SlideShare ist ein Scribd-Unternehmen logo
1 von 33
Downloaden Sie, um offline zu lesen
PHẦN
10
PHẦN 01
MƯỜI ĐỨA TRẺ, MỘT BỒN TẮM
1
Nếu con không có bộ ngực lớn,
hãy cài nơ lên bím tóc của mình
M
ẹ tôi luôn nói rằng trí nhớ của tôi lớn hơn cả cuộc đời
tôi. Vâng, đây là những gì tôi nhớ.
Tôi lớn lên dưới một bức vách khổng lồ ở tầng trệt
của một ngôi nhà ba tầng tại New Jersey. Đó là một mảnh nhỏ
11BARBARA CORCORAN
của thị trấn có tên Edgewater, khu nhà rộng hai lô đất và dài một
1.500 mét, đối diện với Manhattan qua con sông Hudson. Nhà
tôi rất dễ tìm - đó là tấm gỗ ván màu nâu nằm ngay bên dưới
chữ L khổng lồ của biển hiệu Công viên Giải trí Palisades nhấp
nháy - và gần như suốt quãng đời tuổi thơ của tôi, đó là căn nhà
chung của hai mươi mốt con người.
Vợ chồng bác Herbie và Ethel sống ở tầng trên cùng với hai cô
con gái tuổi teen của mình. Bà tôi, Henwood sống ở nửa trước của
tầng hai; gia đình bác Roane và hai con cậu trai tọc mạch của họ sống
ở phía sau. Gia đình tôi, Corcoran, sống ở tầng trệt - tầng tốt nhất của
căn nhà, chúng tôi nghĩ thế. Sáu chị em gái chúng tôi ở chung căn
phòng giữa, nơi chúng tôi gọi là phòng của “các cô gái”, và bốn anh
em trai chung nhau căn phòng phía sau, được gọi là phòng của “các
chàng trai”. Bố mẹ tôi, Florence và Ed, ngủ trên chiếc giường chuyển
đổi từ ghế xô-pha Castro bọc vải nhựa đen trong phòng khách.
Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự thấy mẹ ngủ cả. Thực tế, bà
chỉ ngồi xuống vào bữa tối và sau đó dành khoảng ba phút trong
cái bồn của phòng tắm duy nhất trong nhà chúng tôi. Mặc dù
quanh năm bụng mang dạ chửa, lúc nào bà cũng luôn chân luôn
tay - trong một bộ quần áo tuềnh toàng màu xanh bạc phếch mua
tại Sears(1)
, trung thành với mái tóc vàng uốn xoăn còn đôi chân thì
thoăn thoắt một cách bền bỉ. Sau mỗi lần mang thai, mạch máu của
bà lại giãn căng lên, tím đỏ, và tôi luôn lo lắng rằng chúng sẽ nổ
bốp một cái. Nhưng không, chúng đã không nổ.
1. Sears: Sears là một trong số những chuỗi bán lẻ hàng đầu nước Mỹ ra đời từ năm 1886. Từng là nhà bán lẻ lớn
nhất nước Mỹ xét theo doanh thu trước khi bị Walmart vượt mặt năm 1989, hiện Sears đã tụt xuống vị trí số 20. (ND)
12 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
Ngày nào cũng vậy, nếu muốn tìm mẹ, hãy tìm ở một trong
hai chỗ: cầu thang bên ngoài nhà, nơi bà phơi quần áo, hoặc nhà
bếp, nơi bà xoay xở giữa bàn ủi và lò nướng. Có vẻ như mẹ tôi có
thể làm hàng trăm thứ cùng một lúc, nhưng làm gì thì làm, đôi
mắt xanh của bà vẫn luôn dõi theo mười đứa con của mình.
“Coi chừng đó, Eddie!” từ cầu thang bên ngoài, bà hét lên với
anh trai lớn của tôi ngoài sân. “Hãy nhớ rằng, con là một nhà lãnh
đạo bẩm sinh và tất cả những cậu bé khác đều đang dõi theo con
đấy!”. Sau đó, bà bước xuống mười bốn bậc thang, dùng đùi đẩy
chiếc giỏ quần áo qua cánh cửa lưới sầm một cái, rồi đổ tất cả mọi
thứ lên trên bàn.
“Con là trợ lý tuyệt vời nhất đấy, Ellen ạ”, bà nói khi chị gái tôi
đang hăm hở gấp đống quần áo. “Con sẽ là một người mẹ tuyệt vời!”.
Ngay sau buổi trưa, bà sẽ bắt đầu chuẩn bị cho bữa ăn tối,
luôn sẵn sàng vào đúng sáu giờ. “Barbara Ann!” vừa gọt khoai tây,
bà vừa hét xuống dưới tầng hầm. “Hãy lên đây và dẫn Florence,
Tommy và Mary Jean theo. Chúng cần giải trí một chút và nếu
con định trở thành một ngôi sao, con phải thực hành đi chứ”.
Và đó chính là tài năng của mẹ tôi. Bà thúc đẩy gia đình
bằng cách hiểu chính xác tài năng đặc biệt mà mình thấy được
ở mỗi đứa con và khiến từng người trong chúng tôi tin rằng đó
là năng khiếu mà chỉ riêng mình có. Cho dù đó có là sự thật hay
không, tất cả chúng tôi đều tin vào điều đó.
13BARBARA CORCORAN
Lần đầu tiên Ramòne Simòne bước vào Fort Lee Diner là lúc
tôi đang lau dọn quầy hàng. Đó là một buổi tối thật dài, khách
hàng thì thưa thớt, và cô hầu bàn khác, Gloria, lại phục vụ tất cả
bọn họ. Gloria chính là bản sao của Dolly Parton(1)
. Cô ấy có mái
tóc bồng bềnh như kẹo bông màu bạch kim nhạt và bộ ngực là đặc
điểm nổi trội của cô. Cô và cặp đôi năng động ấy có một sức mạnh
có thể lôi kéo những người đàn ông ngoài phố vào nhà hàng ngay
cả khi họ không đói. Chiêm ngưỡng cặp song sinh ấy nảy bần bật
quanh nhà hàng đã trở thành môn thể thao địa phương ở Fort Lee.
Gloria có thể đánh hông qua cánh cửa nhà bếp mang theo hai tách
cà phê đặt lên trên bộ ngực đó và mỗi tay cầm thêm hai tách nữa,
mà không bao giờ làm rơi một giọt.
Một tối, vừa quan sát Gloria dọn dẹp ở dãy bàn trước của cô
ấy, tôi vừa, trong nỗ lực để cảm thấy bận rộn, lau chùi chiếc bàn
Formica trước mặt mình bằng một tấm giẻ lau màu trắng sũng
nước. Cánh cửa nhôm kép phía cuối quán ăn mở ra và định mệnh
của tôi bước vào. Với làn da màu ô liu, mái tóc đen tuyền, và
cặp kính phi công màu xanh da trời, anh trông hòan toàn không
giống với những khách hàng giai cấp công nhân thường xuyên
lui tới đây. Anh thật khác biệt, có lẽ đến từ một vùng đất rất xa.
Tôi đoán ít nhất cũng phải từ phía bên kia sông.
1. Dolly Rebecca Parton (sinh ngày 19 tháng 1 năm 1946) là ca sĩ, nhạc sĩ nhạc đồng quê, diễn viên và nhà từ thiện
người Mỹ. Bà là một trong những ca sĩ nhạc đồng quê thành công nhất với 26 đĩa đơn đứng ở vị trí thứ nhất và 42
album đứng ở top 10 trong bảng xếp hạng album nhạc đồng quê của Billboard. Bà là tác giả và là người thể hiện đầu
tiên bài hát nổi tiếng I will always love you. Tên của bà được đặt cho cừu Dolly, động vật có vú được nhân bản vô tính
đầu tiên. (ND)
14 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
Tôi chỉ từng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao và bộ
vest đen tuyền như của anh được một người khác mặc khi tôi
hai mươi mốt tuổi - Irvin Rosenthal, ông chủ lớn tuổi của Công
viên Giải trí Palisades. Công viên nổi tiếng này nằm lơ lửng
trên đỉnh vách đá phía trên ngôi nhà của chúng tôi giống như
một con tàu vũ trụ đang nhấp nháy và kêu vù vù. Khi chúng
tôi còn nhỏ, ông Rosenthal thường lái xe qua Edgewater bằng
chiếc limo màu đen của mình để phát vé đu quay miễn phí cho
tất cả trẻ em trong thị trấn. Chúng tôi chạy tới xe của ông như
những con gà dưới chân vợ người nông dân, đứa nào cũng đều
hy vọng mình sẽ nhận được nhiều hơn số vé đã được chia đều
cho tất cả. Trong bộ vest đen và chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao,
ông Rosenthal giống như một vị vua vậy, và tất cả chúng tôi đều
biết ông rất giàu có. Ngoài việc sở hữu công viên giải trí, ông ấy
thực sự tỏa ra mùi gì đó rất khác biệt.
Ramòne cũng có mùi hương khác biệt. Thậm chí tôi có
thể nói rằng nó lan tỏa khắp căn phòng át cả mùi thịt xông khói
và trứng chiên. Thay vì đề nghị ngồi ở dãy bàn của Gloria, anh
nhìn ông chủ của tôi ở cửa và, với một cái hất hàm nhanh chóng,
anh gật đầu về phía tôi, cô gái trẻ ngây thơ phía sau quầy. Anh
đi ngang qua phòng ăn, oai vệ như con chim bồ câu, và đôi mắt
tôi bắt gặp cặp kính phi công màu xanh da trời của anh. Cuối
cùng, khi anh ta ngồi xuống chiếc ghế thứ hai, tôi nghĩ, đây quả
là một khách hàng thú vị.
15BARBARA CORCORAN
Anh gọi một tách trà, vừa ngồi nhâm nhi vừa nhìn tôi chạy
ra chạy vào cánh cửa nhà bếp đang đung đưa để dọn dẹp quầy
của mình.
Tôi yêu quầy hàng của mình. Đó là lãnh thổ của tôi, và mọi
thứ ở đó đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Có chín cái ghế
và cứ ba cái lại được sắp xếp một bộ đồ đầy đủ gồm hộp đựng
đường kính bằng thủy tinh, chai nước sốt cà chua, lọ rắc muối
và tiêu, cùng một hộp đựng khăn ăn màu trắng. Chôn chân phía
sau quầy bar, mặt đối mặt với khách hàng, tôi thường xuyên trở
thành người bầu bạn của họ vào bữa tối, và tôi yêu từng giây
phút đó, đặc biệt là tiếp đãi họ bằng những câu chuyện.
Ramòne nói với tôi rằng anh đến từ Basque Country. Tôi
không biết Basque có phải là một thị trấn ở New Jersey hay
không, và tôi nghĩ vẻ mặt của mình lúc đó đã tố giác bản thân.
Đó thực ra không phải là địa điểm nào ở Tây Ban Nha cả, anh
giải thích; đó là một giai cấp cao của xã hội Pháp - Tây Ban Nha.
Anh nói bố của mình có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh
dương, giống tôi, và anh ấy nói anh thích những chiếc nơ đỏ trên
bím tóc của tôi. Tôi mỉm cười, xịt nước Windex lên nắp những
chiếc hộp đựng khăn ăn và dùng khăn giấy lau cho chúng trở
nên sáng bóng hơn mọi ngày.
Người đàn ông từ Basque Country để lại sáu mươi lăm xu
trên quầy và đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi không cần phải cân nhắc
quá nhiều giữa hai lựa chọn: một là đi bộ qua năm nhà để bắt
16 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
chuyến xe buýt số 8 trên Đại lộ Lemvernine, hai là lên xe anh
đưa về nhà. “Tôi tan ca lúc mười giờ”, tôi nhanh chóng trả lời.
Ramòne ngồi sẵn trong một chiếc Lincoln Continental màu
vàng đậu phía ngoài, loại xe có ụ phía sau. Tôi bước hai bậc một
xuống thang của quán ăn và chui vào chiếc xe khác xa với bất cứ
chiếc xe nào tôi đã từng nhìn thấy. Chiếc ghế da chạm vào chân
tôi mềm mịn như có phấn rôm vậy - hòan toàn không giống
những cái ghế cứng đơ trên xe chở hàng của bố tôi.
Chúng tôi đi xuống đồi mất mười phút và dừng xe bên lề
đường trước cửa nhà tôi. Ray - anh nói tôi có thể gọi anh là Ray -
đi theo tôi lên các bậc thang bê tông, qua cửa chính và vào phòng
khách nhà tôi. Tôi mời anh ngồi trên chiếc ghế xô-pha bọc vải
nhựa màu đen nơi bố mẹ tôi nằm ngủ vào ban đêm. Chỉ trong
chớp mắt, anh đã bị bao vây bởi mười đứa trẻ tóc vàng, mắt xanh
giống hệt nhau. Tôi giới thiệu với bố mẹ rằng Ramòne Simòne
đến từ Basque Country và họ ghét anh ngay từ cái nhìn đầu tiên,
đặc biệt là mẹ tôi, người đang mong muốn Hiệp sĩ Bóng đêm
này ra khỏi nhà mình càng nhanh càng tốt, đây là điều hòan toàn
trái ngược với vẻ hiếu khách thường ngày của bà. “Anh ta quá
già so với con, Barbara ạ” là tất cả những gì tôi nhớ bà đã nói sau
khi anh ấy rời đi. Mỗi tối, Ray đều đợi bên ngoài quán ăn để đưa
tôi về nhà. Tôi đoán bạn sẽ nói rằng chúng tôi đang hẹn hò, mặc
dù tôi không nghĩ về việc đưa đón này theo cách đó. Anh ấy nói
với tôi rằng mình là một nhà phát triển bất động sản cỡ lớn và
17BARBARA CORCORAN
xây dựng nhà cửa ở mọi thị trấn của New Jersey ngoại trừ nơi
tôi ở. Tôi biết được rằng anh ấy lớn hơn tôi mười tuổi, có ba đứa
con gái và đã ly hôn. Đối với tôi, tất cả những điều đó lại càng
khiến tôi hiếu kỳ.
Vài tháng sau, Ray nói một cô gái thông minh như tôi nên
sống ở Big City, và để giúp tôi bắt đầu, anh đề nghị trả một
tuần tiền phòng tại khách sạn Barbizon for Women, phía Đông
Thượng Manhattan. Trước sự ngạc nhiên và can ngăn của mẹ,
tôi nhảy lên thích thú với lời đề nghị của anh ấy và gói ghém
một chiếc áo len màu đen, hai cái váy xếp ly, cái áo chòang màu
xanh hải quân, và bộ pyjama mới mua cho Giáng sinh. Khi tôi
mang vali xuống, mẹ đang đứng cạnh lò sưởi phòng khách để
xếp những đôi tất.
“Giờ thì, Barbara”, bà nói, vén mái tóc ngang ra khỏi mắt
tôi và nhìn về phía cửa chính mở ra ngoài phố, “đừng để bị lừa
gạt bởi chiếc xe long lanh đó! Nó là vật vô nghĩa. Con là một cô
gái tốt và con biết phải trái. Hãy nhớ, nếu con thay đổi quyết
định, hãy về thẳng nhà nhé”.
“Con biết, con biết mà mẹ”, tôi nói, rồi trao cho bà một
nụ hôn thật nhanh lên má và cái ôm bằng một cánh tay. Tôi vội
vã bước xuống bậc thang và trèo lên chiếc Lincoln màu vàng có
những chiếc ghế da thật đẹp của Ray. Tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa
phấn khích, giống cảm giác mà mỗi lần vòng quay Cyclone lướt
đến đỉnh ngọn đồi lớn. Tôi không nói một lời nào khi Ray tăng
18 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
tốc và ngọn đồi hiện ra, nhưng tôi quay lại để nhìn lần cuối ngôi
nhà nép dưới chữ L của tấm bảng Công viên Giải trí Palisades.
Ray đưa cho tôi 100 đô la để tự mua cho mình một bộ
đồ “thật New York”. Tôi mua một chiếc áo ren co giãn, một
chiếc quần nhung ống loe và một đôi bốt cao gót buộc dây bằng
da lộn, tất cả đều màu đỏ tía hoa oải hương. Tôi bước ra khỏi
Bloomingdale(1)
với một màu đỏ tía từ trên xuống dưới và vừa
hãnh diện sải bước lên Đại lộ Lexington vừa hát, “Ô kìa! Cô gái
Georgy, tung tăng xuống phố, tự do đến lạ…”(2)
. Tôi biết mình trông
thật ổn và chỉ cần thêm hai thứ nữa để ở lại thành phố New York
này: một công việc và một căn hộ.
Sáng hôm sau, tôi diện bộ trang phục mới của mình và nộp
đơn xin vào vị trí nhân viên tiếp tân của công ty Giffuni Brothers,
Đường 83 Bờ Đông. Giffuni Brothers là những lãnh chúa giàu
có ở New York, sở hữu hàng chục tòa chung cư tại Manhattan và
Brooklyn. Người phụ nữ phỏng vấn tôi giải thích rằng công việc
của tôi là chào hỏi những người gọi điện đến để thuê nhà bằng
một câu chào thật vui vẻ, “Chào buổi sáng, Giffuni Brothers xin
nghe”. Có vẻ như nó đủ dễ dàng, và đến cuối ngày, tôi đã được
nhận vào làm lễ tân; cuối tuần đó, tôi đã tìm được một căn hộ
cách chỗ làm ba dãy nhà và hai cô bạn để san sẻ tiền thuê nhà.
Tôi đã chuyển hành lý ra khỏi khách sạn Barbizon.
1. Bloomingdale: Được thành lập vào năm 1861, Bloomingdale là một trong những trung tâm thương mại sang trọng
lâu đời nhất và thành công nhất của nước Mỹ. Được xem là một trong số các điểm tham quan du lịch hàng đầu của
thành phố, địa điểm này có tất cả mọi thứ từ túi xách đến sản phẩm làm đẹp, đồ gia dụng…. (ND)
2. “Hey there! Georgy Girl, swinging down the street so fancy free…”, lời bài hát The Seekers (BT).
19BARBARA CORCORAN
Công việc tại Giffuni Brothers đã đưa tôi đến với giới bất
động sản ở Manhattan. Tôi mặc bộ trang phục màu tía tám ngày
một tuần và có lẽ đã nói, “Chào buổi sáng, Giffuni Brothers xin
nghe” đến tám trăm lần mỗi ngày. Nhưng sau một vài tháng
với câu “Chào buổi sáng, Giffuni Brothers xin nghe” đó, tôi háo
hức thuyết phục Ray về kế hoạch kinh doanh “không mất vốn
đầu tư” mang lại lợi nhuận vào ngày Chủ Nhật thứ hai của mỗi
tháng. Ray đã cho tôi 1.000 đô la để bắt đầu một công ty bất
động sản và tôi từ bỏ công việc tiếp tân của mình. Chúng tôi
quyết định đặt tên cho công ty mới là Corcoran-Simone. Ray nói
rằng vì anh là người đầu tư tiền nên được quyền hưởng 51 phần
trăm lãi suất, và tôi sẽ điều hành văn phòng hàng ngày để anh ấy
có thể tiếp tục công việc xây dựng nhà cửa ở New Jersey.
Ông chủ cũ của tôi, Joseph Giffuni, đã đề nghị cho tôi thuê
một trong những căn hộ của mình và ông sẽ trả tiền thuê nhà
cả tháng cho tôi như một khoản hoa hồng nếu tôi tìm được cho
ông một khách thuê nhà có giá trị. Ông cho tôi xem danh sách
mười một căn hộ cho thuê của ông, và tôi đã chọn 3K, căn hộ
một phòng ngủ rẻ nhất trong số đó.
Tôi tạm thời dùng chiếc ghế xô-pha mà bạn cùng phòng
của tôi đã mượn từ bố mẹ cô ấy để làm văn phòng Corcoran-
Simone. Chiếc điện thoại công chúa màu hồng mới được cài đặt
của tôi nằm im ắng trên bàn gỗ gụ hai tầng, và mắt tôi nhoè đi
trước những trang quảng cáo trên tờ New York Times ngày Chủ
20 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
Nhật. Theo tính toán của tôi, chính xác là có 1.246 căn hộ một
phòng ngủ đang được rao. Mỗi mẩu quảng cáo dài năm hoặc
sáu dòng và các căn hộ đều có giá thuê từ 320 đến 380 đô một
tháng. Tôi nhận thấy quảng cáo có hiệu ứng nhất trong số đó
chính là những đoạn quảng cáo với tiêu đề lớn hơn, được in đậm
hơn như KHÔNG THỂ TIN NỔI! CĂN HỘ MỘT PHÒNG
NGỦ 3 MẶT HƯỚNG RA SÔNG! QUÁ TUYỆT VỜI!!! và
theo sau là một danh sách dài các ưu điểm nổi trội.
Tôi tính toán các con số trên tập giấy ghi chú của mình và
nhận ra rằng các mẩu quảng cáo lớn đó vượt quá ngân sách tôi
có, thế nên tôi quyết định mỗi tuần chỉ đăng ký quảng cáo bốn
dòng hoặc ít hơn để duy trì khoản vốn 1.000 đô của Ray trong
vòng một tháng. Nhưng tôi băn khoăn không biết làm thế nào để mẩu
quảng cáo nhỏ của mình nổi bật trong số các đoạn quảng cáo lớn và làm
sao để tôi thu hút sự chú ý của người khác? Tôi nhận ra rằng mình
cần một mánh lới trong quảng cáo.
Ngửa cổ và ngước lên khỏi tập giấy, tôi nghĩ về công việc
của mình tại Fort Lee Diner. À, Gloria! Giờ thì cô đã có một
mánh lới quảng cáo rồi. Ngày đầu tiên làm việc tại quán ăn, tôi
có thể thấy Gloria sở hữu một món tài sản mà tôi sẽ không bao
giờ có, và tôi trở về nhà giãi bày với mẹ: “Những lúc rảnh rỗi thì
quầy của con vắng khách đã đành mẹ ạ. Nhưng ngay cả khi quầy
của Gloria kín khách, những người đàn ông vẫn chờ đợi để ngồi
ở chỗ Gloria chứ không phải chỗ con”. “Barbara Ann, đừng có
21BARBARA CORCORAN
than vãn nữa!” bà vừa nói vừa bế bé Florence bên hông và phơi
khăn lên dây. “Con sẽ phải học cách sử dụng những gì mình có,
và con vốn có một cá tính tuyệt vời. Nếu con không có bộ ngực
lớn, tại sao con không thử thắt một vài chiếc nơ lên trên bím tóc
của mình và cứ ngọt ngào như chính mình nhỉ?”.
Và đây là cách Ray đã tìm thấy tôi hai năm sau đó, cô gái
với những chiếc nơ màu đỏ trên bím tóc đã mang đến một lựa
chọn tươi vui hơn so với niềm đam mê dành cho bộ ngực lớn và
chiếc eo thon tại Fort Lee. Tôi coi đó là chiến thắng cá nhân khi
một khách hàng bước vào quán ăn và yêu cầu được ngồi với “Cô
nàng tóc bím”. Tôi đã học được rằng đàn ông bị hấp dẫn bởi
trinh nữ ngây thơ cũng giống như họ bị quyến rũ bởi một biểu
tượng sexy tóc vàng. Một mánh lới quảng cáo đơn giản đã kéo họ
vào quầy của tôi, và những câu chuyện ngọt ngào của tôi khiến
họ quay trở lại.
Ngồi một mình trong căn hộ với tờ New York Times mở ra
trên đùi, tôi nghĩ về lời khuyên của mẹ giúp tôi cạnh tranh với
Gloria, và tôi biết mình cần một yếu tố để thu hút sự chú ý dành
cho căn hộ 3K. Tôi tự hỏi, làm thế nào để mình có thể thắt một chiếc
nơ lên trên mẩu quảng cáo dài nhất là bốn dòng đó và làm cho nó nổi
bật trong số 1.246 căn hộ khác?
Tôi hít một hơi thật sâu và nhấc chiếc điện thoại công chúa
màu hồng của mình lên. “Xin chào, ông Giffuni”, tôi bắt đầu
nói. “Tôi đang nghĩ đến căn một phòng ngủ của ông trên tầng
22 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
ba, và tôi cho rằng mình có cách để tăng giá thuê thêm hai mươi
đô la mỗi tháng”. Tôi đã có được sự chú ý của ông ấy. Tôi nói
với ông rằng phòng khách của căn hộ 3K không khác gì phòng
khách của các căn hộ khác ở mọi tòa nhà khác tại New York, và
thuyết phục rằng nếu ông đặt một bức tường ngăn cách phòng
khách với phòng ăn thì ông sẽ thực sự tạo ra một điều khác biệt!
Ông Giffuni tuy do dự nhưng sau đó đã nói rằng ông sẽ cho lắp
đặt bức tường trong tuần. Tôi gọi điện thoại cho tờ báo để đăng
ký mẩu quảng cáo của mình.
Chủ Nhật tuần sau đó, mẩu quảng cáo bốn dòng đầu tiên
của tôi (hai dòng được in đậm) xuất hiện trên tờ New York Times:
CĂN 1 PHÒNG NGỦ + PHÒNG KHÁCH NHỎ GIÁ $340
Barbara Corcoran,
212-355-3550
Nó không phải là một đoạn quảng cáo lớn như những đoạn
khác, nhưng nó cung cấp một thứ gì đó nhiều hơn. Tại sao người
ta phải chọn một căn hộ một phòng ngủ trong khi với số tiền đó
người ta có thể thuê được căn một phòng ngủ nhưng có thêm
một phòng khách nhỏ nữa chứ?
Chủ Nhật đó, bắt đầu xuất hiện các cuộc gọi đến. Và vào
thứ Hai, tôi đã cho thuê được căn hộ đầu tiên của mình.
23
2
Hãy sơn những viên đá màu trắng và
toàn bộ khoảng sân trông sẽ đáng yêu hơn
Tháng Mười năm 1973. Thành phố New York.
T
ôi cầm tấm séc tiền hoa hồng đầu tiên trong tay. Ba
trăm bốn mươi đô la! Tôi đang đứng ở góc Đường 83
với tấm séc Đầu tiên và danh sách mười một căn hộ
mới của ông Giffuni để cho thuê. Đó là ngày 17 tháng Mười,
New York đã chuyển lạnh, và tôi vẫn đang mặc chiếc áo chòang
màu xanh hải quân mua ở New Jersey. “Tôi sẽ dùng số tiền này
và mua cho mình chiếc áo khoác tốt nhất ở New York”, tôi hân
hoan nói với chính mình.
Tôi giơ tờ séc lên một lần nữa như thể nó không hề có thật
và nhìn vào con số: 340 đô la! Tôi mới chỉ nhìn thấy một tấm séc
có giá trị lớn hơn thế trong suốt cuộc đời mình, và đó là trong
khoảng thời gian ngắn ngủi bố tôi điều hành công việc kinh
doanh của riêng mình.
24 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
Năm 1959. Edgewater, New Jersey.
Một đêm thứ Hai, bố đến bàn ăn và tuyên bố, “Ta rất vui
mừng khi nói với các con rằng hôm nay ta đã nghỉ việc, và sẽ bắt
đầu công việc kinh doanh của riêng mình!”. Lúc đó trông ông
rất phấn khích. “Ta sẽ không làm người phát ngôn trước báo
chí cho cái lão Stein ngu ngốc đó nữa!” ông lớn tiếng khoe. “Và
nghe này, ta sẽ đặt tên cho công ty mới của mình là Pre-Press
Preparations”.
Tất cả chúng tôi đều lắng nghe khi bố trình bày kế hoạch
kinh doanh của mình, mười đứa con với những đôi mắt mở to và
một đôi mắt đầy lo âu, của mẹ tôi.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ được biết đến với cái tên Edwin W.
Corcoran, chủ tịch của Pre-Press Preparations”, bố tiếp tục. “Và
ta cũng sẽ là lực lượng bán hàng một thành viên của công ty,
nhưng ta sẽ sử dụng tên giả để gọi điện cho khách hàng của
mình”. Chị gái tôi, Ellen hỏi “tên giả” là gì, và bố đã diễn tập
cuộc gọi bán hàng tương lai như sau: “Xin chào. Đây là Paul
Peterson của Pre-Press Preparations, đại diện cho chủ tịch Edwin
Corcoran…”. Tôi có thể nhìn thấy những vết hằn màu đỏ hiện
lên nơi cổ áo chữ V của mẹ, một tín hiệu cảnh báo mà trong gia
đình tôi ai cũng biết.
Bố giải thích công ty mới của mình sẽ thiết kế và đồng thời
25BARBARA CORCORAN
làm tất cả các loại hộp các-tông ra sao. Bố nhấc hộp sữa Mueller
Dairies ra khỏi bàn và nói, “Ví dụ nhé, nếu ông Mueller thuê ta,
ta sẽ quyết định kích cỡ thùng các-tông của ông ấy, ta sẽ chọn
màu sắc cho nó, và ta thậm chí còn vẽ luôn cả những con bò nữa!
Ta cũng sẽ tìm một nhà máy hòan hảo để sản xuất hộp cho ông
ấy. Đúng, tại Pre-Press Preparations chúng ta sẽ làm tất cả!”.
Trong tuần đó, Paul Peterson đã tìm được khách hàng đầu
tiên thuê ông thiết kế hộp đựng mặt khóa dây lưng, và Chủ tịch
Edwin W. Corcoran đã yêu cầu anh trai Tommy và tôi ngồi ở bàn
thiết kế của ông để vẽ mặt khóa bằng chiếc bút Enco mới màu
đen. Chúng tôi đã vẽ sáu thiết kế khác nhau; bố cắt chúng ra,
dùng keo cao su dán chúng lên mặt chiếc hộp các-tông mẫu màu
trắng của mình và gửi chúng đến nhà in.
Tuần tiếp theo, bố bước vào bàn ăn và chúng tôi cúi đầu khi
ông đọc lời cầu nguyện hàng ngày nhanh hơn bình thường: “Lạy
Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì những món quà mà chúng con
sắp nhận được từ Đức Chúa Jesu. Amen!”.
“Amen!” chúng tôi đồng thanh, và khi ngẩng đầu lên thì
thấy bố đang cầm một tờ giấy nhỏ màu xanh bằng cả hai tay,
giống như cách Cha Galloway cầm chén vàng của mình vào Chủ
Nhật. Bằng một nghi lễ trang trọng, ông truyền tờ giấy màu
xanh một lượt quanh bàn để tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ.
Cả nhà nhìn chằm chằm một cách sửng sốt bởi đó là một
26 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
tấm séc với rất nhiều số không phía sau con số một. Chính Marty
Joe là người đã phát hiện ra trước.
“Tại sao ạ, đó là một ngàn đô la đấy!” nó nói.
“Đúng! Chính xác là thế đó các con!” bố reo lên. “Chúng ta
GIÀU rồi! Và chúng ta sẽ đi DU LỊCH!”.
Sáng hôm sau, mẹ tôi gói ghém đồ đạc cho mười đứa trẻ,
mười bộ quần áo tắm, và mười cái bánh mì Wonder Bread kẹp cá
ngừ chất lên chiếc xe tải chở hàng màu xanh của chúng tôi, rồi cả
nhà thẳng tiến đến Công viên Asbury. Trước đó chúng tôi chưa
bao giờ được ở trong một khách sạn thực sự cả, và kỳ nghỉ kéo
dài một tuần tại khách sạn Brighton Beach ấy đúng là khoảng
thời gian thú vị nhất trong suốt thời thơ ấu của chúng tôi.
Một tháng sau, Paul Peterson đã bị sa thải, Edwin W.
Corcoran phá sản, và chúng tôi phải dùng thực phẩm trợ cấp từ
cửa hàng tạp hóa Bubsy.
Tôi lại cúi xuống nhìn tấm séc hoa hồng đầu tiên của mình
và trầm ngâm, Mình có nên phung phí số tiền này vào một chiếc áo
khoác mới không? Nhớ lại tấm séc đầu tiên và cũng là cuối cùng
của bố khi tự làm ông chủ của chính mình và rằng ông đã phải
mất đến mười tháng trời để tìm được một công việc mới, người
phát ngôn của một công ty, tôi đã quyết định rằng mình không
nên làm thế. Nhét tấm séc và bản danh sách căn hộ cho thuê vào
túi xách, tôi quay trở lại căn hộ của mình.
27BARBARA CORCORAN
Người quản lý tòa nhà đang ngồi tại vị trí trực quen
thuộc của mình bên cạnh mấy hòm thư. “Chào buổi sáng, ông
O’Rourke”, tôi líu lo trong lúc nhẹ nhàng lướt qua người đàn
ông Ailen có cái bụng phệ và khuôn mặt đỏ bừng. Ông gợi cho
tôi nhớ đến Maggie O’Shay, từ Edgewater. Ông O’Rourke rất
đỗi tự hào rằng mình đang điều hành “tòa nhà sạch nhất New
York”, giống như bà O’Shay tuyên bố mình sở hữu “ngôi nhà
sạch nhất ở Edgewater”.
Năm 1957. Edgewater.
Mặc dù ở Edgewater không có câu lạc bộ cho những người
làm vườn nhưng bà O’Shay luôn hành động như một vị chủ tịch
tự phong vậy. Bà đi tới đi lui Đại lộ Undercliff để kiểm tra sân
vườn từng nhà đồng thời phát tán những bí mật của hàng xóm
như thể đó là bí mật của mình vậy.
Bà O’Shay luôn nhướn đôi lông mày lên mỗi khi xem mẹ
tôi cố gắng hết lần này đến lần khác để chăm chút cho mảnh sân
của chúng tôi nhưng vẫn cứ thất bại. Có năm, vào mùa xuân, mẹ
vất vả chất đống đá ở sân lên để tạo thành một bức tường chắn,
chỉ để thấy nó bị hao mòn dần vì những hòn đá to bị chúng tôi
đem làm thịt bò nướng trong cửa hàng tạp hóa giả vờ của mình.
Sau đó mẹ trồng cỏ, chỉ để phát hiện ra rằng cỏ không thể phát
triển tốt trên một ngọn đồi đầy sỏi đá bị bóng cây sồi khổng lồ
28 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
che phủ. Rồi, mẹ lại đào ba mươi sáu lỗ để trồng một khu vườn
hoa lay ơn. Mẹ rắc bột xương vào bầu hoa và cẩn thận đặt chúng
xuống hố. Sáng hôm sau, các bầu hoa lay ơn nằm bên cạnh hố
như thể chúng chưa bao giờ được trồng vậy. Khi cuộc điểm danh
của mẹ không mang lại kết quả gì ngoài câu trả lời không phải
con gây thất vọng thì Prince, con chó lai giữa dòng Chihuahua,
E-cốt và chó sói bị phát hiện là thủ phạm đào hố để tìm xương.
Với quyết tâm không chịu từ bỏ, mẹ tôi đã đào ba mươi
sáu lỗ mới và dành cả tháng Sáu để tưới nước, làm cỏ và chờ đợi.
Cuối cùng, vào một ngày nóng nực của tháng Bảy, thân cây xanh
tươi bắt đầu trổ ra những cánh hoa màu cam nhạt và hồng đậm.
Nó xảy ra vào đúng ngày mẹ trở về nhà từ bệnh viện sau khi sinh
đứa con thứ chín, Jeanine. Timmy Tom, đứa con trai 5 tuổi gầy
gò nhà Harrison, đón bà ở cửa ra vào nơi nhà bếp của chúng tôi
với một bó hoa khổng lồ từ những bông hoa lay ơn đang hé nở.
“Tặng cô và em bé mới của cô này, cô Corcoran!”, nó vừa nói vừa
tặng cho mẹ tôi thành quả của ba tháng làm việc vất vả mà nó đã
hái được từ vườn của bà.
Việc tặng hoa của Timmy Tom đã khiến mẹ tôi không
thể chịu đựng nổi và bà đã xuống ngay cửa hàng phụ tùng ở
Edgewater. Bà trở về nhà với bốn lít sơn Sherwin-Williams và
một ý tưởng. Bà cầm lấy cái bàn chải màu vàng đã mòn của
mình và một xô nước rồi gọi tất cả chúng tôi ra sân bên. Chúng
tôi dành cả buổi chiều hôm đó để chà những tảng đá có kích
29BARBARA CORCORAN
thước bằng miếng thịt bò nướng trong khi mẹ cầm can sơn màu
trắng bóng mờ đi theo sau chúng tôi. Đêm đó, chúng tôi ép mặt
vào cửa sổ hướng ra sân bên để chiêm ngưỡng những tảng đá
sáng lấp lánh hơn cả những con đom đóm ở sân phía sau nhà.
Sáng sớm hôm sau, bà O’Shay phanh xe két một cái trước
cửa nhà chúng tôi. “Ôi! Sân nhà cô mới đáng yêu làm sao, cô
Corcoran!” bà thì thầm đầy ngưỡng mộ trước những tảng đá
bình thường nay trở nên đặc biệt. “Sân nhà cô xinh xắn thật
đấy!”. Nơi thềm nhà, mẹ tôi mỉm cười và vẫy tay một cách đầy
tự hào, và đó là khoảnh khắc mà một truyền thống mới của gia
đình ra đời. Từ đó trở đi, cứ đến mùa xuân là mẹ tôi tập trung
các con lại cùng một hộp sơn màu trắng bóng mờ và cái bàn chải
mòn của mình, rồi tất cả chúng tôi sẽ dành cả ngày để cọ rửa và
quét một lớp sơn mới lên những tảng đá trong khoảng sân thật
sự đáng yêu của mình.
Bước vào căn hộ của mình, tôi cảm thấy tấm séc của Giffuni
Brothers đang thiêu đốt trong túi. Mình có nên mua một chiếc áo
mới không nhỉ? Tôi nhìn xuống bộ trang phục màu tía mang
phong cách cô nàng xứ Georgy của mình, tôi biết nó đã được
diện xuống phố nhiều quá mức để còn có thể trông có vẻ tự do
lạ kỳ(1)
. Mua hay không mua đây? Ừm, tôi quyết định, nếu mẹ có
thể phủ những tảng đá cũ kĩ trong sân của mình bằng một lớp
sơn màu trắng thì tôi chắc chắn cũng có thể che đi bộ trang phục
1. I looked down at my lavender Geogry Girl outfit; I knew it had walked down the street too many times to still look
fancy free. Tác giả lặp lại ca từ trong câu hát “Georgy Girl, swinging down the street so fancy free” mình hát khi lần
đầu đến New York.
30 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
cũ của mình bằng một chiếc áo khoác mới!
Tôi đi thật nhanh xuống Ngân hàng CityBank(1)
để đổi tấm
séc của tôi sang tiền mặt và đi thẳng một mạch tới Đại lộ Năm.
Tôi sẽ mua cho mình chiếc áo khoác xịn nhất trong cửa hàng lớn
nhất trong tòa nhà to nhất ở New York!
Tôi hỏi người gác cửa trong bộ trang phục màu đỏ tại
Bergdorf Goodman xem tôi có thể mua áo khoác nữ ở đâu, rồi
vào thang máy màu vàng để lên tầng hai. Thang máy mở ra,
trước mắt tôi là cả một thành phố tràn ngập áo khoác. Một nữ
nhân viên bán hàng trang phục thanh lịch đề nghị giúp đỡ,
nhưng tôi quá e ngại để chấp nhận lời đề nghị ấy và nghĩ ngay
đến câu trả lời thông dụng: “Không, cảm ơn cô, tôi chỉ xem
thôi”. Tôi hít một hơi thật sâu và lao thẳng tới đại dương mênh
mông áo khoác.
Đột nhiên, tôi phát hiện ra cô nàng từ phía bên kia căn
phòng. Cô nàng tỏa sáng nhất nơi này. Mọi thứ của nàng đều
không hề tầm thường. Một dải lông màu nâu và trắng uốn quanh
chiếc cổ áo quý tộc và hai tay áo có cùng kiểu cách đó. Những sợi
len dày đan trong lớp vải vân chéo quá khổ màu nâu trắng. Chạy
dọc phía trước là một hàng ít nhất mười hai chiếc nút áo hình
thoi được chạm khắc giống như xương thật. Mỗi nút được cài
vào vòng khuy riêng của nó. Hai đệm vai lớn nhô cao lên và gấu
1. Citibank là một ngân hàng quốc tế lớn, là công ty con hoạt động trong lĩnh vực tài chính của tập đoàn Citigroups.
Citibank được thành lập năm 1812 với tên gọi City Bank of New York, sau đó là First National City Bank of New York.
Vào tháng 3 năm 2010, Citigroups là ngân hàng lớn thứ 3 ở Hoa Kỳ theo tổng giá trị tài sản, chỉ sau Bank of America
và JPMorgan Chase.(ND)
31BARBARA CORCORAN
áo buông dài xuống dưới, gần như chạm vào sàn gỗ bóng loáng.
Tất cả những chi tiết đó đang đồng thanh, “TÔI Ở ĐÂY!”. Và
với 319 đô cả thuế, cô nàng đã thuộc về tôi.
Chiếc áo khoác mới đã trở thành phần chữ ký của tôi và
tôi không bao giờ cởi nó ra. Mặc nó, tôi không chỉ trông giống
một người thành công mà tôi cảm thấy mình thực sự thành công.
Khách hàng của tôi tò mò hỏi đó là loại lông gì và vì chưa bao
giờ nói chuyện với người bán áo, tôi không hề biết. “Trông nó
rất giống lông con chó già của tôi, tên là Prince ạ”, tôi nói đùa.
Trong suốt hai năm sau đó, tôi đi ra đi vào các tòa nhà xuôi
ngược khắp Manhattan, khoác chiếc áo đắt tiền của mình và phô
trương hình ảnh mới của tôi với mọi giá trị mà nó có.
32
3
Nếu chiếc xô-pha đã rách,
hãy che phủ nó bằng tiếng cười
M
ột tháng sau, vào một ngày lạnh giá tháng Mười
Một, tôi trở về nhà và thấy một chiếc phong bì màu
trắng nhét dưới cửa căn hộ của chúng tôi.
Tôi mở ra và đọc:
THÔNG BÁO
TỪ SỞ QUẢN LÝ NHÀ THÀNH PHỐ NEW YORK
11-12-73
TỚI: Barbara Corcoran, Bên thuê nhà
TỪ: Tập đoàn Campagna Holding, Chủ nhà
Về: Các căn hộ tại 345 Đường 86 Bờ Đông, Tầng 9
Thành phố New York, New York 10028
THÔNG BÁO NÀY căn cứ theo quy định của Chương 186, mục 12,
Luật New York, và các quy định liên quan đến việc yêu cầu bà chuyển
giao toàn bộ và rời khỏi các căn nhà mà hiện bà đang nắm giữ trên
danh nghĩa một người thuê nhà của công ty Bất động sản Campagna
(được gọi là chủ nhà) không quá ngày 30/11/1973. Nếu bà không
thực hiện yêu cầu này, hành động mang tính pháp lý sẽ được thực
thi để lấy lại tài sản từ bà.
33BARBARA CORCORAN
“... hành động mang tính pháp lý sẽ được thực thi để lấy lại tài
sản từ bà?” tôi đọc to. “Tống cổ mình ra ngoài sao?”. Tôi lảo
đảo bước vào thang máy, nắm chặt tờ thông báo trong tay. Tôi
xuống cầu thang và thấy ông O’Rourke bên cạnh mấy hòm thư.
“Ông O’Rourke”, tôi lắp bắp, “Tôi vừa tìm thấy thông báo đòi
nhà dưới cửa và tôi thực sự không hiểu gì cả! Tôi chắc chắn mình
đã trả tiền thuê nhà! Tôi luôn thu tiền từ Jackie và Sandi rồi đích
thân gửi những tấm séc đi trước ngày đầu tiên của tháng. Tôi
không bao giờ nộp trễ. Đây hẳn là một sự nhầm lẫn nào đó!”. Tôi
đợi câu trả lời của ông ta, tay siết lấy tờ thông báo chặt hơn nữa.
“Tốt nhất là cô hãy nói chuyện với chủ nhà” là tất cả những
gì ông O’Rourke đáp lại trước khi bỏ đi, bỏ mặc tôi một mình
đứng trong sảnh.
Chín rưỡi sáng hôm sau, tôi bước vào tòa nhà gạch trắng
ở số 770 Đại lộ Lexington. Một viên thư ký vô vị lưỡng lự dẫn
tôi đến văn phòng của John Campagna. Nó được trang trí với
sự kết hợp của nhung đỏ và thứ gỗ đen nhất, bóng nhất mà tôi
từng thấy. Chủ nhà của tôi đang ngồi ở bàn làm việc của mình.
Anh ta thật trẻ và đẹp trai đến kinh ngạc. Tôi nhận thấy anh ta
đang chú ý đến chiếc áo khoác ấn tượng của tôi. Anh ta đề nghị
cởi áo khoác giúp tôi, nhưng tôi đang lo lắng và cảm thấy mình
sẽ mạnh mẽ hơn trong chiếc áo đó nên tôi nói rằng tôi đang lạnh
và muốn mặc nó, cảm ơn anh. Anh ta mời tôi ngồi.
Tôi ngồi thọt lỏm vào chiếc ghế da màu đỏ và bắt đầu ngay
34 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
lập tức: “Tôi chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, thưa ông Campagna, bởi
tôi vừa nhận được thông báo đòi nhà trong khi tôi chắc chắn mình
đã thanh toán tiền thuê. Ông biết đấy, tôi luôn thu tiền nhà từ
hai người bạn cùng phòng vào ngày 25 mỗi tháng và cho hai tấm
séc của họ cùng với tấm séc của tôi vào phong bì và luôn gửi trước
ngày 27 của tháng. Chắc chắn nó phải đến văn phòng của ông vào
ngày 27 hoặc 28, tôi đảm bảo rằng không bao giờ quá ngày 29”.
Anh ta ngồi và gõ gõ cây viết trên mặt bàn làm việc bằng da màu
đen của mình, hòan toàn không thể hiện bất cứ phản ứng nào, vì
vậy tôi tiếp tục nói. “Ông Campagna, chúng tôi không bao giờ mở
nhạc lớn tiếng, và không bao giờ vứt thức ăn bừa bãi cả. Chúng tôi
cũng chưa bao giờ sử dụng cần sa - dù chỉ một lần”.
Campagna hơi nhúc nhích nhưng vẫn không nói một lời
nào. Tôi cảm thấy mình đang ngột ngạt, khó thở.
Tôi càng nói nhanh hơn. “Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều
gì sai trái trong cuộc đời mình và tôi khẳng định bản thân mình
là một người thuê nhà tử tế trên mọi phương diện. Tôi tự hào
rằng mình một người thuê nhà tử tế trong tòa nhà rất đẹp của
ông, thưa ông Campagna”.
Vẫn không hề phản ứng.
“Ông O’Rourke nói với tôi rằng ông và người vợ tốt bụng
của mình cùng hai cậu con trai xinh xắn cũng sống trong tòa nhà
đẹp đẽ đó”. Khi tôi đang phải vật lộn với những câu từ tốt đẹp
35BARBARA CORCORAN
cuối cùng ấy, tôi nhận ra chiếc cổ áo lông thú quý phái đang che
ngang mũi và ngăn cản bài phát biểu của mình. Tôi nhìn nhanh
sang trái, rồi sang phải, và thấy miếng đệm vai áo của mình đã
nhô lên và giờ đang ngang bằng với đôi tai. Campagna ngồi lặng
lẽ, nhìn chằm chằm vào con người có búi tóc vàng hoe đang nói
liến thoắng và đôi mắt xanh đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng, anh ta dựa lưng vào chiếc ghế da lớn của mình
và chậm rãi nói. “Cô đã đi đi về về căn hộ của mình rất nhiều
lần trong ngày, thưa cô Corcoran, cả ban ngày và cả buổi tối”.
Tôi thừa nhận mình có rất nhiều khách hàng và trả lời rằng
công việc kinh doanh của tôi hòan toàn dựa trên giao tiếp bằng
miệng. Tôi nói thêm rằng tôi mới làm công việc này và hy vọng
sẽ có nhiều khách hàng hơn trong tương lai. Anh ta trông rất
sốc, đến nỗi gần như là hoảng hốt.
“Cô ăn mặc quá tinh tế so với một cô gái trẻ làm nghề đó”,
anh ta vừa nói vừa soi xét những chiếc nút bằng ngà trên áo
khoác của tôi, tay loay hoay với cây viết của mình.
Và khi đó tôi đã hiểu ra.
“Ông Campagna!” tôi kêu lên, miệng há hốc vì không thể
nào tin nổi. “Ông. Nghĩ rằng. Tôi là. Gái điếm?!”.
Anh ta không nói gì.
“Ồ, ông Campagna, giá như ông biết mẹ tôi và biết tôi đã
36 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
được nuôi dạy như thế nào”, tôi nói với ông ta. “Ông biết sao
không, ông Campagna, tôi gần như là một nữ tu đấy!”.
Bữa tối. Edgewater.
Bữa tối tại nhà chúng tôi là một sự kiện - một sự kiện mà
chúng tôi buộc phải tham dự. Đúng sáu giờ, chúng tôi tập trung
quanh chiếc bàn phủ gỗ dán cứ to dần ra mỗi khi thêm một đứa
trẻ ra đời, và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình. Tôi ngồi
ở cuối bàn, gần phòng tắm, mặc dù vậy, tôi thích nghĩ đó là chỗ
ngồi đầu tiên của bàn. Mẹ ngồi bên trái tôi và giữa hai mẹ con
tôi là chiếc ghế cao của Jeanine.
Tối nay, cũng giống như mọi tối khác, mẹ đi quanh bàn hỏi
từng đứa con, “Ngày hôm nay của các con thế nào?”. Mẹ luôn
đi vòng quanh bàn theo chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ Ellen và
kết thúc là tôi.
“Còn con thì sao?”. Mẹ hỏi Denise, người đang ủ dột trước
bữa tối của mình. “Con trông lo lắng quá. Chuyện gì vậy?”.
“Không có gì đâu ạ,” chị ấy trả lời một cách cứng rắn.
“Không có gì” không phải là câu trả lời có thể chấp nhận được
ở bàn ăn của mẹ. Tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào Denise,
biết rằng mẹ sẽ không bỏ qua cho đến khi Denise thay đổi câu trả
lời. “Lát nữa bạn trai mới của con sẽ đến đây!” Denise buột miệng.
37BARBARA CORCORAN
“Thì sao chứ? Chuyện đó thật tuyệt”, bà trả lời. “Cậu ấy
sẽ đến sớm chứ? Chúng ta chắc chắn có đủ spaghetti cho cậu ấy
đấy. Tên của cậu ấy là gì?”.
“Bruce”, Denise đáp. “Và anh ấy rất giàu có. Rồi anh ấy sẽ
sớm thấy rằng chúng ta hòan toàn ngược lại!”.
Tất cả chúng tôi đều ăn chậm lại.
“Anh ấy sẽ đến và nhìn thấy ngôi nhà của chúng ta”, Denise
tiếp tục, “sẽ thấy rằng chúng ta nghèo khó - sẽ thấy rằng tất cả
chúng con chỉ có hai phòng ngủ còn mẹ và bố thì ngủ trên ghế
xô-pha trong phòng khách. Và cái ghế xô-pha thì đã rách tả tơi…”
“Dừng ngay! Dừng ngay lại, Denise!”, bà ra lệnh, trong
khi đang bón cho Jeanine bé bỏng. “Mẹ sẽ không bao giờ nói
kiểu đó bên chiếc bàn này. Chúng ta không hề nghèo. Thực tế
mẹ lại nghĩ nhà mình giàu có. Nó hòan toàn là do cách ta nhìn
nhận mọi thứ. Bà con nói rằng nếu cuộc sống cho con những quả
chanh thì con hãy biến nó thành cốc nước chanh. Và mẹ khẳng
định chúng ta có rất nhiều nước chanh ở đây!”.
“Nước chanh ạ?” Denise sụt sịt, khi những người còn lại
trong nhà ăn ngon lành món mì spaghetti của mình.
“Đúng, nước chanh”, mẹ xác nhận, nhìn quanh bàn. “Có ai
trong số các con từng bị đói chưa?”. Tất cả chúng tôi đều lắc đầu.
“Và các con không có quần áo tử tế để mặc sao?”. Tất cả chúng
38 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
tôi đều nhìn xuống, ngập ngừng.
“À,” mẹ mỉm cười, “các con không phải cởi truồng đi khắp
nơi, phải không nào?”.
“Barbara đã làm vậy ở phía sau thuyền của Charlie đấy mẹ,”
Ellen xen vào.
“Không phải thế”.
“Có mà”.
“Điều quan trọng”, bà ngắt lời, “chính là khi các con nhìn
vào những thứ chúng ta đã có, thì mẹ khẳng định chúng ta có
rất nhiều. Chúng ta có nhau. Chúng ta cười với nhau, chơi cùng
nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ nghĩ như thế có nghĩa là chúng
ta giàu có rồi”.
“Nhưng, mẹ ơi!” Denise khóc như thể đó là cơ hội duy nhất
mà chị ấy có được một người bạn trai trong suốt cuộc đời mình
vậy. “Bruce thực sự rất đẹp trai và anh ấy ăn mặc vô cùng bảnh
bao. Anh ấy đến và sẽ nhìn thấy tất cả những miếng băng dính
mà chúng ta dùng để dính chiếc ghế xô-pha lại cho mà xem”.
Khuôn mặt của mẹ sáng lên khi một ý tưởng mới ra đời.
“Sau bữa tối”, mẹ tuyên bố, “tất cả chúng ta sẽ cùng nhau pha
nước chanh. Giờ thì hãy ăn nhanh lên nào, Ellen và Eddie sẽ dọn
bàn, những người còn lại tập trung ở phòng khách nhé”.
39BARBARA CORCORAN
Chúng tôi nuốt chửng bữa tối của mình, háo hức muốn
xem mẹ sẽ làm món nước chanh trong phòng khách ra sao. “Đôi
khi”, bà vừa chỉ bảo vừa cố ý sắp xếp chỗ ngồi cho từng đứa con
trên hai chiếc ghế xô-pha sao cho những vết rách đã dán bằng
băng dính đều được che khuất, “mọi thứ tốt hơn vẻ ngoài của
chúng. Tất cả những gì các con cần làm là hãy nhìn chúng theo
cách đó! Vậy là, bây giờ các con hãy thấy rằng chúng ta giàu có -
và đừng di chuyển! Đừng nhúc nhích nhé”. Tay và chân chúng
tôi đan chéo vào nhau theo kiểu trò chơi gia đình Twister bình
dị, và tiếng cười bắt đầu lan ra. Mẹ đã biến chiếc ghế xô-pha rách
nát của chúng tôi thành một tác phẩm nghệ thuật đầy ắp tiếng
cười rúc rích.
Khi Denise mời bạn trai của chị ấy vào phòng khách, anh
ấy đã không hề để ý đến những vết rách trên ghế xô-pha bởi vì
chúng chẳng quan trọng gì. Thay vào đó, những gì anh ấy thấy
là một gia đình mà anh có thiện cảm ngay lập tức. Một gia đình
giàu có bằng niềm vui khi được là một gia đình.
Mẹ đã đúng, tôi vừa nghĩ vừa nhìn hình ảnh chiếc áo khoác
lông của mình phản chiếu trên mặt bàn bằng gỗ gụ bóng loáng
của chủ nhà. Quan trọng nhất chính là cách ta nhìn nhận mọi thứ.
“Ông Campagna!” tôi nói rành rọt. “Tôi không phải là gái
điếm. Tôi là một người môi giới bất động sản!”.
Campagna đặt cây viết xuống và hé nở một nụ cười. “Chà,
40 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
nếu thế, cô Corcoran”, anh ta nói, “sao cô không nói cho tôi biết
cô đang tìm kiếm thị trường bất động sản như thế nào nhỉ?”.
Tôi nghĩ chắc hẳn anh ta đang thử mình, nên tôi kể cho anh ta về
thành công với tòa nhà của ông Giffuni, chỉ cách tòa nhà của anh
ta ba dãy. Dĩ nhiên, đó là thành công duy nhất tôi có được lúc
ấy. Khi tôi nói với anh ta rằng mình kiếm được cho ông Giffuni
340 đô la cho căn hộ một phòng ngủ ở tầng ba (dù chưa đề cập
đến ý tưởng dựng thêm tường ngăn), anh ta có vẻ còn sốc hơn
việc tôi có thể là gái điếm.
Tôi hỏi Campagna ai đang thuê các căn hộ của anh ta, anh
ta trả lời khá rõ ràng rằng “Ông Herbert Cramer vẫn luôn là đại
diện độc quyền cho tất cả nhà đất của Campagna”. Sau khi anh ta
giải thích thế nào là một đại diện độc quyền và nó được “ủy ban
đảm bảo sau khi đóng cửa”, tôi đã quyết định rằng mình nên cố
gắng để có được một vài căn trong số đó.
“Ông Campagna”, tôi hỏi, “nếu ông Cramer thuê toàn bộ
các căn hộ của ông thì tại sao trong tòa nhà vẫn còn quá nhiều
căn trống đến vậy?”. Có vẻ như anh ta không có câu trả lời, nên
tôi đề nghị anh ta hãy giao cho tôi một trong những căn hộ đó
để tôi cho thuê. Vì không muốn tỏ ra quá tự đại nên tôi bảo anh
ta hãy giao cho tôi căn mà ông Cramer không thích nhất.
Căn hộ 3C ngay sát bên phòng người giám sát tòa nhà và đã
bị bỏ không rất lâu rồi. Nó có một khoang bếp nhỏ hẹp và một
phòng khách dài, liền kề nên phương án phòng khách riêng sẽ
41BARBARA CORCORAN
không thể áp dụng. Căn hộ hướng về góc trong cùng của tầng
nên chẳng bao giờ có ánh sáng mặt trời. Tòa nhà của Campagna
trên Đường 86 và Đại lộ 1 đúng là vị trí không đẹp. Một khối
nhà thì quá hướng đông còn một khối thì quá hướng tây, trong
khi cửa hàng tạp hóa Gristedes cắt ngang con phố với hàng tấn
rác chất đống bên ngoài.
Tôi sắp xếp cuộc gặp với khách hàng của mình trên Đại lộ
East End sang trọng để có thể bắt đầu quảng cáo bằng việc tán
dương các tòa nhà tiền chiến tuyệt vời nằm trên con phố đó.
“Chúng ta đang đi bộ về phía Đại lộ 5”, tôi giới thiệu khi chúng
tôi băng qua Đại lộ 1 trên Đường 86 Bờ Đông. Tôi chỉ về phía
cửa hàng Gristedes “rất thuận tiện vì tòa nhà nằm ngay phía bên
kia đường” và sau đó kéo họ thật nhanh qua cánh cửa xoay để
bước vào trong sảnh đợi, được ông O’Rourke trông coi cẩn thận.
Ở đó tôi thấy ông O’Rourke (người bán hàng mới tốt nhất của
tôi) hãnh diện đứng bên cạnh các hộp thư, và tôi giới thiệu ông
ấy với những khách thuê tiềm năng của chúng tôi.
Ông ấy bắt đầu thể hiện sự quyến rũ đầy chất Ailen của
mình và đưa họ đi vòng qua các khu vực dịch vụ không tì vết
của mình để đến thang máy. Tôi cảm ơn ông O’Rourke rồi đưa
khách hàng vào thang máy, kết thúc màn quảng cáo của mình
bằng câu “Chủ của tòa nhà này rất tự hào về nó đến nỗi mà ông
ấy đã chuyển cả gia đình của mình vào đây ở!”.
Một khi khách hàng đã nhìn thấy tất cả những điều tốt đẹp
42 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN
mà tòa nhà của Campagna mang lại, họ thậm chí viết séc trước
cả khi tôi mở khóa căn hộ 3C, 7F, 21A, và tất cả các căn còn lại.
Và đó là cách mà ông Herbert Cramer đã không còn giữ vị
trí đại lý độc quyền trong tòa nhà của Campagna nữa.
Tôi sớm nhận ra rằng nếu tôi gần như không bị đuổi ra
ngoài vì bị cho là gái mại dâm, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội
gặp chủ nhà của mình và rời khỏi đó cùng với một căn hộ mới
để thuê. Thông báo đòi nhà và kết thúc có hậu đó đã khiến tôi
hiểu rằng mẹ tôi đã đúng - cơ hội không hề mất đi trong những
tình huống tồi tệ nhất.
Tìm kiếm cơ hội phụ thuộc vào việc ta phải
tin rằng nó tồn tại.

Weitere ähnliche Inhalte

Ähnlich wie File doc thu cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do

Bí mật Phan Thiên Ân
Bí mật Phan Thiên ÂnBí mật Phan Thiên Ân
Bí mật Phan Thiên ÂnHieu Phong
 
Bi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioi
Bi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioiBi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioi
Bi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioiNikos Scavo
 
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giớiBí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giớiDoan Hung Pomelo
 
Kho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi totKho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi totPhan Book
 
Kho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi totKho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi totPhan Book
 
Bi quyet giao tiep tot
Bi quyet giao tiep totBi quyet giao tiep tot
Bi quyet giao tiep totninhcute12345
 
Bi quyet giao tiep tot.doc
Bi quyet giao tiep tot.docBi quyet giao tiep tot.doc
Bi quyet giao tiep tot.docVu Bich
 
Bi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioi
Bi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioiBi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioi
Bi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioiSon Pham
 
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docx
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docxBí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docx
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docxMoneyGold1
 
Thu gui Mina
Thu gui MinaThu gui Mina
Thu gui MinaPhan Book
 
Tu ma thuat den dang christ
Tu ma thuat den dang christTu ma thuat den dang christ
Tu ma thuat den dang christLong Do Hoang
 
[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern
[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern
[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpernOanh Huỳnh Thúy
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3Đặng Phương Nam
 
Mien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hienMien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hienPhan Book
 
Buoi hen cuoi cung a
Buoi hen cuoi cung aBuoi hen cuoi cung a
Buoi hen cuoi cung aVo Hieu Nghia
 
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chếtJenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chếtJenny Phương
 

Ähnlich wie File doc thu cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do (20)

Bí mật Phan Thiên Ân
Bí mật Phan Thiên ÂnBí mật Phan Thiên Ân
Bí mật Phan Thiên Ân
 
Bi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioi
Bi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioiBi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioi
Bi mat cua_phan_thien_an_nguoi_giau_nhat_the_gioi
 
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giớiBí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới
 
Kho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi totKho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi tot
 
Kho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi totKho ma tim duoc mot nguoi tot
Kho ma tim duoc mot nguoi tot
 
Bi quyet giao tiep tot
Bi quyet giao tiep totBi quyet giao tiep tot
Bi quyet giao tiep tot
 
Bi quyet giao tiep tot.doc
Bi quyet giao tiep tot.docBi quyet giao tiep tot.doc
Bi quyet giao tiep tot.doc
 
Bi mat cua_phan_thien_an
Bi mat cua_phan_thien_anBi mat cua_phan_thien_an
Bi mat cua_phan_thien_an
 
Bi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioi
Bi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioiBi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioi
Bi mat cua phan thien an nguoi giau nhat the gioi
 
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docx
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docxBí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docx
Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới - Vô Danh.docx
 
Thu gui Mina
Thu gui MinaThu gui Mina
Thu gui Mina
 
Tu ma thuat den dang christ
Tu ma thuat den dang christTu ma thuat den dang christ
Tu ma thuat den dang christ
 
[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern
[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern
[Www.downloadsach] loi vang cua bo sh t my dad say - justin halpern
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
 
Mien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hienMien tho au vu thu hien
Mien tho au vu thu hien
 
[Sách] Nghệ thuật sống 3
[Sách] Nghệ thuật sống 3[Sách] Nghệ thuật sống 3
[Sách] Nghệ thuật sống 3
 
Diem tua cua niem tin 05
Diem tua cua niem tin 05Diem tua cua niem tin 05
Diem tua cua niem tin 05
 
Diem tua cua niem tin 04
Diem tua cua niem tin 04Diem tua cua niem tin 04
Diem tua cua niem tin 04
 
Buoi hen cuoi cung a
Buoi hen cuoi cung aBuoi hen cuoi cung a
Buoi hen cuoi cung a
 
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chếtJenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chết
 

Mehr von Adam1906

Muc luc cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
Muc luc   cach bien y tuong trieu do thanh hien thucMuc luc   cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
Muc luc cach bien y tuong trieu do thanh hien thucAdam1906
 
File doc thu cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
File doc thu   cach bien y tuong trieu do thanh hien thucFile doc thu   cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
File doc thu cach bien y tuong trieu do thanh hien thucAdam1906
 
Muc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do
Muc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty doMuc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do
Muc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty doAdam1906
 
Muc luc, bung no ban hang
Muc luc, bung no ban hangMuc luc, bung no ban hang
Muc luc, bung no ban hangAdam1906
 
File doc thu bung no bang hang
File doc thu bung no bang hangFile doc thu bung no bang hang
File doc thu bung no bang hangAdam1906
 
Doc thu daichi ban dich va giai thich ngu phap 2
Doc thu   daichi ban dich va giai thich ngu phap 2Doc thu   daichi ban dich va giai thich ngu phap 2
Doc thu daichi ban dich va giai thich ngu phap 2Adam1906
 
Doc thu - daichi bai tap tong hop 2
Doc thu - daichi bai tap tong hop 2Doc thu - daichi bai tap tong hop 2
Doc thu - daichi bai tap tong hop 2Adam1906
 
Đọc thử Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2
Đọc thử  Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2Đọc thử  Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2
Đọc thử Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2Adam1906
 
Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.
Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.
Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.Adam1906
 
Muc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Muc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert HerjavecMuc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Muc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert HerjavecAdam1906
 
Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert HerjavecRèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert HerjavecAdam1906
 
Bí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark Cuban
Bí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark CubanBí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark Cuban
Bí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark CubanAdam1906
 

Mehr von Adam1906 (12)

Muc luc cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
Muc luc   cach bien y tuong trieu do thanh hien thucMuc luc   cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
Muc luc cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
 
File doc thu cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
File doc thu   cach bien y tuong trieu do thanh hien thucFile doc thu   cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
File doc thu cach bien y tuong trieu do thanh hien thuc
 
Muc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do
Muc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty doMuc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do
Muc luc-cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do
 
Muc luc, bung no ban hang
Muc luc, bung no ban hangMuc luc, bung no ban hang
Muc luc, bung no ban hang
 
File doc thu bung no bang hang
File doc thu bung no bang hangFile doc thu bung no bang hang
File doc thu bung no bang hang
 
Doc thu daichi ban dich va giai thich ngu phap 2
Doc thu   daichi ban dich va giai thich ngu phap 2Doc thu   daichi ban dich va giai thich ngu phap 2
Doc thu daichi ban dich va giai thich ngu phap 2
 
Doc thu - daichi bai tap tong hop 2
Doc thu - daichi bai tap tong hop 2Doc thu - daichi bai tap tong hop 2
Doc thu - daichi bai tap tong hop 2
 
Đọc thử Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2
Đọc thử  Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2Đọc thử  Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2
Đọc thử Daichi giáo trình tiếng nhật tập 2
 
Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.
Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.
Đọc thử Daichi giáo trình sơ cấp tập 1.
 
Muc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Muc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert HerjavecMuc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Muc luc - Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
 
Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert HerjavecRèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
Rèn luyện ý chí chiến thắng cùng Shark Robert Herjavec
 
Bí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark Cuban
Bí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark CubanBí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark Cuban
Bí quyết Kinh Doanh Của Shark Mark Cuban
 

Kürzlich hochgeladen

Tạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafe
Tạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafeTạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafe
Tạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafeMay Ong Vang
 
bài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.doc
bài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.docbài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.doc
bài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.docLeHoaiDuyen
 
Báo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứng
Báo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứngBáo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứng
Báo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứngngtrungkien12
 
Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...
Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...
Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...Học viện Kstudy
 
Chương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slide
Chương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slideChương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slide
Chương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slideKiuTrang523831
 

Kürzlich hochgeladen (6)

Tạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafe
Tạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafeTạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafe
Tạp dề ngắn phục vụ cho nhà hàng, quán cafe
 
bài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.doc
bài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.docbài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.doc
bài tập trắc nghiệm cho sinh viên. (1)doc.doc
 
Căn hộ Aio City Bình Tân - Tập đoàn Hoa Lâm.pdf
Căn hộ Aio City Bình Tân - Tập đoàn Hoa Lâm.pdfCăn hộ Aio City Bình Tân - Tập đoàn Hoa Lâm.pdf
Căn hộ Aio City Bình Tân - Tập đoàn Hoa Lâm.pdf
 
Báo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứng
Báo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứngBáo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứng
Báo cáo thực tập môn logistics và quản lý chuỗi cung ứng
 
Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...
Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...
Enter Digital - Ứng dụng Digital Marketing trong nhà hàng Nhật Bản - Minh Anh...
 
Chương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slide
Chương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slideChương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slide
Chương 7 Chủ nghĩa xã hội khoa học neu slide
 

File doc thu cach bien 1000 usd thanh doanh nghiep ty do

  • 1. PHẦN 10 PHẦN 01 MƯỜI ĐỨA TRẺ, MỘT BỒN TẮM 1 Nếu con không có bộ ngực lớn, hãy cài nơ lên bím tóc của mình M ẹ tôi luôn nói rằng trí nhớ của tôi lớn hơn cả cuộc đời tôi. Vâng, đây là những gì tôi nhớ. Tôi lớn lên dưới một bức vách khổng lồ ở tầng trệt của một ngôi nhà ba tầng tại New Jersey. Đó là một mảnh nhỏ
  • 2. 11BARBARA CORCORAN của thị trấn có tên Edgewater, khu nhà rộng hai lô đất và dài một 1.500 mét, đối diện với Manhattan qua con sông Hudson. Nhà tôi rất dễ tìm - đó là tấm gỗ ván màu nâu nằm ngay bên dưới chữ L khổng lồ của biển hiệu Công viên Giải trí Palisades nhấp nháy - và gần như suốt quãng đời tuổi thơ của tôi, đó là căn nhà chung của hai mươi mốt con người. Vợ chồng bác Herbie và Ethel sống ở tầng trên cùng với hai cô con gái tuổi teen của mình. Bà tôi, Henwood sống ở nửa trước của tầng hai; gia đình bác Roane và hai con cậu trai tọc mạch của họ sống ở phía sau. Gia đình tôi, Corcoran, sống ở tầng trệt - tầng tốt nhất của căn nhà, chúng tôi nghĩ thế. Sáu chị em gái chúng tôi ở chung căn phòng giữa, nơi chúng tôi gọi là phòng của “các cô gái”, và bốn anh em trai chung nhau căn phòng phía sau, được gọi là phòng của “các chàng trai”. Bố mẹ tôi, Florence và Ed, ngủ trên chiếc giường chuyển đổi từ ghế xô-pha Castro bọc vải nhựa đen trong phòng khách. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự thấy mẹ ngủ cả. Thực tế, bà chỉ ngồi xuống vào bữa tối và sau đó dành khoảng ba phút trong cái bồn của phòng tắm duy nhất trong nhà chúng tôi. Mặc dù quanh năm bụng mang dạ chửa, lúc nào bà cũng luôn chân luôn tay - trong một bộ quần áo tuềnh toàng màu xanh bạc phếch mua tại Sears(1) , trung thành với mái tóc vàng uốn xoăn còn đôi chân thì thoăn thoắt một cách bền bỉ. Sau mỗi lần mang thai, mạch máu của bà lại giãn căng lên, tím đỏ, và tôi luôn lo lắng rằng chúng sẽ nổ bốp một cái. Nhưng không, chúng đã không nổ. 1. Sears: Sears là một trong số những chuỗi bán lẻ hàng đầu nước Mỹ ra đời từ năm 1886. Từng là nhà bán lẻ lớn nhất nước Mỹ xét theo doanh thu trước khi bị Walmart vượt mặt năm 1989, hiện Sears đã tụt xuống vị trí số 20. (ND)
  • 3. 12 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN Ngày nào cũng vậy, nếu muốn tìm mẹ, hãy tìm ở một trong hai chỗ: cầu thang bên ngoài nhà, nơi bà phơi quần áo, hoặc nhà bếp, nơi bà xoay xở giữa bàn ủi và lò nướng. Có vẻ như mẹ tôi có thể làm hàng trăm thứ cùng một lúc, nhưng làm gì thì làm, đôi mắt xanh của bà vẫn luôn dõi theo mười đứa con của mình. “Coi chừng đó, Eddie!” từ cầu thang bên ngoài, bà hét lên với anh trai lớn của tôi ngoài sân. “Hãy nhớ rằng, con là một nhà lãnh đạo bẩm sinh và tất cả những cậu bé khác đều đang dõi theo con đấy!”. Sau đó, bà bước xuống mười bốn bậc thang, dùng đùi đẩy chiếc giỏ quần áo qua cánh cửa lưới sầm một cái, rồi đổ tất cả mọi thứ lên trên bàn. “Con là trợ lý tuyệt vời nhất đấy, Ellen ạ”, bà nói khi chị gái tôi đang hăm hở gấp đống quần áo. “Con sẽ là một người mẹ tuyệt vời!”. Ngay sau buổi trưa, bà sẽ bắt đầu chuẩn bị cho bữa ăn tối, luôn sẵn sàng vào đúng sáu giờ. “Barbara Ann!” vừa gọt khoai tây, bà vừa hét xuống dưới tầng hầm. “Hãy lên đây và dẫn Florence, Tommy và Mary Jean theo. Chúng cần giải trí một chút và nếu con định trở thành một ngôi sao, con phải thực hành đi chứ”. Và đó chính là tài năng của mẹ tôi. Bà thúc đẩy gia đình bằng cách hiểu chính xác tài năng đặc biệt mà mình thấy được ở mỗi đứa con và khiến từng người trong chúng tôi tin rằng đó là năng khiếu mà chỉ riêng mình có. Cho dù đó có là sự thật hay không, tất cả chúng tôi đều tin vào điều đó.
  • 4. 13BARBARA CORCORAN Lần đầu tiên Ramòne Simòne bước vào Fort Lee Diner là lúc tôi đang lau dọn quầy hàng. Đó là một buổi tối thật dài, khách hàng thì thưa thớt, và cô hầu bàn khác, Gloria, lại phục vụ tất cả bọn họ. Gloria chính là bản sao của Dolly Parton(1) . Cô ấy có mái tóc bồng bềnh như kẹo bông màu bạch kim nhạt và bộ ngực là đặc điểm nổi trội của cô. Cô và cặp đôi năng động ấy có một sức mạnh có thể lôi kéo những người đàn ông ngoài phố vào nhà hàng ngay cả khi họ không đói. Chiêm ngưỡng cặp song sinh ấy nảy bần bật quanh nhà hàng đã trở thành môn thể thao địa phương ở Fort Lee. Gloria có thể đánh hông qua cánh cửa nhà bếp mang theo hai tách cà phê đặt lên trên bộ ngực đó và mỗi tay cầm thêm hai tách nữa, mà không bao giờ làm rơi một giọt. Một tối, vừa quan sát Gloria dọn dẹp ở dãy bàn trước của cô ấy, tôi vừa, trong nỗ lực để cảm thấy bận rộn, lau chùi chiếc bàn Formica trước mặt mình bằng một tấm giẻ lau màu trắng sũng nước. Cánh cửa nhôm kép phía cuối quán ăn mở ra và định mệnh của tôi bước vào. Với làn da màu ô liu, mái tóc đen tuyền, và cặp kính phi công màu xanh da trời, anh trông hòan toàn không giống với những khách hàng giai cấp công nhân thường xuyên lui tới đây. Anh thật khác biệt, có lẽ đến từ một vùng đất rất xa. Tôi đoán ít nhất cũng phải từ phía bên kia sông. 1. Dolly Rebecca Parton (sinh ngày 19 tháng 1 năm 1946) là ca sĩ, nhạc sĩ nhạc đồng quê, diễn viên và nhà từ thiện người Mỹ. Bà là một trong những ca sĩ nhạc đồng quê thành công nhất với 26 đĩa đơn đứng ở vị trí thứ nhất và 42 album đứng ở top 10 trong bảng xếp hạng album nhạc đồng quê của Billboard. Bà là tác giả và là người thể hiện đầu tiên bài hát nổi tiếng I will always love you. Tên của bà được đặt cho cừu Dolly, động vật có vú được nhân bản vô tính đầu tiên. (ND)
  • 5. 14 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN Tôi chỉ từng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao và bộ vest đen tuyền như của anh được một người khác mặc khi tôi hai mươi mốt tuổi - Irvin Rosenthal, ông chủ lớn tuổi của Công viên Giải trí Palisades. Công viên nổi tiếng này nằm lơ lửng trên đỉnh vách đá phía trên ngôi nhà của chúng tôi giống như một con tàu vũ trụ đang nhấp nháy và kêu vù vù. Khi chúng tôi còn nhỏ, ông Rosenthal thường lái xe qua Edgewater bằng chiếc limo màu đen của mình để phát vé đu quay miễn phí cho tất cả trẻ em trong thị trấn. Chúng tôi chạy tới xe của ông như những con gà dưới chân vợ người nông dân, đứa nào cũng đều hy vọng mình sẽ nhận được nhiều hơn số vé đã được chia đều cho tất cả. Trong bộ vest đen và chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao, ông Rosenthal giống như một vị vua vậy, và tất cả chúng tôi đều biết ông rất giàu có. Ngoài việc sở hữu công viên giải trí, ông ấy thực sự tỏa ra mùi gì đó rất khác biệt. Ramòne cũng có mùi hương khác biệt. Thậm chí tôi có thể nói rằng nó lan tỏa khắp căn phòng át cả mùi thịt xông khói và trứng chiên. Thay vì đề nghị ngồi ở dãy bàn của Gloria, anh nhìn ông chủ của tôi ở cửa và, với một cái hất hàm nhanh chóng, anh gật đầu về phía tôi, cô gái trẻ ngây thơ phía sau quầy. Anh đi ngang qua phòng ăn, oai vệ như con chim bồ câu, và đôi mắt tôi bắt gặp cặp kính phi công màu xanh da trời của anh. Cuối cùng, khi anh ta ngồi xuống chiếc ghế thứ hai, tôi nghĩ, đây quả là một khách hàng thú vị.
  • 6. 15BARBARA CORCORAN Anh gọi một tách trà, vừa ngồi nhâm nhi vừa nhìn tôi chạy ra chạy vào cánh cửa nhà bếp đang đung đưa để dọn dẹp quầy của mình. Tôi yêu quầy hàng của mình. Đó là lãnh thổ của tôi, và mọi thứ ở đó đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Có chín cái ghế và cứ ba cái lại được sắp xếp một bộ đồ đầy đủ gồm hộp đựng đường kính bằng thủy tinh, chai nước sốt cà chua, lọ rắc muối và tiêu, cùng một hộp đựng khăn ăn màu trắng. Chôn chân phía sau quầy bar, mặt đối mặt với khách hàng, tôi thường xuyên trở thành người bầu bạn của họ vào bữa tối, và tôi yêu từng giây phút đó, đặc biệt là tiếp đãi họ bằng những câu chuyện. Ramòne nói với tôi rằng anh đến từ Basque Country. Tôi không biết Basque có phải là một thị trấn ở New Jersey hay không, và tôi nghĩ vẻ mặt của mình lúc đó đã tố giác bản thân. Đó thực ra không phải là địa điểm nào ở Tây Ban Nha cả, anh giải thích; đó là một giai cấp cao của xã hội Pháp - Tây Ban Nha. Anh nói bố của mình có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh dương, giống tôi, và anh ấy nói anh thích những chiếc nơ đỏ trên bím tóc của tôi. Tôi mỉm cười, xịt nước Windex lên nắp những chiếc hộp đựng khăn ăn và dùng khăn giấy lau cho chúng trở nên sáng bóng hơn mọi ngày. Người đàn ông từ Basque Country để lại sáu mươi lăm xu trên quầy và đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi không cần phải cân nhắc quá nhiều giữa hai lựa chọn: một là đi bộ qua năm nhà để bắt
  • 7. 16 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN chuyến xe buýt số 8 trên Đại lộ Lemvernine, hai là lên xe anh đưa về nhà. “Tôi tan ca lúc mười giờ”, tôi nhanh chóng trả lời. Ramòne ngồi sẵn trong một chiếc Lincoln Continental màu vàng đậu phía ngoài, loại xe có ụ phía sau. Tôi bước hai bậc một xuống thang của quán ăn và chui vào chiếc xe khác xa với bất cứ chiếc xe nào tôi đã từng nhìn thấy. Chiếc ghế da chạm vào chân tôi mềm mịn như có phấn rôm vậy - hòan toàn không giống những cái ghế cứng đơ trên xe chở hàng của bố tôi. Chúng tôi đi xuống đồi mất mười phút và dừng xe bên lề đường trước cửa nhà tôi. Ray - anh nói tôi có thể gọi anh là Ray - đi theo tôi lên các bậc thang bê tông, qua cửa chính và vào phòng khách nhà tôi. Tôi mời anh ngồi trên chiếc ghế xô-pha bọc vải nhựa màu đen nơi bố mẹ tôi nằm ngủ vào ban đêm. Chỉ trong chớp mắt, anh đã bị bao vây bởi mười đứa trẻ tóc vàng, mắt xanh giống hệt nhau. Tôi giới thiệu với bố mẹ rằng Ramòne Simòne đến từ Basque Country và họ ghét anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt là mẹ tôi, người đang mong muốn Hiệp sĩ Bóng đêm này ra khỏi nhà mình càng nhanh càng tốt, đây là điều hòan toàn trái ngược với vẻ hiếu khách thường ngày của bà. “Anh ta quá già so với con, Barbara ạ” là tất cả những gì tôi nhớ bà đã nói sau khi anh ấy rời đi. Mỗi tối, Ray đều đợi bên ngoài quán ăn để đưa tôi về nhà. Tôi đoán bạn sẽ nói rằng chúng tôi đang hẹn hò, mặc dù tôi không nghĩ về việc đưa đón này theo cách đó. Anh ấy nói với tôi rằng mình là một nhà phát triển bất động sản cỡ lớn và
  • 8. 17BARBARA CORCORAN xây dựng nhà cửa ở mọi thị trấn của New Jersey ngoại trừ nơi tôi ở. Tôi biết được rằng anh ấy lớn hơn tôi mười tuổi, có ba đứa con gái và đã ly hôn. Đối với tôi, tất cả những điều đó lại càng khiến tôi hiếu kỳ. Vài tháng sau, Ray nói một cô gái thông minh như tôi nên sống ở Big City, và để giúp tôi bắt đầu, anh đề nghị trả một tuần tiền phòng tại khách sạn Barbizon for Women, phía Đông Thượng Manhattan. Trước sự ngạc nhiên và can ngăn của mẹ, tôi nhảy lên thích thú với lời đề nghị của anh ấy và gói ghém một chiếc áo len màu đen, hai cái váy xếp ly, cái áo chòang màu xanh hải quân, và bộ pyjama mới mua cho Giáng sinh. Khi tôi mang vali xuống, mẹ đang đứng cạnh lò sưởi phòng khách để xếp những đôi tất. “Giờ thì, Barbara”, bà nói, vén mái tóc ngang ra khỏi mắt tôi và nhìn về phía cửa chính mở ra ngoài phố, “đừng để bị lừa gạt bởi chiếc xe long lanh đó! Nó là vật vô nghĩa. Con là một cô gái tốt và con biết phải trái. Hãy nhớ, nếu con thay đổi quyết định, hãy về thẳng nhà nhé”. “Con biết, con biết mà mẹ”, tôi nói, rồi trao cho bà một nụ hôn thật nhanh lên má và cái ôm bằng một cánh tay. Tôi vội vã bước xuống bậc thang và trèo lên chiếc Lincoln màu vàng có những chiếc ghế da thật đẹp của Ray. Tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa phấn khích, giống cảm giác mà mỗi lần vòng quay Cyclone lướt đến đỉnh ngọn đồi lớn. Tôi không nói một lời nào khi Ray tăng
  • 9. 18 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN tốc và ngọn đồi hiện ra, nhưng tôi quay lại để nhìn lần cuối ngôi nhà nép dưới chữ L của tấm bảng Công viên Giải trí Palisades. Ray đưa cho tôi 100 đô la để tự mua cho mình một bộ đồ “thật New York”. Tôi mua một chiếc áo ren co giãn, một chiếc quần nhung ống loe và một đôi bốt cao gót buộc dây bằng da lộn, tất cả đều màu đỏ tía hoa oải hương. Tôi bước ra khỏi Bloomingdale(1) với một màu đỏ tía từ trên xuống dưới và vừa hãnh diện sải bước lên Đại lộ Lexington vừa hát, “Ô kìa! Cô gái Georgy, tung tăng xuống phố, tự do đến lạ…”(2) . Tôi biết mình trông thật ổn và chỉ cần thêm hai thứ nữa để ở lại thành phố New York này: một công việc và một căn hộ. Sáng hôm sau, tôi diện bộ trang phục mới của mình và nộp đơn xin vào vị trí nhân viên tiếp tân của công ty Giffuni Brothers, Đường 83 Bờ Đông. Giffuni Brothers là những lãnh chúa giàu có ở New York, sở hữu hàng chục tòa chung cư tại Manhattan và Brooklyn. Người phụ nữ phỏng vấn tôi giải thích rằng công việc của tôi là chào hỏi những người gọi điện đến để thuê nhà bằng một câu chào thật vui vẻ, “Chào buổi sáng, Giffuni Brothers xin nghe”. Có vẻ như nó đủ dễ dàng, và đến cuối ngày, tôi đã được nhận vào làm lễ tân; cuối tuần đó, tôi đã tìm được một căn hộ cách chỗ làm ba dãy nhà và hai cô bạn để san sẻ tiền thuê nhà. Tôi đã chuyển hành lý ra khỏi khách sạn Barbizon. 1. Bloomingdale: Được thành lập vào năm 1861, Bloomingdale là một trong những trung tâm thương mại sang trọng lâu đời nhất và thành công nhất của nước Mỹ. Được xem là một trong số các điểm tham quan du lịch hàng đầu của thành phố, địa điểm này có tất cả mọi thứ từ túi xách đến sản phẩm làm đẹp, đồ gia dụng…. (ND) 2. “Hey there! Georgy Girl, swinging down the street so fancy free…”, lời bài hát The Seekers (BT).
  • 10. 19BARBARA CORCORAN Công việc tại Giffuni Brothers đã đưa tôi đến với giới bất động sản ở Manhattan. Tôi mặc bộ trang phục màu tía tám ngày một tuần và có lẽ đã nói, “Chào buổi sáng, Giffuni Brothers xin nghe” đến tám trăm lần mỗi ngày. Nhưng sau một vài tháng với câu “Chào buổi sáng, Giffuni Brothers xin nghe” đó, tôi háo hức thuyết phục Ray về kế hoạch kinh doanh “không mất vốn đầu tư” mang lại lợi nhuận vào ngày Chủ Nhật thứ hai của mỗi tháng. Ray đã cho tôi 1.000 đô la để bắt đầu một công ty bất động sản và tôi từ bỏ công việc tiếp tân của mình. Chúng tôi quyết định đặt tên cho công ty mới là Corcoran-Simone. Ray nói rằng vì anh là người đầu tư tiền nên được quyền hưởng 51 phần trăm lãi suất, và tôi sẽ điều hành văn phòng hàng ngày để anh ấy có thể tiếp tục công việc xây dựng nhà cửa ở New Jersey. Ông chủ cũ của tôi, Joseph Giffuni, đã đề nghị cho tôi thuê một trong những căn hộ của mình và ông sẽ trả tiền thuê nhà cả tháng cho tôi như một khoản hoa hồng nếu tôi tìm được cho ông một khách thuê nhà có giá trị. Ông cho tôi xem danh sách mười một căn hộ cho thuê của ông, và tôi đã chọn 3K, căn hộ một phòng ngủ rẻ nhất trong số đó. Tôi tạm thời dùng chiếc ghế xô-pha mà bạn cùng phòng của tôi đã mượn từ bố mẹ cô ấy để làm văn phòng Corcoran- Simone. Chiếc điện thoại công chúa màu hồng mới được cài đặt của tôi nằm im ắng trên bàn gỗ gụ hai tầng, và mắt tôi nhoè đi trước những trang quảng cáo trên tờ New York Times ngày Chủ
  • 11. 20 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN Nhật. Theo tính toán của tôi, chính xác là có 1.246 căn hộ một phòng ngủ đang được rao. Mỗi mẩu quảng cáo dài năm hoặc sáu dòng và các căn hộ đều có giá thuê từ 320 đến 380 đô một tháng. Tôi nhận thấy quảng cáo có hiệu ứng nhất trong số đó chính là những đoạn quảng cáo với tiêu đề lớn hơn, được in đậm hơn như KHÔNG THỂ TIN NỔI! CĂN HỘ MỘT PHÒNG NGỦ 3 MẶT HƯỚNG RA SÔNG! QUÁ TUYỆT VỜI!!! và theo sau là một danh sách dài các ưu điểm nổi trội. Tôi tính toán các con số trên tập giấy ghi chú của mình và nhận ra rằng các mẩu quảng cáo lớn đó vượt quá ngân sách tôi có, thế nên tôi quyết định mỗi tuần chỉ đăng ký quảng cáo bốn dòng hoặc ít hơn để duy trì khoản vốn 1.000 đô của Ray trong vòng một tháng. Nhưng tôi băn khoăn không biết làm thế nào để mẩu quảng cáo nhỏ của mình nổi bật trong số các đoạn quảng cáo lớn và làm sao để tôi thu hút sự chú ý của người khác? Tôi nhận ra rằng mình cần một mánh lới trong quảng cáo. Ngửa cổ và ngước lên khỏi tập giấy, tôi nghĩ về công việc của mình tại Fort Lee Diner. À, Gloria! Giờ thì cô đã có một mánh lới quảng cáo rồi. Ngày đầu tiên làm việc tại quán ăn, tôi có thể thấy Gloria sở hữu một món tài sản mà tôi sẽ không bao giờ có, và tôi trở về nhà giãi bày với mẹ: “Những lúc rảnh rỗi thì quầy của con vắng khách đã đành mẹ ạ. Nhưng ngay cả khi quầy của Gloria kín khách, những người đàn ông vẫn chờ đợi để ngồi ở chỗ Gloria chứ không phải chỗ con”. “Barbara Ann, đừng có
  • 12. 21BARBARA CORCORAN than vãn nữa!” bà vừa nói vừa bế bé Florence bên hông và phơi khăn lên dây. “Con sẽ phải học cách sử dụng những gì mình có, và con vốn có một cá tính tuyệt vời. Nếu con không có bộ ngực lớn, tại sao con không thử thắt một vài chiếc nơ lên trên bím tóc của mình và cứ ngọt ngào như chính mình nhỉ?”. Và đây là cách Ray đã tìm thấy tôi hai năm sau đó, cô gái với những chiếc nơ màu đỏ trên bím tóc đã mang đến một lựa chọn tươi vui hơn so với niềm đam mê dành cho bộ ngực lớn và chiếc eo thon tại Fort Lee. Tôi coi đó là chiến thắng cá nhân khi một khách hàng bước vào quán ăn và yêu cầu được ngồi với “Cô nàng tóc bím”. Tôi đã học được rằng đàn ông bị hấp dẫn bởi trinh nữ ngây thơ cũng giống như họ bị quyến rũ bởi một biểu tượng sexy tóc vàng. Một mánh lới quảng cáo đơn giản đã kéo họ vào quầy của tôi, và những câu chuyện ngọt ngào của tôi khiến họ quay trở lại. Ngồi một mình trong căn hộ với tờ New York Times mở ra trên đùi, tôi nghĩ về lời khuyên của mẹ giúp tôi cạnh tranh với Gloria, và tôi biết mình cần một yếu tố để thu hút sự chú ý dành cho căn hộ 3K. Tôi tự hỏi, làm thế nào để mình có thể thắt một chiếc nơ lên trên mẩu quảng cáo dài nhất là bốn dòng đó và làm cho nó nổi bật trong số 1.246 căn hộ khác? Tôi hít một hơi thật sâu và nhấc chiếc điện thoại công chúa màu hồng của mình lên. “Xin chào, ông Giffuni”, tôi bắt đầu nói. “Tôi đang nghĩ đến căn một phòng ngủ của ông trên tầng
  • 13. 22 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN ba, và tôi cho rằng mình có cách để tăng giá thuê thêm hai mươi đô la mỗi tháng”. Tôi đã có được sự chú ý của ông ấy. Tôi nói với ông rằng phòng khách của căn hộ 3K không khác gì phòng khách của các căn hộ khác ở mọi tòa nhà khác tại New York, và thuyết phục rằng nếu ông đặt một bức tường ngăn cách phòng khách với phòng ăn thì ông sẽ thực sự tạo ra một điều khác biệt! Ông Giffuni tuy do dự nhưng sau đó đã nói rằng ông sẽ cho lắp đặt bức tường trong tuần. Tôi gọi điện thoại cho tờ báo để đăng ký mẩu quảng cáo của mình. Chủ Nhật tuần sau đó, mẩu quảng cáo bốn dòng đầu tiên của tôi (hai dòng được in đậm) xuất hiện trên tờ New York Times: CĂN 1 PHÒNG NGỦ + PHÒNG KHÁCH NHỎ GIÁ $340 Barbara Corcoran, 212-355-3550 Nó không phải là một đoạn quảng cáo lớn như những đoạn khác, nhưng nó cung cấp một thứ gì đó nhiều hơn. Tại sao người ta phải chọn một căn hộ một phòng ngủ trong khi với số tiền đó người ta có thể thuê được căn một phòng ngủ nhưng có thêm một phòng khách nhỏ nữa chứ? Chủ Nhật đó, bắt đầu xuất hiện các cuộc gọi đến. Và vào thứ Hai, tôi đã cho thuê được căn hộ đầu tiên của mình.
  • 14. 23 2 Hãy sơn những viên đá màu trắng và toàn bộ khoảng sân trông sẽ đáng yêu hơn Tháng Mười năm 1973. Thành phố New York. T ôi cầm tấm séc tiền hoa hồng đầu tiên trong tay. Ba trăm bốn mươi đô la! Tôi đang đứng ở góc Đường 83 với tấm séc Đầu tiên và danh sách mười một căn hộ mới của ông Giffuni để cho thuê. Đó là ngày 17 tháng Mười, New York đã chuyển lạnh, và tôi vẫn đang mặc chiếc áo chòang màu xanh hải quân mua ở New Jersey. “Tôi sẽ dùng số tiền này và mua cho mình chiếc áo khoác tốt nhất ở New York”, tôi hân hoan nói với chính mình. Tôi giơ tờ séc lên một lần nữa như thể nó không hề có thật và nhìn vào con số: 340 đô la! Tôi mới chỉ nhìn thấy một tấm séc có giá trị lớn hơn thế trong suốt cuộc đời mình, và đó là trong khoảng thời gian ngắn ngủi bố tôi điều hành công việc kinh doanh của riêng mình.
  • 15. 24 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN Năm 1959. Edgewater, New Jersey. Một đêm thứ Hai, bố đến bàn ăn và tuyên bố, “Ta rất vui mừng khi nói với các con rằng hôm nay ta đã nghỉ việc, và sẽ bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình!”. Lúc đó trông ông rất phấn khích. “Ta sẽ không làm người phát ngôn trước báo chí cho cái lão Stein ngu ngốc đó nữa!” ông lớn tiếng khoe. “Và nghe này, ta sẽ đặt tên cho công ty mới của mình là Pre-Press Preparations”. Tất cả chúng tôi đều lắng nghe khi bố trình bày kế hoạch kinh doanh của mình, mười đứa con với những đôi mắt mở to và một đôi mắt đầy lo âu, của mẹ tôi. “Từ giờ trở đi, ta sẽ được biết đến với cái tên Edwin W. Corcoran, chủ tịch của Pre-Press Preparations”, bố tiếp tục. “Và ta cũng sẽ là lực lượng bán hàng một thành viên của công ty, nhưng ta sẽ sử dụng tên giả để gọi điện cho khách hàng của mình”. Chị gái tôi, Ellen hỏi “tên giả” là gì, và bố đã diễn tập cuộc gọi bán hàng tương lai như sau: “Xin chào. Đây là Paul Peterson của Pre-Press Preparations, đại diện cho chủ tịch Edwin Corcoran…”. Tôi có thể nhìn thấy những vết hằn màu đỏ hiện lên nơi cổ áo chữ V của mẹ, một tín hiệu cảnh báo mà trong gia đình tôi ai cũng biết. Bố giải thích công ty mới của mình sẽ thiết kế và đồng thời
  • 16. 25BARBARA CORCORAN làm tất cả các loại hộp các-tông ra sao. Bố nhấc hộp sữa Mueller Dairies ra khỏi bàn và nói, “Ví dụ nhé, nếu ông Mueller thuê ta, ta sẽ quyết định kích cỡ thùng các-tông của ông ấy, ta sẽ chọn màu sắc cho nó, và ta thậm chí còn vẽ luôn cả những con bò nữa! Ta cũng sẽ tìm một nhà máy hòan hảo để sản xuất hộp cho ông ấy. Đúng, tại Pre-Press Preparations chúng ta sẽ làm tất cả!”. Trong tuần đó, Paul Peterson đã tìm được khách hàng đầu tiên thuê ông thiết kế hộp đựng mặt khóa dây lưng, và Chủ tịch Edwin W. Corcoran đã yêu cầu anh trai Tommy và tôi ngồi ở bàn thiết kế của ông để vẽ mặt khóa bằng chiếc bút Enco mới màu đen. Chúng tôi đã vẽ sáu thiết kế khác nhau; bố cắt chúng ra, dùng keo cao su dán chúng lên mặt chiếc hộp các-tông mẫu màu trắng của mình và gửi chúng đến nhà in. Tuần tiếp theo, bố bước vào bàn ăn và chúng tôi cúi đầu khi ông đọc lời cầu nguyện hàng ngày nhanh hơn bình thường: “Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì những món quà mà chúng con sắp nhận được từ Đức Chúa Jesu. Amen!”. “Amen!” chúng tôi đồng thanh, và khi ngẩng đầu lên thì thấy bố đang cầm một tờ giấy nhỏ màu xanh bằng cả hai tay, giống như cách Cha Galloway cầm chén vàng của mình vào Chủ Nhật. Bằng một nghi lễ trang trọng, ông truyền tờ giấy màu xanh một lượt quanh bàn để tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ. Cả nhà nhìn chằm chằm một cách sửng sốt bởi đó là một
  • 17. 26 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN tấm séc với rất nhiều số không phía sau con số một. Chính Marty Joe là người đã phát hiện ra trước. “Tại sao ạ, đó là một ngàn đô la đấy!” nó nói. “Đúng! Chính xác là thế đó các con!” bố reo lên. “Chúng ta GIÀU rồi! Và chúng ta sẽ đi DU LỊCH!”. Sáng hôm sau, mẹ tôi gói ghém đồ đạc cho mười đứa trẻ, mười bộ quần áo tắm, và mười cái bánh mì Wonder Bread kẹp cá ngừ chất lên chiếc xe tải chở hàng màu xanh của chúng tôi, rồi cả nhà thẳng tiến đến Công viên Asbury. Trước đó chúng tôi chưa bao giờ được ở trong một khách sạn thực sự cả, và kỳ nghỉ kéo dài một tuần tại khách sạn Brighton Beach ấy đúng là khoảng thời gian thú vị nhất trong suốt thời thơ ấu của chúng tôi. Một tháng sau, Paul Peterson đã bị sa thải, Edwin W. Corcoran phá sản, và chúng tôi phải dùng thực phẩm trợ cấp từ cửa hàng tạp hóa Bubsy. Tôi lại cúi xuống nhìn tấm séc hoa hồng đầu tiên của mình và trầm ngâm, Mình có nên phung phí số tiền này vào một chiếc áo khoác mới không? Nhớ lại tấm séc đầu tiên và cũng là cuối cùng của bố khi tự làm ông chủ của chính mình và rằng ông đã phải mất đến mười tháng trời để tìm được một công việc mới, người phát ngôn của một công ty, tôi đã quyết định rằng mình không nên làm thế. Nhét tấm séc và bản danh sách căn hộ cho thuê vào túi xách, tôi quay trở lại căn hộ của mình.
  • 18. 27BARBARA CORCORAN Người quản lý tòa nhà đang ngồi tại vị trí trực quen thuộc của mình bên cạnh mấy hòm thư. “Chào buổi sáng, ông O’Rourke”, tôi líu lo trong lúc nhẹ nhàng lướt qua người đàn ông Ailen có cái bụng phệ và khuôn mặt đỏ bừng. Ông gợi cho tôi nhớ đến Maggie O’Shay, từ Edgewater. Ông O’Rourke rất đỗi tự hào rằng mình đang điều hành “tòa nhà sạch nhất New York”, giống như bà O’Shay tuyên bố mình sở hữu “ngôi nhà sạch nhất ở Edgewater”. Năm 1957. Edgewater. Mặc dù ở Edgewater không có câu lạc bộ cho những người làm vườn nhưng bà O’Shay luôn hành động như một vị chủ tịch tự phong vậy. Bà đi tới đi lui Đại lộ Undercliff để kiểm tra sân vườn từng nhà đồng thời phát tán những bí mật của hàng xóm như thể đó là bí mật của mình vậy. Bà O’Shay luôn nhướn đôi lông mày lên mỗi khi xem mẹ tôi cố gắng hết lần này đến lần khác để chăm chút cho mảnh sân của chúng tôi nhưng vẫn cứ thất bại. Có năm, vào mùa xuân, mẹ vất vả chất đống đá ở sân lên để tạo thành một bức tường chắn, chỉ để thấy nó bị hao mòn dần vì những hòn đá to bị chúng tôi đem làm thịt bò nướng trong cửa hàng tạp hóa giả vờ của mình. Sau đó mẹ trồng cỏ, chỉ để phát hiện ra rằng cỏ không thể phát triển tốt trên một ngọn đồi đầy sỏi đá bị bóng cây sồi khổng lồ
  • 19. 28 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN che phủ. Rồi, mẹ lại đào ba mươi sáu lỗ để trồng một khu vườn hoa lay ơn. Mẹ rắc bột xương vào bầu hoa và cẩn thận đặt chúng xuống hố. Sáng hôm sau, các bầu hoa lay ơn nằm bên cạnh hố như thể chúng chưa bao giờ được trồng vậy. Khi cuộc điểm danh của mẹ không mang lại kết quả gì ngoài câu trả lời không phải con gây thất vọng thì Prince, con chó lai giữa dòng Chihuahua, E-cốt và chó sói bị phát hiện là thủ phạm đào hố để tìm xương. Với quyết tâm không chịu từ bỏ, mẹ tôi đã đào ba mươi sáu lỗ mới và dành cả tháng Sáu để tưới nước, làm cỏ và chờ đợi. Cuối cùng, vào một ngày nóng nực của tháng Bảy, thân cây xanh tươi bắt đầu trổ ra những cánh hoa màu cam nhạt và hồng đậm. Nó xảy ra vào đúng ngày mẹ trở về nhà từ bệnh viện sau khi sinh đứa con thứ chín, Jeanine. Timmy Tom, đứa con trai 5 tuổi gầy gò nhà Harrison, đón bà ở cửa ra vào nơi nhà bếp của chúng tôi với một bó hoa khổng lồ từ những bông hoa lay ơn đang hé nở. “Tặng cô và em bé mới của cô này, cô Corcoran!”, nó vừa nói vừa tặng cho mẹ tôi thành quả của ba tháng làm việc vất vả mà nó đã hái được từ vườn của bà. Việc tặng hoa của Timmy Tom đã khiến mẹ tôi không thể chịu đựng nổi và bà đã xuống ngay cửa hàng phụ tùng ở Edgewater. Bà trở về nhà với bốn lít sơn Sherwin-Williams và một ý tưởng. Bà cầm lấy cái bàn chải màu vàng đã mòn của mình và một xô nước rồi gọi tất cả chúng tôi ra sân bên. Chúng tôi dành cả buổi chiều hôm đó để chà những tảng đá có kích
  • 20. 29BARBARA CORCORAN thước bằng miếng thịt bò nướng trong khi mẹ cầm can sơn màu trắng bóng mờ đi theo sau chúng tôi. Đêm đó, chúng tôi ép mặt vào cửa sổ hướng ra sân bên để chiêm ngưỡng những tảng đá sáng lấp lánh hơn cả những con đom đóm ở sân phía sau nhà. Sáng sớm hôm sau, bà O’Shay phanh xe két một cái trước cửa nhà chúng tôi. “Ôi! Sân nhà cô mới đáng yêu làm sao, cô Corcoran!” bà thì thầm đầy ngưỡng mộ trước những tảng đá bình thường nay trở nên đặc biệt. “Sân nhà cô xinh xắn thật đấy!”. Nơi thềm nhà, mẹ tôi mỉm cười và vẫy tay một cách đầy tự hào, và đó là khoảnh khắc mà một truyền thống mới của gia đình ra đời. Từ đó trở đi, cứ đến mùa xuân là mẹ tôi tập trung các con lại cùng một hộp sơn màu trắng bóng mờ và cái bàn chải mòn của mình, rồi tất cả chúng tôi sẽ dành cả ngày để cọ rửa và quét một lớp sơn mới lên những tảng đá trong khoảng sân thật sự đáng yêu của mình. Bước vào căn hộ của mình, tôi cảm thấy tấm séc của Giffuni Brothers đang thiêu đốt trong túi. Mình có nên mua một chiếc áo mới không nhỉ? Tôi nhìn xuống bộ trang phục màu tía mang phong cách cô nàng xứ Georgy của mình, tôi biết nó đã được diện xuống phố nhiều quá mức để còn có thể trông có vẻ tự do lạ kỳ(1) . Mua hay không mua đây? Ừm, tôi quyết định, nếu mẹ có thể phủ những tảng đá cũ kĩ trong sân của mình bằng một lớp sơn màu trắng thì tôi chắc chắn cũng có thể che đi bộ trang phục 1. I looked down at my lavender Geogry Girl outfit; I knew it had walked down the street too many times to still look fancy free. Tác giả lặp lại ca từ trong câu hát “Georgy Girl, swinging down the street so fancy free” mình hát khi lần đầu đến New York.
  • 21. 30 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN cũ của mình bằng một chiếc áo khoác mới! Tôi đi thật nhanh xuống Ngân hàng CityBank(1) để đổi tấm séc của tôi sang tiền mặt và đi thẳng một mạch tới Đại lộ Năm. Tôi sẽ mua cho mình chiếc áo khoác xịn nhất trong cửa hàng lớn nhất trong tòa nhà to nhất ở New York! Tôi hỏi người gác cửa trong bộ trang phục màu đỏ tại Bergdorf Goodman xem tôi có thể mua áo khoác nữ ở đâu, rồi vào thang máy màu vàng để lên tầng hai. Thang máy mở ra, trước mắt tôi là cả một thành phố tràn ngập áo khoác. Một nữ nhân viên bán hàng trang phục thanh lịch đề nghị giúp đỡ, nhưng tôi quá e ngại để chấp nhận lời đề nghị ấy và nghĩ ngay đến câu trả lời thông dụng: “Không, cảm ơn cô, tôi chỉ xem thôi”. Tôi hít một hơi thật sâu và lao thẳng tới đại dương mênh mông áo khoác. Đột nhiên, tôi phát hiện ra cô nàng từ phía bên kia căn phòng. Cô nàng tỏa sáng nhất nơi này. Mọi thứ của nàng đều không hề tầm thường. Một dải lông màu nâu và trắng uốn quanh chiếc cổ áo quý tộc và hai tay áo có cùng kiểu cách đó. Những sợi len dày đan trong lớp vải vân chéo quá khổ màu nâu trắng. Chạy dọc phía trước là một hàng ít nhất mười hai chiếc nút áo hình thoi được chạm khắc giống như xương thật. Mỗi nút được cài vào vòng khuy riêng của nó. Hai đệm vai lớn nhô cao lên và gấu 1. Citibank là một ngân hàng quốc tế lớn, là công ty con hoạt động trong lĩnh vực tài chính của tập đoàn Citigroups. Citibank được thành lập năm 1812 với tên gọi City Bank of New York, sau đó là First National City Bank of New York. Vào tháng 3 năm 2010, Citigroups là ngân hàng lớn thứ 3 ở Hoa Kỳ theo tổng giá trị tài sản, chỉ sau Bank of America và JPMorgan Chase.(ND)
  • 22. 31BARBARA CORCORAN áo buông dài xuống dưới, gần như chạm vào sàn gỗ bóng loáng. Tất cả những chi tiết đó đang đồng thanh, “TÔI Ở ĐÂY!”. Và với 319 đô cả thuế, cô nàng đã thuộc về tôi. Chiếc áo khoác mới đã trở thành phần chữ ký của tôi và tôi không bao giờ cởi nó ra. Mặc nó, tôi không chỉ trông giống một người thành công mà tôi cảm thấy mình thực sự thành công. Khách hàng của tôi tò mò hỏi đó là loại lông gì và vì chưa bao giờ nói chuyện với người bán áo, tôi không hề biết. “Trông nó rất giống lông con chó già của tôi, tên là Prince ạ”, tôi nói đùa. Trong suốt hai năm sau đó, tôi đi ra đi vào các tòa nhà xuôi ngược khắp Manhattan, khoác chiếc áo đắt tiền của mình và phô trương hình ảnh mới của tôi với mọi giá trị mà nó có.
  • 23. 32 3 Nếu chiếc xô-pha đã rách, hãy che phủ nó bằng tiếng cười M ột tháng sau, vào một ngày lạnh giá tháng Mười Một, tôi trở về nhà và thấy một chiếc phong bì màu trắng nhét dưới cửa căn hộ của chúng tôi. Tôi mở ra và đọc: THÔNG BÁO TỪ SỞ QUẢN LÝ NHÀ THÀNH PHỐ NEW YORK 11-12-73 TỚI: Barbara Corcoran, Bên thuê nhà TỪ: Tập đoàn Campagna Holding, Chủ nhà Về: Các căn hộ tại 345 Đường 86 Bờ Đông, Tầng 9 Thành phố New York, New York 10028 THÔNG BÁO NÀY căn cứ theo quy định của Chương 186, mục 12, Luật New York, và các quy định liên quan đến việc yêu cầu bà chuyển giao toàn bộ và rời khỏi các căn nhà mà hiện bà đang nắm giữ trên danh nghĩa một người thuê nhà của công ty Bất động sản Campagna (được gọi là chủ nhà) không quá ngày 30/11/1973. Nếu bà không thực hiện yêu cầu này, hành động mang tính pháp lý sẽ được thực thi để lấy lại tài sản từ bà.
  • 24. 33BARBARA CORCORAN “... hành động mang tính pháp lý sẽ được thực thi để lấy lại tài sản từ bà?” tôi đọc to. “Tống cổ mình ra ngoài sao?”. Tôi lảo đảo bước vào thang máy, nắm chặt tờ thông báo trong tay. Tôi xuống cầu thang và thấy ông O’Rourke bên cạnh mấy hòm thư. “Ông O’Rourke”, tôi lắp bắp, “Tôi vừa tìm thấy thông báo đòi nhà dưới cửa và tôi thực sự không hiểu gì cả! Tôi chắc chắn mình đã trả tiền thuê nhà! Tôi luôn thu tiền từ Jackie và Sandi rồi đích thân gửi những tấm séc đi trước ngày đầu tiên của tháng. Tôi không bao giờ nộp trễ. Đây hẳn là một sự nhầm lẫn nào đó!”. Tôi đợi câu trả lời của ông ta, tay siết lấy tờ thông báo chặt hơn nữa. “Tốt nhất là cô hãy nói chuyện với chủ nhà” là tất cả những gì ông O’Rourke đáp lại trước khi bỏ đi, bỏ mặc tôi một mình đứng trong sảnh. Chín rưỡi sáng hôm sau, tôi bước vào tòa nhà gạch trắng ở số 770 Đại lộ Lexington. Một viên thư ký vô vị lưỡng lự dẫn tôi đến văn phòng của John Campagna. Nó được trang trí với sự kết hợp của nhung đỏ và thứ gỗ đen nhất, bóng nhất mà tôi từng thấy. Chủ nhà của tôi đang ngồi ở bàn làm việc của mình. Anh ta thật trẻ và đẹp trai đến kinh ngạc. Tôi nhận thấy anh ta đang chú ý đến chiếc áo khoác ấn tượng của tôi. Anh ta đề nghị cởi áo khoác giúp tôi, nhưng tôi đang lo lắng và cảm thấy mình sẽ mạnh mẽ hơn trong chiếc áo đó nên tôi nói rằng tôi đang lạnh và muốn mặc nó, cảm ơn anh. Anh ta mời tôi ngồi. Tôi ngồi thọt lỏm vào chiếc ghế da màu đỏ và bắt đầu ngay
  • 25. 34 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN lập tức: “Tôi chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, thưa ông Campagna, bởi tôi vừa nhận được thông báo đòi nhà trong khi tôi chắc chắn mình đã thanh toán tiền thuê. Ông biết đấy, tôi luôn thu tiền nhà từ hai người bạn cùng phòng vào ngày 25 mỗi tháng và cho hai tấm séc của họ cùng với tấm séc của tôi vào phong bì và luôn gửi trước ngày 27 của tháng. Chắc chắn nó phải đến văn phòng của ông vào ngày 27 hoặc 28, tôi đảm bảo rằng không bao giờ quá ngày 29”. Anh ta ngồi và gõ gõ cây viết trên mặt bàn làm việc bằng da màu đen của mình, hòan toàn không thể hiện bất cứ phản ứng nào, vì vậy tôi tiếp tục nói. “Ông Campagna, chúng tôi không bao giờ mở nhạc lớn tiếng, và không bao giờ vứt thức ăn bừa bãi cả. Chúng tôi cũng chưa bao giờ sử dụng cần sa - dù chỉ một lần”. Campagna hơi nhúc nhích nhưng vẫn không nói một lời nào. Tôi cảm thấy mình đang ngột ngạt, khó thở. Tôi càng nói nhanh hơn. “Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì sai trái trong cuộc đời mình và tôi khẳng định bản thân mình là một người thuê nhà tử tế trên mọi phương diện. Tôi tự hào rằng mình một người thuê nhà tử tế trong tòa nhà rất đẹp của ông, thưa ông Campagna”. Vẫn không hề phản ứng. “Ông O’Rourke nói với tôi rằng ông và người vợ tốt bụng của mình cùng hai cậu con trai xinh xắn cũng sống trong tòa nhà đẹp đẽ đó”. Khi tôi đang phải vật lộn với những câu từ tốt đẹp
  • 26. 35BARBARA CORCORAN cuối cùng ấy, tôi nhận ra chiếc cổ áo lông thú quý phái đang che ngang mũi và ngăn cản bài phát biểu của mình. Tôi nhìn nhanh sang trái, rồi sang phải, và thấy miếng đệm vai áo của mình đã nhô lên và giờ đang ngang bằng với đôi tai. Campagna ngồi lặng lẽ, nhìn chằm chằm vào con người có búi tóc vàng hoe đang nói liến thoắng và đôi mắt xanh đầy tuyệt vọng. Cuối cùng, anh ta dựa lưng vào chiếc ghế da lớn của mình và chậm rãi nói. “Cô đã đi đi về về căn hộ của mình rất nhiều lần trong ngày, thưa cô Corcoran, cả ban ngày và cả buổi tối”. Tôi thừa nhận mình có rất nhiều khách hàng và trả lời rằng công việc kinh doanh của tôi hòan toàn dựa trên giao tiếp bằng miệng. Tôi nói thêm rằng tôi mới làm công việc này và hy vọng sẽ có nhiều khách hàng hơn trong tương lai. Anh ta trông rất sốc, đến nỗi gần như là hoảng hốt. “Cô ăn mặc quá tinh tế so với một cô gái trẻ làm nghề đó”, anh ta vừa nói vừa soi xét những chiếc nút bằng ngà trên áo khoác của tôi, tay loay hoay với cây viết của mình. Và khi đó tôi đã hiểu ra. “Ông Campagna!” tôi kêu lên, miệng há hốc vì không thể nào tin nổi. “Ông. Nghĩ rằng. Tôi là. Gái điếm?!”. Anh ta không nói gì. “Ồ, ông Campagna, giá như ông biết mẹ tôi và biết tôi đã
  • 27. 36 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN được nuôi dạy như thế nào”, tôi nói với ông ta. “Ông biết sao không, ông Campagna, tôi gần như là một nữ tu đấy!”. Bữa tối. Edgewater. Bữa tối tại nhà chúng tôi là một sự kiện - một sự kiện mà chúng tôi buộc phải tham dự. Đúng sáu giờ, chúng tôi tập trung quanh chiếc bàn phủ gỗ dán cứ to dần ra mỗi khi thêm một đứa trẻ ra đời, và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình. Tôi ngồi ở cuối bàn, gần phòng tắm, mặc dù vậy, tôi thích nghĩ đó là chỗ ngồi đầu tiên của bàn. Mẹ ngồi bên trái tôi và giữa hai mẹ con tôi là chiếc ghế cao của Jeanine. Tối nay, cũng giống như mọi tối khác, mẹ đi quanh bàn hỏi từng đứa con, “Ngày hôm nay của các con thế nào?”. Mẹ luôn đi vòng quanh bàn theo chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ Ellen và kết thúc là tôi. “Còn con thì sao?”. Mẹ hỏi Denise, người đang ủ dột trước bữa tối của mình. “Con trông lo lắng quá. Chuyện gì vậy?”. “Không có gì đâu ạ,” chị ấy trả lời một cách cứng rắn. “Không có gì” không phải là câu trả lời có thể chấp nhận được ở bàn ăn của mẹ. Tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào Denise, biết rằng mẹ sẽ không bỏ qua cho đến khi Denise thay đổi câu trả lời. “Lát nữa bạn trai mới của con sẽ đến đây!” Denise buột miệng.
  • 28. 37BARBARA CORCORAN “Thì sao chứ? Chuyện đó thật tuyệt”, bà trả lời. “Cậu ấy sẽ đến sớm chứ? Chúng ta chắc chắn có đủ spaghetti cho cậu ấy đấy. Tên của cậu ấy là gì?”. “Bruce”, Denise đáp. “Và anh ấy rất giàu có. Rồi anh ấy sẽ sớm thấy rằng chúng ta hòan toàn ngược lại!”. Tất cả chúng tôi đều ăn chậm lại. “Anh ấy sẽ đến và nhìn thấy ngôi nhà của chúng ta”, Denise tiếp tục, “sẽ thấy rằng chúng ta nghèo khó - sẽ thấy rằng tất cả chúng con chỉ có hai phòng ngủ còn mẹ và bố thì ngủ trên ghế xô-pha trong phòng khách. Và cái ghế xô-pha thì đã rách tả tơi…” “Dừng ngay! Dừng ngay lại, Denise!”, bà ra lệnh, trong khi đang bón cho Jeanine bé bỏng. “Mẹ sẽ không bao giờ nói kiểu đó bên chiếc bàn này. Chúng ta không hề nghèo. Thực tế mẹ lại nghĩ nhà mình giàu có. Nó hòan toàn là do cách ta nhìn nhận mọi thứ. Bà con nói rằng nếu cuộc sống cho con những quả chanh thì con hãy biến nó thành cốc nước chanh. Và mẹ khẳng định chúng ta có rất nhiều nước chanh ở đây!”. “Nước chanh ạ?” Denise sụt sịt, khi những người còn lại trong nhà ăn ngon lành món mì spaghetti của mình. “Đúng, nước chanh”, mẹ xác nhận, nhìn quanh bàn. “Có ai trong số các con từng bị đói chưa?”. Tất cả chúng tôi đều lắc đầu. “Và các con không có quần áo tử tế để mặc sao?”. Tất cả chúng
  • 29. 38 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN tôi đều nhìn xuống, ngập ngừng. “À,” mẹ mỉm cười, “các con không phải cởi truồng đi khắp nơi, phải không nào?”. “Barbara đã làm vậy ở phía sau thuyền của Charlie đấy mẹ,” Ellen xen vào. “Không phải thế”. “Có mà”. “Điều quan trọng”, bà ngắt lời, “chính là khi các con nhìn vào những thứ chúng ta đã có, thì mẹ khẳng định chúng ta có rất nhiều. Chúng ta có nhau. Chúng ta cười với nhau, chơi cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ nghĩ như thế có nghĩa là chúng ta giàu có rồi”. “Nhưng, mẹ ơi!” Denise khóc như thể đó là cơ hội duy nhất mà chị ấy có được một người bạn trai trong suốt cuộc đời mình vậy. “Bruce thực sự rất đẹp trai và anh ấy ăn mặc vô cùng bảnh bao. Anh ấy đến và sẽ nhìn thấy tất cả những miếng băng dính mà chúng ta dùng để dính chiếc ghế xô-pha lại cho mà xem”. Khuôn mặt của mẹ sáng lên khi một ý tưởng mới ra đời. “Sau bữa tối”, mẹ tuyên bố, “tất cả chúng ta sẽ cùng nhau pha nước chanh. Giờ thì hãy ăn nhanh lên nào, Ellen và Eddie sẽ dọn bàn, những người còn lại tập trung ở phòng khách nhé”.
  • 30. 39BARBARA CORCORAN Chúng tôi nuốt chửng bữa tối của mình, háo hức muốn xem mẹ sẽ làm món nước chanh trong phòng khách ra sao. “Đôi khi”, bà vừa chỉ bảo vừa cố ý sắp xếp chỗ ngồi cho từng đứa con trên hai chiếc ghế xô-pha sao cho những vết rách đã dán bằng băng dính đều được che khuất, “mọi thứ tốt hơn vẻ ngoài của chúng. Tất cả những gì các con cần làm là hãy nhìn chúng theo cách đó! Vậy là, bây giờ các con hãy thấy rằng chúng ta giàu có - và đừng di chuyển! Đừng nhúc nhích nhé”. Tay và chân chúng tôi đan chéo vào nhau theo kiểu trò chơi gia đình Twister bình dị, và tiếng cười bắt đầu lan ra. Mẹ đã biến chiếc ghế xô-pha rách nát của chúng tôi thành một tác phẩm nghệ thuật đầy ắp tiếng cười rúc rích. Khi Denise mời bạn trai của chị ấy vào phòng khách, anh ấy đã không hề để ý đến những vết rách trên ghế xô-pha bởi vì chúng chẳng quan trọng gì. Thay vào đó, những gì anh ấy thấy là một gia đình mà anh có thiện cảm ngay lập tức. Một gia đình giàu có bằng niềm vui khi được là một gia đình. Mẹ đã đúng, tôi vừa nghĩ vừa nhìn hình ảnh chiếc áo khoác lông của mình phản chiếu trên mặt bàn bằng gỗ gụ bóng loáng của chủ nhà. Quan trọng nhất chính là cách ta nhìn nhận mọi thứ. “Ông Campagna!” tôi nói rành rọt. “Tôi không phải là gái điếm. Tôi là một người môi giới bất động sản!”. Campagna đặt cây viết xuống và hé nở một nụ cười. “Chà,
  • 31. 40 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN nếu thế, cô Corcoran”, anh ta nói, “sao cô không nói cho tôi biết cô đang tìm kiếm thị trường bất động sản như thế nào nhỉ?”. Tôi nghĩ chắc hẳn anh ta đang thử mình, nên tôi kể cho anh ta về thành công với tòa nhà của ông Giffuni, chỉ cách tòa nhà của anh ta ba dãy. Dĩ nhiên, đó là thành công duy nhất tôi có được lúc ấy. Khi tôi nói với anh ta rằng mình kiếm được cho ông Giffuni 340 đô la cho căn hộ một phòng ngủ ở tầng ba (dù chưa đề cập đến ý tưởng dựng thêm tường ngăn), anh ta có vẻ còn sốc hơn việc tôi có thể là gái điếm. Tôi hỏi Campagna ai đang thuê các căn hộ của anh ta, anh ta trả lời khá rõ ràng rằng “Ông Herbert Cramer vẫn luôn là đại diện độc quyền cho tất cả nhà đất của Campagna”. Sau khi anh ta giải thích thế nào là một đại diện độc quyền và nó được “ủy ban đảm bảo sau khi đóng cửa”, tôi đã quyết định rằng mình nên cố gắng để có được một vài căn trong số đó. “Ông Campagna”, tôi hỏi, “nếu ông Cramer thuê toàn bộ các căn hộ của ông thì tại sao trong tòa nhà vẫn còn quá nhiều căn trống đến vậy?”. Có vẻ như anh ta không có câu trả lời, nên tôi đề nghị anh ta hãy giao cho tôi một trong những căn hộ đó để tôi cho thuê. Vì không muốn tỏ ra quá tự đại nên tôi bảo anh ta hãy giao cho tôi căn mà ông Cramer không thích nhất. Căn hộ 3C ngay sát bên phòng người giám sát tòa nhà và đã bị bỏ không rất lâu rồi. Nó có một khoang bếp nhỏ hẹp và một phòng khách dài, liền kề nên phương án phòng khách riêng sẽ
  • 32. 41BARBARA CORCORAN không thể áp dụng. Căn hộ hướng về góc trong cùng của tầng nên chẳng bao giờ có ánh sáng mặt trời. Tòa nhà của Campagna trên Đường 86 và Đại lộ 1 đúng là vị trí không đẹp. Một khối nhà thì quá hướng đông còn một khối thì quá hướng tây, trong khi cửa hàng tạp hóa Gristedes cắt ngang con phố với hàng tấn rác chất đống bên ngoài. Tôi sắp xếp cuộc gặp với khách hàng của mình trên Đại lộ East End sang trọng để có thể bắt đầu quảng cáo bằng việc tán dương các tòa nhà tiền chiến tuyệt vời nằm trên con phố đó. “Chúng ta đang đi bộ về phía Đại lộ 5”, tôi giới thiệu khi chúng tôi băng qua Đại lộ 1 trên Đường 86 Bờ Đông. Tôi chỉ về phía cửa hàng Gristedes “rất thuận tiện vì tòa nhà nằm ngay phía bên kia đường” và sau đó kéo họ thật nhanh qua cánh cửa xoay để bước vào trong sảnh đợi, được ông O’Rourke trông coi cẩn thận. Ở đó tôi thấy ông O’Rourke (người bán hàng mới tốt nhất của tôi) hãnh diện đứng bên cạnh các hộp thư, và tôi giới thiệu ông ấy với những khách thuê tiềm năng của chúng tôi. Ông ấy bắt đầu thể hiện sự quyến rũ đầy chất Ailen của mình và đưa họ đi vòng qua các khu vực dịch vụ không tì vết của mình để đến thang máy. Tôi cảm ơn ông O’Rourke rồi đưa khách hàng vào thang máy, kết thúc màn quảng cáo của mình bằng câu “Chủ của tòa nhà này rất tự hào về nó đến nỗi mà ông ấy đã chuyển cả gia đình của mình vào đây ở!”. Một khi khách hàng đã nhìn thấy tất cả những điều tốt đẹp
  • 33. 42 CÁCH BIẾN 1.000 USD THÀNH DOANH NGHIỆP TỶ ĐÔ CỦA SHARK BARBARA CORCORAN mà tòa nhà của Campagna mang lại, họ thậm chí viết séc trước cả khi tôi mở khóa căn hộ 3C, 7F, 21A, và tất cả các căn còn lại. Và đó là cách mà ông Herbert Cramer đã không còn giữ vị trí đại lý độc quyền trong tòa nhà của Campagna nữa. Tôi sớm nhận ra rằng nếu tôi gần như không bị đuổi ra ngoài vì bị cho là gái mại dâm, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp chủ nhà của mình và rời khỏi đó cùng với một căn hộ mới để thuê. Thông báo đòi nhà và kết thúc có hậu đó đã khiến tôi hiểu rằng mẹ tôi đã đúng - cơ hội không hề mất đi trong những tình huống tồi tệ nhất. Tìm kiếm cơ hội phụ thuộc vào việc ta phải tin rằng nó tồn tại.