáo viên cao cấp, là người "làm luật" ở đây. Bất cứ điều gì cô ấy nói, đố ai dám cãi
lại.
Tôi rít lên khe khẽ:
- Vậy thì tốt thôi.
Xong, tôi quay sang máy điện thoại. Anh Grant gọi tới. Bà ngoại anh mới tôi đến ăn bữa tối của đêm
trước Giáng Sinh, và anh hỏi liệu tôi có thể rảnh rang vào ba giờ chiều được không? Tôi đưa ngón tay
mân mê cái mặt dây chuyền kim cương hình bông tuyết mà Grant đã tặng tôi buổi tối hôm trước. Khẽ
nuốt "cục tức" xuống cổ, tôi giải thích hoàn cảnh với anh. Sau một khoảng lặng tưởng như vô tận, anh
nói chúng tôi có thể đến nhà bà ngoại vào một lúc khác, rồi anh bỏ máy. Nước mắt cay xè khi tôi nện
ống nghe xuống "rầm" một cái và nhốt mình lại đằng sau bàn làm việc.
Buổi chiều hôm đó ảm đạm và xám xịt, phản ánh đúng tâm trạng của tôi. Hầu hết các học viên đều
đã về hết. Vì mãi tới 4:30 mới có giờ hẹn nên tôi dành suốt thời gian trống trải đó để gặm nhấm nỗi
buồn.
Khoảng 4:15, cô Weiman chìa bộ mặt nhăm nhúm của cô ấy quanh cái gương soi mặt của tôi và
khuyên tôi bằng chất giọng ôn hòa đến vô nghĩa:
- Em nên đổi cái bộ mặt đưa đám của em trước khi bà ấy đến.
Nói xong cô ấy yên ắng rút đi.
Được thôi. Thay đổi thì thay đổi. Tâm trạng của tôi chuyển ngay từ giận dữ sang căm thù. Tôi chộp
lấy một miếng khăn giấy và lau sạch mấy giọt nước mắt vừa trào ra.
Page 30