1. Như quy luật đất trời, ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 năm nay đến cùng thời tiết gió,
mưa, se lạnh của một mùa đông khắc nghiệt miền trung đất quảng đang rủ nhau kéo
đến.
Mặc dầu vậy, các cấp các ngành và toàn xã hội vẫn tổ chức liên tục những hoạt động
nhằm tôn vinh một nghề nghiệp cao quý với tinh thần “Tôn sư trọng đạo” từ ngàn
xưa cha ông truyền lại. Kỷ niệm ba mươi năm ngày Nhà Giáo Việt Nam là vậy. Tự
hào lắm thay.
Trong niềm vui chung dạt dào tình cảm ấy, thầy và trò trường THCS Nguyễn Khuyến
Tam Kỳ vẫn lặng lẽ làm người gieo hạt dù đất trời đâu phải lúc nào cũng mưa thuận
gió hòa ! Còn bao nhiêu điều phía trước: Nỗi trăn trở suy tư về nghề nghiệp, nỗi vui
buồn từng giây phút khi dỏi theo lớp lớp các em trò nhỏ, để mai đây các em bước vào
đời. Còn nhớ ...!
Với tâm tình đơn sơ mộc mạc ấy, những bài thơ non vần nhưng thắm sâu nghĩa tình
một đời cầm phấn, các thầy, cô chỉ biết viết lên hai chữ: thương yêu !
Không ngoài chân tình ấy, xin lượng thứ cho những gì còn bỏ ngỏ, sơ sót của những
trang viết mà câu chữ, văn chương chỉ là thứ yếu.
Xin được kính chúc quý đồng nghiệp một mùa 20/11 thật hạnh phúc.
Ban Biên tập
Võ Thị Thu
Vào nghề độ tuổi hai mươi
2. Gặp đàn em nhỏ tươi cười bảo khuyên
Ngỡ ngàng các buổi đầu tiên
Taycầm viên phấn liên liên giảng bài
Nắng mưa năm tháng dãi dầu
Mến trường thương bạn bạc đầu mới thôi.
Nguyễn Thị Trãi
Ngày ấy
Ngôi trường chơ vơ giữa một vùng cát trắng
Không cỏ không cây, nắng tràn đầy
Chim buồn cũng không đến reo ca.
Tường rào cổng ngõ thì thưa thớt
Mùa mưa đất bám lấy chân người.
Bất chấp những khó khăn, thiếu thốn
Thầy trò vẫn cố gắng vượt qua.
Năm tháng trôi qua,
Nay trường đã khác
Lớp học khang trang, điện nước đủ đầy
Sân trường cây xanh vui vẫy gọi
Đàn chim lũ lượt đến reo ca.
Bồn hoa, cây cảnh tươi màu mới
Cổng ngõ tường rào đẹp biết bao.
Học trò nay đã chăm hơn,
Mỗi em tự học tiến lên không ngừng
Thầy cô hạnh phúc, tự hào
Cảnh quan trường lớp đổi thay từng ngày.
Lê Công Thông
3. Lời tác giả: Mời bạn hãy đến với Trường THCS Nguyễn Khuyến- Tam Kỳ trong những
ngày Kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 năm nay. Điều kỳ diệu mà không nơi nào
có được đó là giữa sân trường hoa phượng nở đỏ rực trong tiết trời mưa gió của những
tháng mùa đông. Suy ngẫm về hoa, về người, về mái trường và nghề giáo tôi đã bày tỏ
những cảm xúc của mình qua những vần thơ nhỏ. Mong rằng chúng ta cùng chiêm
nghiệm và càng yêu mái trường này hơn...
Giữa tiết trời mưa gió,
Lạ kỳ thay phượng đỏ rực sân trường.
Bao qui luật tự nhiên không còn ý nghĩa ?
Chỉ có sự trường tồn sống mãi với thời gian.
Làm nghề giáo với bao điều suy ngẫm,
Giữa gian truân khó nhọc đời thường.
Hãy vượt lên bằng đột phá chính mình,
Như hoa phượng giữa mùa đông vẫn nở.
Để mang đến sắc màu cho cuộc sống,
Mang lại cho đời mật ngọt hương hoa.
Cho đàn em rộn rã tiếng ca,
Cho kiến thức, nuôi bao niềm hy vọng.
Làm nghề giáo với bao niềm trăn trở,
Với mái trường, đồng nghiệp, học sinh.
Hãy góp công bằng việc nhỏ của chính mình,
Cho trường Nguyễn Khuyến ngày càng lớn mạnh.
Triệu Hoàng Thanh Hạ
Qua suối qua đèo dốc núi cheo leo
Con đường rất quen mỗi ngày hai bận
Mươi cây số đường rừng lắm nổi gian truân
Cơn lũ rừng về đất đá chắn ngang
Không chặn được bàn chân em chai sạn
Nơi em ở trên cao, lưng chừng núi
Cách biệt mọi miền, xa lắm, một vùng quê
Con đường ngày ngày em đến lớp
Lầm lũi bóng em trên đường khó nhọc
Đồi núi điệp trùng, giăng hàng trước mặt
Tiếng thác dội ầm ì bao giờ tắt
Tiếng chim buồn khắc khoải mỗi chiều đông
Con đường gập ghềnh em có biết không
4. Cô đã đi qua trượt chân mấy bận
Thương em những lần đi học trễ
Vội vàng cô đã rầy la
Con đường em qua giờ cô biết rõ
Trang giáo án dài, suy nghĩ thêm sâu
Chồng vở thêm cao trong những đêm thâu
Bỏ công em tháng ngày lặn lội
Từ con đường em qua gợi bao điều suy ngẫm
Một phút lơ là, cô có lỗi với em
Mai Thị Phú Tuyết
Em là cô giáo vùng cao
Được về “vùng thấp” không sao vui bằng
Dẫu qua bao nỗi nhọc nhằn
Qua bao vất vả khó khăn chuyển trường
Dẫu cho đâu đó còn vương
Nơi miền sơn cước yêu thương học trò
Vui rồi song đặng nổi lo
Giữa miền lộng gió – chơ vơ một trường
Quen rồi lại thấy mến thương
Bên học trò nhỏ, đồng hương xứ Trà
Thời gian cứ thế trôi xa
Đến nay đã được mười ba năm tròn
Tuổi nghề vẫn khá còn non
Tiếp công xây dựng con đường em đi...
Hồ Thị Tuyết Hạnh
Áo em vàng sắc bóng thu
5. Sớm mai nắng nhạt sương mù mênh mang
Áo thu em khoác đến trường
Con đường thơ ấy gió vương tóc dài
Sân trường ngậm nắng hoa lài
Tiếng em trong trẻo ngân hoài yêu thương
Quanh em ríu rít tiếng cười
Giòn như hồn lá thu rơi bay vào
Em là cô giáo xây đời.
Thướt tha tà áo đất trời vào thu.
Hồ Thị Nở
Nơi tôi yêu !
Nơi đỏ nắng ban mai, tím nắng ban chiều
Có giọt nắng rơi bên thềm cửa sổ
Có lá phượng reo đùa vui cùng gió
Nói tôi nghe bao tiếng thân thương
Ta yêu sao ! Ôi ! Một mái trường
Nâng tôi dạy và trao bao trí tuệ
Ta yêu sao !
Nơi thắm đượm thơ ngây tuổi học trò
Với những kỷ niệm buồn vui giờ lên lớp
Như đưa ta vào tình cảm chìm say
Có phải chăng là nơi chắp cánh tung bay.
Lê Thị Khiêm
Đường về Nguyễn Khuyến xa xôi
Taybồng tay bế nhưng ta vẫn cười
Niềm vui mang đến cho người
Mong sau em chóng thành người lớn khôn
Bây giờ em vẫn còn son
Như hoa mơn mỡn lá hoa trên cành
Tình yêu hạnh phúc chân thành
Sáng ngời sáng mãi trọn đời thủy chung !
6. Võ Thị Thu My
Sương mai đầy trên lá
Là lúc tôi đến trường
Với bao điều tơ vương
Không còn trong ánh mắt
Của tuổi thơ yêu thương
Giục lòng tôi trăn trở
Ươm chồi non vươn lên
Tỏa hương thơm ngút ngàn
Hòa cùng muôn tiếng hát
Cho cây đời ngát hương
Nguyễn Thị Lệ Thu
Bạn bè trang lứa, lá xanh biếc.
Xòe tán rợp sân, áo trắng thương.
Chỉ có mình tôi đứng cổng trường
Khoác màu áo đỏ, đón mùa đông.
Thu tàn vắng tiếng ve ran
Phượng hồng thức giấc ngỡ ngàng mùa đông.
Phạm Thị Thu Hà
Chiều thu ray rứt nhớ thương
Lá thu rơi nhẹ vấn vương hồn người
Cho tôi làm lá thu rơi
Về nơi đất nhớ nơi người nhớ thương.
Trương Thị Lưu
7. Xếp bút nghiên và những chồng sổ sách.
Ba mươi năm cặm cụi nghĩ suy.
Trang sách lặng yên mà trang đời thổn thức.
Nằm lại đây bao con chữ nghĩ gì.
Ba mươi năm bao học trò đã đi , mới đến.
Và chứng kiến bao lần đưa tiễn.
Dấu nước mắt gửi thầy cô giáo nghĩ hưu.
Những đồng nghiệp năm tháng lần lượt đi xa.
Ta đâu được vấn vương vì danh lợi.
Tiếng trống trường xưa vang vọng một thời.
Chỉ thương bao đêm dài thao thức.
Dưới ánh đèn mái tóc chuyển hoa râm.
Việc lớp việc nhà buồn vui lận đận
Cho những niềm vui hạnh phúc đến gần.
Nguyễn Văn Trai
Xuân về muôn tia nắng
Chiếu sáng cả không gian
Bao niềm vui ập đến
Trên ngôi trường thân thương
Rực lên nhiều sắc mới
Một ngày mai sắc hương.
Nguyễn Thị Thúy Diễm
Ước là gió
Đẩy đưa mây tự tình
Mây lang thang thầm thì
Nổi nhớ,
Chơi vơi,
Chông chênh!
Sợi nhớ trong mây bối rối
Đợi ngày về nơi đã đi qua
Khe khẽ hát
8. Nâng cánh diều ước mơ
Ồ nắng lên
Mây tan chảy
Phía chân trời vụt sáng
Lấp lánh những ước mơ.
Phạm Thị Ánh Trang
Ơ kìa - Những cánh phượng hồng
Mang hè sưởi ấm mùa đông lạnh lùng
Thu tàn vắng tiếng ve kêu
Phượng bừng tỉnh giấc - ngỡ ngàng mùa đông
Nghiêng mình bên cánh cổng trường
Xuân thì chớm nở, vương tóc học trò
Chẳng màng mưa gió phủ phàng
Sợ chi bão tố, tháng năm dãi dầm
Phượng hồng khoe sắc giữa trời
Ép vào trang vở một thời tuổi thơ.
Huỳnh Văn Tiến
Nơi mùa xuân đi qua em chưa thấy mặt
Thủa nằm nôi
Mẹ chạy giặc về
Bóng liêu xiêu lều tranh mái rạ
Bài học vỡ lòng tơi tả
Cánh cò con
Nơi mùa xuân đi qua em lớn thêm một chút
Đuổi bướm vàng
Bắt ốc đầu non
Khói bom rơi tưởng khói lam chiều
Bài học em thêm điều
Chưa biết
Thêm trái ớt xanh củ gừng cay muối trắng
Thêm biển chiều mênh mông
Không gió lặng
Con cá khô oằn nét chữ em cong
9. Nơi mùa xuân đi qua
Mẹ mòn vai gánh sóng
Xóc hai đầu mang chinh chiến ngược xuôi
Chiến hào xa
Cha ngỡ về tiếc nuối
Cỏ trong vườn hoa dại đi đâu ?
Nơi mùa xuân đi qua tuổi thơ em cất giấu
Để bây giờ phấn trắng dỗi hờn em
Để bây giờ trên bục giảng êm đềm
Có bài học vỡ lòng...
Tơi tả
Cho em lành lặn đi qua...
Nguyễn Cường
Khi đất nước còn chìm trong đau khổ
Người xót xa nên phải bôn ba
Tìm ra chân lý chói lòa
Mở đường để cứu giống nòi Việt Nam
Người là cha già dân tộc Việt
Trọn một đời vì nước vì non
Làm cho đất nước trường tồn
Hai miền Nam-Bắc cháu con một nhà
Tiếc là khi hòa bình độc lập
Cũng là lúc Người lại ra đi
Để cho hết thảy phải vì
Hai hàng nước mắt tiễn Người đi xa
Người sẽ luôn là cha già dân tộc Việt
Tự bây giờ và mãi mãi về sau
Cháu con phải nhớ khắc sâu
Việt Nam vĩ đại bởi Hồ Chí Minh.
10. Lê Hồng Nhị Y
Quê tôi ở tận Núi Thành
Vì yêu nghề giáo nên đành ra đây
Ra đây thì ở lại đây
Trau dồi nghiệp vụ từng giây, từng giờ
Em ơi có đợi, có chờ
Có ngày thành đạt bên bờ sông kia.