1. Newsletter Volume 6
LETTER OF OBV BOARD OF DIRECTORS
GreetingstoOBVSupportersandBenefactors,
The Board of Directors is pleased to welcome
John Duy An Nguyen, PhD to our non-profit
organizationOneBodyVillageasitsPresident.
Dr. Duy An has had over 25 years of
experience in business management and
Information Technology. His last 15 years
was spent at National Geographic with the
most recent position as Senior Vice President
of Information Systems and Technology. He
has had extensive experience in strategic
planning, building high-performance teams,
project management, implementing best
practice methodologies and continuous
improvement programs, and delivering
quality service with effective budgeting and
costcontainment. Dr.DuyAnisalsomember
of IBM Technical Advisory Board, NEXTGEN
International Advisory Panel, Midmarket
CIO Forum, Enterprise Mobility Forum
Advisory Board, and Vietnam One, the first
Vietnamese Content News and Lifestyle
Programs Channel in the United States. In
addition, he was an OBV Board member
from 2008 to 2011, and was instrumental in
creating the OBV By-Laws in its beginning.
Dr. Duy An is responsible for overseeing
current OBV operations and staff, along with
expanding OBV strategic and development
plan, while ensuring operations, financing,
fundraising, public relations, human resource,
technology, and programmatic strategies are
efficiently implemented according to OBV
Mission and Vision. He, along with Board,
Father Martino, and all of the staffs will
continue to build partnerships in existing and
new programs, as well as promote positive
multicultural relationships among staff,
supporters, benefactors, and community,
religious, and political leaders.
Dr. Duy An and his son participated in the
May 2013 Mission along with others. They
were able to witness first-hand the poverty,
the oppression, the lack of shelter, food, and
amenities of our people, as well as the
commercial trafficking of girls in Vietnam,
Cambodia, and Singapore. The experience
from this trip will help direct our actions to be
more concrete, significant, and efficient.
We know that Dr. Duy An is a valuable
addition to OBV, and we welcome him in
his role as President.
Sincerely,
OBVBoardofDirectors
(Dr. Duy An visited Lady Mary of Mekong River)
ONE BODY VILLAGE
2. LETTER OF PRESIDENT
2 www.onebodyvillage.org
(Dr. Duy An and volunteer with OBV children in Cambodia)
rom the lobby of a small hotel (located in
the red-light district) in Singapore before
returning to OBV House in Vietnam, I
would like to extend my warmest greetings to
our beloved benefactors, supporters, partners,
volunteers,employees,childrenetal…
It’s indeed an honor and privilege for me to
be named the first president of One Body
Village; however, a short month on the job,
I have been totally shocked by what I had
seen while following father Martino and the
Mission team during a ten-day trip visiting
Vietnam, Cambodia and Singapore. Father
Martino and the Team had left a few hours
ago for the USA, and I will come back to
Vietnam to learn more about OBV operations
and how to deal with reality!
I have known father Martino for years (since
2000) when he was still a young seminarian,
and followed his mission through prayers,
and then became a Board member of OBV
when it was first officially established in early
2008. What I did not recognize was the
growth of OBV since I left the Board in 2011
as well as the magnitude of child sex slavery
existing in South East Asia. I joined the team,
I came, I saw with my own eyes, and I
decided to continue following God’s call to
serve His children through OBV mission.
After arriving in Vietnam, I got many “surprised”
phone calls asking me why I followed the “crazy
priest” named Martino, which could destroy my
professional reputation. My schedule was
turned up-side-down because I had to meet
with many high ranking leaders in the Catholic
Church,respectedbusinessowners,oldfriends
and even strangers to answer the same
question again and again. Finally, I decided to
give them the same answer: This is my way of
serving God’s children, like it or not, just accept
thefact.Theend.
I have learned why many people, including
many Catholic leaders in Vietnam, did not like
father Martino and OBV organization. They
hate him because he has the guts to tackle a
reallybigproblem,childsextrafficking,thatthey
have all known for years but decided to ignore.
They hate father Martino because of his vision
andOBVmissionaswellashisstraightforward
personality.Whatasurprise!Iknowforsurethat
many of them will hate me because I follow
father Martino and join OBV organization;
however, I am not afraid because the truth is
alwaysthetruth.Didn
,
tpeoplehateJesuswhen
he was teaching the Truth 2000 years ago?
Yes, they did and they even crucified Him on
thecrossforHismissionofsavingtheworld.
I have come and stayed with children who
havebeenrescuedbyOBV,andplacedin“our
family” with proper social services, health care,
and psycho-social support to restart a new life
with dignity. Together with father Martino and
the Mission team, I have been totally
shocked to see very poor families along
Mekong river in Cambodia, who can easily
sell their daughtersforsomesmallamountof
money, and some even open “prostitution
services” using their own children! I have seen
hundreds of teenage girls and boys standing
along streets all days and nights in Singapore
to sell “services” to all tourists walking by. Can
we peacefully close our eyes and let our
children become “sex objects” forever?
“Yesterday is history, tomorrow is a mystery,
today is a gift; that's why we call it the present.”
Let'sdoourbestnowtorebuildtheworldforour
children. “If it's not us, then who? If it's not now,
then when?” Please join us to “BE A VOICE,
LEND A HAND, MAKE A DIFFERENCE, and
SAVEALIFE.”
MaytheLord'sblessingsrestuponusalways.
John Duy-An Nguyen Ph.D.
President
One Body Village
3. Newsletter Volume 6
3www.onebodyvillage.org
BÊN EM ĐANG CÓ TA
MELBOURNE, AUSTRALIA
Từ tiền sảnh của một khách sạn nhỏ nằm
trong khu vực "đèn đỏ" ở Singapore, tôi
xin gởi lời chào thân thương nhất đến quý
vị ân nhân, các cộng tác viên, thiện
nguyện viên cùng toàn thể nhân viên và
các con của tổ chức Một Thân Hình.
Thật là một vinh dự lớn lao cho tôi khi được
chọn làm người đầu tiên đảm nhận chức vụ
chủ tịch của tổ chức Một Thân Hình; tuy
nhiên, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi,
tôi đã thực sự bị một "cú sốc" cực mạnh vì
những gì tôi chứng kiến khi theo cha Thông
và đoàn thiện nguyện đi thăm Việt Nam,
Cambodia va Singapore trong 10 ngày vừa
qua. Vài giờ trước cha Thông và đoàn thiện
nguyệnđãraphitrườngtrởvềMỹ,vàtôicũng
chuẩn bị từ giã Singapore trở lại Việt Nam để
tìm hiểu thêm về những hoạt động của tổ
chức Một Thân Hình cũng như học hỏi cách
thứcđươngđầuvớithựctếphũphàng.
TôiđãquenbiếtchaThôngtừnăm2000,khi
ngài còn là một chủng sinh trẻ mới vào Đại
Chủng Viện, cùng đồng hành với ngài trong
kinh nguyện, và rồi tham gia vào hội đồng
quản trị để cùng ngài chính thức thành lập tổ
chức Một Thân Hình vào đầu năm 2008. Vì
hoàn cảnh riêng tư, tôi đã xin nghỉ từ năm
2011, đến bây giờ trở lại tôi thật sự kinh ngạc
vì sự lớn mạnh của tổ chức Một Thân Hình,
và còn ngạc nhiên hơn nữa khi tìm hiểu về tệ
nạnnôlệtìnhdụctrẻemtạivùngĐôngNam
Á.Tôiđãtrởvề,tôiđãtậnmắtchứngkiến,và
tôi quyết định tiếp tục bước theo lời mời gọi
của Thiên Chúa để phục vụ con dân của
NgàiquatổchứcMộtThânHình.
Vượt quá dự tính của BTC. Vượt quá sức
chứa của nhà hàng. Không còn vé để
bán nhưng đồng bào vẫn cứ trả tiền để vô
cửa. Không còn một chiếc ghế trống
nhưng không có ai quan tâm đến chỗ
ngồi. Nhà hàng và BTC đã phải tận dụng
đến những chiếc ghế đẩu bằng nhựa
(làm "ghế xúp") nhưng vẫn không đủ để
đáp ứng số lượng người tham dự.
Mọi người đến đây để tận mắt thấy
Nguyễn Đức Đạt, để chính tai nghe tiếng
hát, lời ca, hoà cùng ngón đàn tuyệt luân
của Nguyễn Đức Đạt, và nhất là để trải
tấm lòng cùng với Nguyễn Đức Đạt chia
sẽ những cảm xúc, đón nhận và hổ trợ
việc làm đầy tình người của LM Nguyễn
Bá Thông. Thật là một sự "hữu duyên"
Sau khi tới Việt Nam tôi rất ngạc nhiên khi
nhận được nhiều cuộc điện thoại hỏi tại sao
tôi lại đi theo "ông cha điên" Martinô Nguyễn
Bá Thông vì điều này có thể làm tôi mang
tiếng xấu. Lịch làm việc của tôi bị đảo lộn từ
trênxuốngdướivìtôiphảigặpgỡnhiềuĐấng
BậctrongGiáoHộiCôngGiáo,nhiềudoanh
nhân,bạnbècũvàngaycảnhiềungườixalạ
để trả lời cùng một câu hỏi được lặp đi lặp lại
nhiều lần tại sao và tại sao. Cuối cùng tôi
quyết định chỉ trả lời một câu ngắn gọn rằng
đây là con đường tôi chọn để đáp lại lời mời
gọi phục vụ con cái Chúa, thích hay ghét tuỳ
người đối diện nhưng đó là sụ thực.
Chấm hết.
Tôi cũng đã hiểu được lý do tại sao nhiều
người,kểcảnhữngĐấngBậctrongGiáoHội
Công Giáo tại Việt Nam không thích cha
Thông và tổ chức Một Thân Hình. Người ta
ghét cha Thông vì ngài dám cả gan tự mình
đương đầu với một vấn nạn rất lớn, tệ nạn
buôn bán tình dục trẻ em được nhiều người
biết đến từ nhiều năm qua nhưng tất cả đều
"nhắm mắt làm ngơ!" Người ta ghét cha
Thông vì tư tưởng cấp tiến của ngài cùng với
sứ mạng của tổ chức Một Thân Hình cũng
nhưphongcách"nóithẳngnóithật"củangài.
Mộtngạcnhiênlớn!Tôibiếtchắcchắnnhiều
ngườicũngsẽghéttôivìtôiđitheochaThông
và tham gia vào tổ chức Một Thân Hình; tuy
nhiên,tôikhônghềsợhãivìmuônđờisựthật
vẫn là sự thật. Chẳng phải người ta đã từng
ghét bỏ Chúa Giêsu khi Ngài rao truyền
Chân Lý từ hơn hai ngàn năm trước đó sao?
Phải, người ta đã ghét bỏ Ngài đến nỗi đã
đóng đinh Ngài vào thập tự giá vì sứ mạng
cứuchuộcnhânloạicủaNgài.
Tôi đã đến và ở lại với các con được tổ chức
Một Thân Hình giải cứu và "mang về nhà"
nuôidưỡng,chămsócytế,điềutrịtâmlýhầu
các con có thể bắt đầu lại một cuộc đời mới
đúng nghĩa là con người. Tôi đã thực sự bị
"sốcmạnh"khitheochaThôngvàđoànthiện
nguyện đi thăm nhiều gia đình rất nghèo
đang sống tạm bợ bên bờ sông Mekong ở
Cambodia, họ có thể bán con gái của mình
với một số tiền nhỏ để sống qua ngày, và
cũng có những gia đình dùng chính con cái
của mình để mở động mại dâm tại nhà. Tôi
cũngđãnhìnthấynhiềutrẻemnamnữtrong
lứa tuổi vị thành niên đứng hai bên đường
suốt ngày đêm tìm cách bán dâm cho khách
qua đường ở Singapore. Chúng ta có thể
"bình an" nhắm mắt làm ngơ để con cháu
chúng ta trở thành những món hàng trao đổi
trongtròchơitìnhdụcmãimãiđượcsao?
Hôm qua đã là dĩ vãng, ngày mai là một bí
ẩn, còn hôm nay là hiện tại, là một món quà
của Thiên Chúa. Hãy cùng nhau chung tay
gópsứcxâydựnglạithếgiớinàychothếhệ
con cháu của chúng ta. Nếu chúng ta
không làm thì ai làm? Nếu chúng ta không
làm ngay bây giờ thì biết đến bao giờ ?
Hãy cùng nhau "GÓP MỘT TIẾNG NÓI,
CHUNG MỘT BÀN TAY, TẠO NÊN SỰ
KHÁC BIỆT "để" CỨU MỘT CUỘC ĐỜI".
Nguyện xin Thiên Chúa luôn luôn chúc lành
chotấtcảchúngta.
John Duy-An Nguyen Ph.D.
President
One Body Village
(Khán phòng đầy ắp người)
4. 4 www.onebodyvillage.org
(Mọi người hiện diện đông đúc vượt quá sức chứa của nhà hàng)
(Lm. Nguyễn Bá Thông đang chia sẻ với mọi người)
(MC đang phỏng vấn Cha Thông trên sân khấu)
khi Nguyễn Đức Đạt và LM Nguyễn Bá
Thông, cùng có một tấm lòng vị tha,
"tương ngộ" trong một buổi gây quỹ để
cứu giúp những kẻ bất hạnh, cùng khổ,
những người đang sống trong những
hoàn cảnh khốn cùng mà chính Đạt và
LM Thông đã từng trải qua khi còn ở Việt
Nam.
Tiếng đàn điêu luyện của Nguyễn Đức
Đạt đưa lòng người thăng hoa còn những
câu chuyện thương tâm của LM Nguyễn
Bá Thông thì làm lòng người chùng
xuống, xót xa (xin nghe phần thâu âm).
Bằng một phong thái bình dân (down to
earth), một giọng nói mạnh mẽ đầy nghị
lực, đầy niềm tin với những ngôn từ rất
thẳng, rất "ngang tàng", rất "cha ... nội",
rất "điên", rất "điên", ... LM Nguyễn Bá
Thông đã thu hút, lôi cuốn mọi người về
những câu chuyện rất thật - vượt quá trí
tưởng tượng làm cho mọi người phải rùng
mình, rưng rưng nước mắt, thở dài!
LM Nguyễn Bá Thông đã tỏ ra linh hoạt,
vui nhộn trong lúc trò chuyện với đồng
hương nhưng cái vỏ rất "ngang tàng", rất
"cha ... nội" bên ngoài đã không che giấu
được sự đa cảm của một người đầy lòng
nhân ái vì có những lúc LM Thông đã
không ngăn được những giọt lệ nhỏ
xuống cho những thân phận bọt bèo trôi
dạt giữa dòng đời nghiệt ngã.
Bất chấp hiểm nguy cho chính bản thân,
LM Thông đã dấn thân vào việc cứu vớt
những cánh bèo trôi, đi vào những hang
cùng ngỏ hẻm ở những vùng đất xa lạ để
tìm đến với những mãnh đời bị chôn vùi
nơi chốn bùn nhơ. Số phận của các em
tưởng chừng như bị bỏ rơi nhưng bên
cạnh các em đang có LM Thông, đang
có đồng bào hải ngoại, và ngay hôm nay
đây đang có trên dưới 700 đồng hương
đã mở rộng tấm lòng với số tiền thâu
được trên dưới 60,000 (trong đó số tiền tự
nguyện đóng góp lên đến gần 40,000).
Buổi gây quỹ được chấm dứt với bài ca
"Bên em đang có ta"
Bênemđangcóta,hátvềemtươnglaixótxa,
Hát dùm em cơn mơ thiết tha, giấc mơ
tuổi hoa.
Bên em đang có ta, thống thiết kêu vang
lương tâm thế gian.
Cứu vớt em rời khỏi ngày u ám, giữa trại
giam.
Melbourne
26/05/2013
5. 5www.onebodyvillage.org
Newsletter Volume 6
(Garden at the front of
the house. Father
Martino does not force
Catholicism on any of
his children. Most want
to celebrate mass out
of their choice. Father
Martino even waits until
each child is older to
baptize them, just in
case of peer pressure.
Out of 15 girls in the
house, only 1 is catholic)
(Father Martino giving us a tour of the children's home. There are 3 OBV homes in Vietnam, only one of which
we were allowed to visit. High risk girls, including those who were victims of high profile people live in the
other houses and must maintain strict confidentiality)
(ThankGodforYoutubevideosforon-the-fly
balloonanimals!)
(Balloonanimalswerealsoabighitwiththegirls.We
playedforhours!ThisisC.L.writinghernameonallher
balloonanimalssothatnoonewouldtakethem.Cute!)
FAMILY MATTERShe purpose of this mission trip was
to SEE, HEAR, LEARN about our
surroundings, from rural villages
to urban hotspots, in order for us to
understand the situation in Southeast
Asia, particularly Vietnam and Cambodia.
Not only did we dig deeper into the
human sex trafficking issue, but through
conversations with locals where we were
able to understand other important
problems such as extreme poverty, human
rights violations, and social marginalization
and discrimination of Vietnamese people.
Jan 10 - The girls are amazing. My first
impression of them is that they are so
well behaved, polite, respectful, cheerful,
fun - the way every girl should be. I met
M. first, one of the youngest girls at the
house at 8 years old. I wouldn't have
guessed her older than five. She's small,
though she carries the brightest smile.I
fell in love with her instantly.
I met the girls throughout the day as
they came home from school and work.
Each of them greeted us individually.
There are 15 girls in the house, with the
oldest being H. at 20 years old. They are
all so young and beautiful, so innocent,
so playful. I often forget why they live in
that house.
What I admire most about the girls is
that they take care of each other. They
look out for each other. They serve
each other food first. They do each
other's hair. It's quite a warm feeling
when a house of 15 girls can live so
peacefully together.
Father Martino calls them his children,
while Sister Ngoc is their "Mother". The
girls call him and Sister Ngoc "Bo" and
"Me" respectively. Father Martino and
Sister Ngoc raise the girls as their own.
They do not run a shelter. They are
raising children. They are a family - a
symbol of which the girls have never
been introduced to in their lives. The
girls have been raped by family, sold
by family, or been kidnapped by
traffickers. The OBV house offers them
love, discipline, respect, dignity, and a
HOME.
I am truly blessed to share a part of this
family, and I WILL see my new family
every year.
Unfortunately I can't show you pictures
of the girls in order to respect their
confidentiality, but I can show you
everything else!
Angela
6. 6 www.onebodyvillage.org
(Fun in the sun)
(L.O.V.E.) (Funinthesun!) (D.andC.L.approachingthebeachforthefirsttime)
(M.modelposing!) (Theylovedtakingpictures.) (G.andIsokawaii!)
THE BEACH LIFE
Generously sponsored by one of
OBV's partners, we took the girls to a
private beach resort from January
11-12. Many of them have never seen
an ocean before! Others have never
been in a hotel. None have experi-
enced such fun and luxury. It was a
joy for us to see the girls so happy
and carefree. They were able to be
and act like real children. The sparkle
in their eyes shone so bright that I had
forgotten their past.
Father Martino quickly reminded us
that the "normal" we saw in the girls on
the outside is not homologous to how
broken they are in the inside. The girls
slept together, not with us, because at
the end of the day, they do not trust us.
They have been betrayed so many
times before. The girls are able to be
"carefree" as we put it because they are
protected in the presence of their
"daddy", Father Martino, and their
"mommy", Sister Ngoc.
"D." had caught Duy, one of the male
members of our group, staring at her
during dinner. Admittedly, he stated he
was in awe of her innocence and
tragedy at only 7 years of age. She
ell, life isn't always so. But
today, the girls experienced a
life so beautiful and grand.
quickly called him on it, and without
embarrassment, said to him, "What are
you looking at? If you keep looking at
me that way, I will tell daddy". Everyone
around the table laughed, though in
her eyes you could see distrust.
What was really touching about this day
was that during karaoke that night,
"H.Y.", 20 years old, stepped outside in
tears. I quickly followed her and asked
her to come back in. When asked what
was the matter, she was silent at first.
She simply said, "I'm just emotional".
Then she stated, "I have never felt a
sense of family before as I do now with
all of you here". This is coming from a
girl who from the age of 9 to 19 was
raped ruthlessly by her 3 older brothers
and uncle. Her mother died when she
was 13 years old, and her father suffers
from mental illness. She never had a sense
of love and family. She is damaged. At
home she often climbs to the top of a
tree to scream her lungs dry when she is
angry, or when she has flashbacks of her
past. I cried that night thinking about what
she said, and it affirmed my purpose on
this trip. At the very least, I want to offer
these girls my love. I will be their family
and they will be mine.
Angela
7. 7www.onebodyvillage.org
Newsletter Volume 6
(Beforesheleft,M.A.cameuptome,huggedmeclosely,and
said,"Iwillmissyousomuch".Webothheldbackourtears,but
heldontoeachotherforafewmomentslonger.Ipromisedto
visithernextyear,andIintendtokeepmypromise...
Herecomesthelumpinmythroatagain!)
Angela
THE LAST SUPPER
Saigon for a BBQ with the children. It
was the last time we would see them. I
carried mixed emotions on the bus ride
back to Saigon. On one side I was super
excited to see the children again, on the
other side I dreaded the inevitable
bittersweet goodbyes at the end of the
night. We all know I'm an emotional person!
All through the night I found myself keeping
a distance from the children. I couldn't bear
getting too attached, even though I
already was! I watched them laugh and
played and I thought to myself, "How
could they be any other way than so
innocent and playful as this?"
Many people ask what is the point of
saving the children when thousands of
(A gift from our group to the girls - a new TV! It was on their
wish-list, and who can deny those cute faces?)
(Sisters in their new family)
(Father Martino and volunteers with OBV children)
(A proud father and his child)
fter a couple days in Can Tho
connecting with the local church
community, we headed back to
other children will replace them in the
sex trafficking industry. People say it is
a never ending battle and organizations
like One Body Village do not make a
difference in the grand scheme of things.
Then I look at these 15 children who were
once used, abused, mistreated, and
exchanged like worthless merchandise
and I say, "How can we turn our backs on
even one child living this way?"
These children now have a home, sisters
to call family, and parents to guide and
support their dreams. Everybody has a
dream, and everybody has the right to
achieve it. I will never know how they
feel, or understand what they have
been through, but I know that I am
READY, WILLING, and ABLE to help
them grow into the happy and successful
people that they deserve to be. If you
have the privilege to meet just one of
these children, you will understand that
making a difference in a single life is
worth fighting a thousand battles for.
"Let Children be Children" is a motto
that OBV carries which has never
touched my heart so deeply as it has
after this last day with the children.
Before she left, M.A. came up to me,
hugged me closely, and said, "I will
miss you so much". We both held back
our tears, but held onto each other for a
few moments longer. I promised to visit
her next year, and I intended to keep
my promise.
Here comes the lump in my throat again!
Angela
(Father Martino gifting the girls with money for Vietnamese
New Years. Even $2 US brought big smiles across the group)
8. 8 www.onebodyvillage.org
HIGHWAY TO HELL
(Hauling gifts for the mentally ill. Usually medicine and other
expensive items are confiscated by government officials at
the camp to resell and these much needed items never reach
those who need it most. We brought them "One Body Village"
polo shirts instead. Simple things bring happiness too!)
Meeting Father Tuan, who also has a medical degree. He visits
the camp 3 days out of the week on his own time and money to
help treat HIV and TB patients. He brings his own supplies and
medicine secretly. There are 500 patients at the shelter, and
each one knows him by name. He shakes their hands or hugs
them without restraint. I have never met anyone more kind and
selfless than he.
(It doesn't look so bad on the outside. I was not prepared for what was inside)
race yourselves for my horrific
encounterwith humanrightsviolations
on day 2 of my Can Tho visit. On the
"None". I asked him if he had friends to
visit him and he said, "None". I thought
of my patients when I worked on a
neurological rehabilitation unit as I was a
student, and what seems like an infinite
amount of resources, love from family
and friends, and above all else, dignity
and respect for these people. Then I look
at this 28 year old man, aged beyond his
years, trapped in a prison, stripped of his
clothes and dignity, and without a soul in
the world that cares about how he is
doing. Tears were about to pour from my
eyes when he looked at me, smiled, and
asked with a hopeful sparkle in his eye,
"Co oi (how one would address a female
acquaintance), can you bring me a
sandwich?" Everybody has a dream,
right? That's what Father Martino told us.
I wish I could give him 3000 banh mi
(Vietnamese sandwiches).
This place to me was hell on earth.
Animals are not treated this way in
Canada. Rapists and murderers live in
luxury compared to these innocent
human beings. When I am down and
out, I can remember that I am blessed.
I am lucky. I have freedom. I left this
place heavy hearted. I don't know what
to say further.
What I did today was very little, but as
long as I can bring a smile to one face, I
know that I am doing the right thing.
Angela
morning of January 14, Father Martino
briefed our group that we were to visit a
shelter for the mentally ill in the morning
and an orphanage in the afternoon and
bring both sites some gifts. I didn't think
much of what was about to come.
"Trai Tam Than" directly translated
means, "Camp for the Mentally Ill". It
should really be called a prison camp and
I'll tell you why. I step into this site and
what I see is men and women behind
concrete walls with steel bars containing
them from society. I smell urine, feces,
and decaying bodies intensified by the
smoldering heat. I feel sick to my stomach.
Tears are pooling in my eyes and that lump
in my throat won't go away.
This hell is funded by the government of
Vietnam. Although I would use the word
"fund" loosely. Men and women are kept
separately. 10-15 people would be
inhumanely crammed in a room smaller
than my own. They spend their days in
these cells void of air conditioning in the
extreme, unforgiving heat of Vietnam.
They are fed twice a day - once at 9:30
am, and once at 3:30pm. There is a
bucket in the middle of each room for
these undeserviing prisoners to relieve
themselves. Once upon a disturbing
time, the same buckets would be used
to feed them! Based on the smell of the
place, I'm assuming showers for each
person is not a daily routine. Don't even
ask about oral hygiene.
Every person I look at is deathly
malnourished. Bones protrude from
every joint. Scars from self inflicted
wounds or from who knows what bugs
scatter each limb I see. Their skin is
dark as coal from the blistering sun.
Their eyes are yellow, probably from
untreated hepatitis. Above all else, their
unforgettable toothless smiles invite
me to want to learn their stories.
I spoke with a 28 year old man who fell
off his scooter 3 years ago and
sustained a significant head injury. He
had a pleasant demeanour with kind
eyes and a gentle smile. I asked him if he
had any family to visit him, and he said,
9. Newsletter Volume 6
(Helping prepare breakfast for 500 people. It is quite a rigorous task! I can see why the
patients are so skinny and malnourished. They are fed a bowl of mainly rice, mixed with
some vegetables and food colouring)
(The infamous Vietnamese squat. Gets the job done!)
(How can anyone live this way?)(What I did today was very little, but as long as I can bring a
smile to one face, I know that I am doing the right thing)
(The camp is located on the same prison ground for rapists
and murderers. People with mental illness or those who are
homeless are shunned by society and are viewed as lowly as
these criminals. What can we say to that?)
(This HIV positive man also finds this prison home. He helps prepare breakfast for his
fellow "inmates" who he considers his friends)
(Here we are visiting the patients. Some of them sang us traditional Vietnamese songs! You
can see they are kept behind bars in fear of a riot. I noticed some group members distance
themselves from the patients - either repulsed by the strong odor or in fear of disease. I
must admit I had slight hesitation, but I could not resist getting close to them. They are
humans in need of caring touch)
9www.onebodyvillage.org
10. BENEATH THE SURFACE
(We visited a rural village further inland from the docks. If the church is this small and unkempt,
then you know that the people are poor)
(My heart feels heavy when I think about their less-than-
bright future. Their eyes do lack sparkle)
(Can't we take them all home?!)
(We visit another village later in the morning, which
is equally as poor)
and majestic mosques is the discrimination
and enslavement of Vietnamese people.
Worse, the diseased tradition of trafficking
Vietnamese women and children. Pitted
from generations of hate and antagonism
towards the Vietnamese government
for exerting control and influence as
early as the 13th century, the Cambodian
government and its people directly
disfavors the Vietnamese.
Now I will not even try to explain the
history and politics between Cambodia
and Vietnam, given that social studies
was my least successful subject in
school and thus why I'm a science geek.
I would encourage you to Wikipedia
"Cambodian-Vietnamese War" and
"Khmer Rouge" if you're interested. I've
spent the last 2 hours trying to Coles
Notes the damn thing but my disinterest
and poor understanding for historical
politics prevails.
ambodia is deceiving. Hidden in the
shadows of its vibrant city streets,
modern architecture, eclectic culture,
What is important to know is that
Vietnamese people do not and cannot
get Cambodian citizenship because of
this longstanding prejudice. They can't
even buy it, despite the corruption of
government officials! This means that
Vietnamese people cannot work and
cannot go to school. Well, they can
work labour jobs like fishing and selling
cans. Vietnamese children can go to
school from grade 1-6 without citizenship,
but are bullied, beat, and picked on. As
a result, generations of uneducated
Vietnamese people are forced into rural
areas where it is commonplace for
families to sell their daughter's virginity
from the prime age of 12-15 usually to
local Cambodian men. These girls are in
turn sex slaves until the undesirable age
of their late 20s and are sent back to their
local villages. Because Vietnamese men
are desperate, these girls can then
marry, have children, and this vicious
more-than-disturbing cycle repeats itself
through generations. Can you believe
that families would have community
celebrations once their daughters'
virginities are sold?
Why don't these families just move
back to Vietnam you ask? Well, for
those families who fled their country
during the Vietnam War, they are no
longer welcome. They are seen as traitors.
Without papers in both Cambodia and
Vietnam, these people are displaced,
lost, and stuck in slave limbo.
At the end of our visit, one of the local
leaders tells us that what the villagers
want the most is a gate around their
(small) sacred church. Though the
children attend mass every Sunday,
they are unable to grasp the concept
of what is holy. With their lack of
discipline, structure, and education,
the children urinate and defecate in
the church at night time.
Angela
10 www.onebodyvillage.org
11. “Whoever welcomes one of these little children
in my name welcomes me”. (Mc 9: 37)
“Ai tieáp ñoùn moät em nhoû nhö em naøy
vì danh Thaày, laø tieáp ñoùn chính Thaày”.
Donation Amount:
$365 ($ 1 a day)
$180 ($ 15 a month)
Please make checks payable to One Body Village
All donations are tax deductible.
Thanks for your generosity!
Please send acknowledgement to:
Name:
Address:
ONE BODY VILLAGE
3900 Crown Rd. SE P.O. Box 162933 Atlanta, GA 30321
Phone: 706 825 3032 - Email: info@ onebodyvillage.org
Can Save A Life
ONE BODY VILLAGE
12. KILOMETER 11
(Ironically, this village is centered around an angelic church at which Father Vincent preaches every Sunday. It doesn't surprise me that desperation for survival defies all morality and reasoning. On the
other hand, I will never understand and sympathize with educated and wealthy American, Canadian, European, and Asian men who prey on the innocence of children. The thought shakes my core)
uying sex with a 12-year-old girl in
Cambodia takes less time and
effort than paying for a telephone
bill. For $1 USD, a shady motorbike will
take you on a 20 minute ride up the
haphazard highway north of Phnom
Penh to the dark and grim village of Svay
Pak. Also known as Kilometer 11 or K11
(11 kilometers from Phnom Penh), Svay
Pak is internationally famous for its
tainted collection of shanties, brothels,
and karaoke bars that exploit young
Vietnamese and Cambodian women,
and children as young as five.
This brothel village is a shameful ensemble
of brick and concrete shop houses where
immigrant prostitutes offer "boom-boom"
- sex - and "yum-yum" - oral sex - for $5
USD in cramped, clammy rooms and
makeshift plywood cubicles. To a
pedophile, Svay Pak is the jackpot. Sex
with a girl aged 10 to 13 costs about $30
USD. Younger girls cost more. A virgin
costs a few hundred dollars. Many
foreign men who come here prefer
younger girls, partly in hope of avoiding
disease. Sadly, disease is everywhere.
Many children as young as 15 have
died from HIV/AIDS.
"While a majority of adult sex workers came
to Svay Pak voluntarily, children make up
most of the population of sex workers that
came to Svay Pak involuntarily. Sold by
families or neighbors in severe poverty,
kidnapped off the streets, tricked into
working in the sex trade, children are
the shame as well as financial pride of
Svay Pak. Brothels are able to get away
with abusing the children and keeping
all of their earnings in order to pay for
the cost of taking care of them. Children
are serviced out to customers for many
days at a time for a fee and are usually
not given a choice in regards to safe sex.
Some child sex workers have reported
being gang-raped and mentally abused
at the hands of their clients. Those that
are lucky enough to escape are in a
limbo about what to do next. Many are
too ashamed to return home or cannot
return home because they have no
evidence of nationality (Vietnamese
victims). Others see their salvation in
marrying the foreigners they had sex
with. They write love letters to their clients
in hopes that one day they will return and
give them social, economic, and physical
security."
Jan 19 - The moment we turned the
small, awkward corner into Svay Pak, I
felt my heart beat faster and my breath
heavy. I let out a disgruntled sigh as
scattered thoughts of anguish raced
through my mind. It is unbelievable to me
that hidden behind what is seemingly a
short strip of colourful shop houses is
Cambodia's dirty little secret. There was
a thick air of gloominess and sorrow
making it difficult for me to breathe
easy. Every child I saw made me want
to break down and cry. Each innocent
frame has been abused by filthy foreign
men. This is hell.
Before the last police raid in 2005,
prostitution and child sex exploitation
was a barely kept secret. Dozens of
women stand in the doorways of their
brothels waving and blowing kisses at
(white) customers arriving in the village.
Worst of all, young boys pimp girls no
older than they are. Today, the locals
here pretend to ignore you, but all you
have to do is ask.
Ironically, this village is centered around
an angelic church at which Father
Vincent preaches every Sunday. It
doesn't surprise me that desperation for
survival defies all morality and reasoning.
On the other hand, I will never understand
and sympathize with educated and wealthy
American, Canadians, European, and
Asian men who prey on the innocence of
children. The thought shakes my core.
Angela
12 www.onebodyvillage.org
13. Newsletter Volume 6
(The young girl in yellow was an OBV child who wanted to return to
Svay Pak to live with her parents)
(Girls are not the only victims of sexual exploitation in Cambodia. Minh (to my right) shared with us
that when he was seven years old, his best friend of the same age was sold by his own mother.
Minh lost faith in the church since then and has only returned to religion in the last year)
(What still haunts my dreams is what happened after I took this photo. Van asked me to watch her
"play". I happily agreed until I watched her climb on top of this 3 year old boy, straddle him sexually,
and proceed to kiss him passionately. In my horror, I yelled at her to stop. She laughed it off)
(I meet these two girls named Thao (left) and Van (right). Immediately, Van clings to me. Within 5 minutes, she asks me to take her home to Canada. When I ask her why, she turns her head away from me
and lowers it as if shamefully. I quickly change the subject and ask her if there are a lot of White "tourists" who visit her village (remember, only sex tourists visit Svay Pak). She answers, "Yes". I ask her, "Are
they young like me or are they old?". She answers, "Both")
(These images still haunt me)
13www.onebodyvillage.org
14. (Hai cô gái chủ động “mời chào” khách du lịch )
MISSION TRIP IN SINGAPORE
Bạn bè rủ tôi đi Singapore nhiều rồi
nhưng chưa lần nào tôi thật sự gật đầu
đi với chúng nó - tôi lười! Tôi cũng
không có hứng thú với những đất nước
trẻ - ở những nơi mà cảnh đẹp được làm
bằng bê-tông là chính, khó khăn lắm
mới kiếm được mấy cái di tích cổ như vài
ba cái bát xứ hay một viên đá to bằng
cái đôn có chữ cổ viết lên. Tóm lại, trước
đây Singapore luôn nằm ngoài cái danh
sách muốn tham quan du lịch của tôi.
Rồi vì một lý do kỳ lạ nào đó, tôi lại đồng
ý đi chuyến này – có lẽ tôi biết mục đích
chính của chuyến đi không phải là đi
xem mấy cục bê-tông.
Sau khi bị… đám hải quan Campuchia
lườm liếc khó chịu, tôi cùng mọi người
đáp máy bay đi Singapore với vai trò
trưởng đoàn trên vai (vì Cha Thông có
việc phải đi Thái Lan hai hôm). Thú thật,
tôi quen hoạt động một mình và lúc nào
cũng muốn trốn tránh cái việc phải chịu
trách nhiệm cho ai đó. Tôi không muốn
những quyết định sai lầm của mình lại
ảnh hưởng đến người khác, một mình
làm thì mình chịu nhưng như thế lại hay,
tôi phải học tính có trách nhiệm hơn,
không chỉ trách nhiệm với bản thân mà
cả những người khác – những người ít
nhiều có liên đới với mình.
Tôi bỏ gần một buổi ngủ trưa để nghiên
cứu và xác định vị trí khách sạn của
chúng tôi ở Singapore khi còn ở
Campuchia, và tưởng bở tự tin là tôi có
đủ kiến thức về đất nước này. Thế
nhưng, vừa đặt chân tới đây, tôi như con
cá trong giếng bị bắt bỏ vào một hồ
nước mênh mông và cố kìm nén cảm
xúc vì không muốn làm người khác
hoảng theo. Một mình mình thì không
sao nhưng đây… 15 người và tôi lại là
trưởng đoàn. Mừng rỡ, cầm trên tay bản
đồ Singapore, tôi cố gắng xác định khu
vực mình sẽ ở trong năm ngày tới và
cười méo mặt khi biết nó nằm ngoài bản
đồ theo hướng sân bay Changi. Lo lắng
càng nhiều hơn, các câu hỏi “đang ở
đâu?”, “làm gì?”, “rồi sao?” cứ lẩn quẩn
trong đầu tôi. Loay hoay mãi, tôi đặt hai
xe shuttle đưa mọi người về khách sạn,
phó mặc số phận của mình cũng như
của người khác vào tay hai bác tài xế.
Chúng tôi nhanh chóng nhận phòng và
làm một cuộc đi bộ ngắn kiếm đồ ăn tối.
Được nhân viên tiếp tân hướng dẫn,
chúng tôi đi thẳng con đường trước mặt
khách sạn hướng tới các quán ăn của
người Hoa ở cuối phố. Đoạn đường
ngắn thôi nhưng nó mang một vẻ rất
gây tò mò với những căn nhà hai bên có
những bảng hiệu mang con số thật to
cùng một bức tường được xây che
ngang cổng vào. “Mấy chỗ này là gì thế?
Nhà hàng à?” – tôi thốt lên hỏi mọi người,
không một ai có câu trả lời chắc chắn.
Bụng đang réo nên cái việc tò mò thắc
mắc ấy cũng nhanh chóng bị bỏ qua, ai
nấy chỉ lo ngấu nghiến phần cơm gà giá
2.50 đô Singapore (tương đương 50,000
đồng Việt Nam) của mình và thoải mái
thong dong về khách sạn nghỉ ngơi.
Trời Singapore rất lạ, đã 7 giờ tối nhưng
trời vẫn sáng như tầm 5, 6 giờ chiều,
nhưng có lẽ vì thế mà tôi mới nhận thấy
con đường ban nãy giờ đây tấp nập hơn
với những người đàn ông có vẻ ngoài
bặm trợn, nhìn chúng tôi dò xét, đứng
bên ngoài. Cảm giác tò mò lại quay về,
tôi cố liếc xem chúng là cái gì. Thấp
thoáng ẩn hiện bên trong những ngôi
nhà ấy là các cô gái son phấn đầy mặt
và ăn mặc cũng khá hấp dẫn. Lờ mờ
hiểu ra chúng là gì, và càng chắc chắn
hơn khi nhớ lời bố Thông nói: “Chúng ta
sẽ ở khu phố đèn đỏ!
Mệt mỏi và cũng không biết là nên đi đâu,
chúng tôi quyết định về phòng ngủ sớm và
hy vọng ngày mai sẽ sáng sủa hơn.
Là một người thích nắng nhưng tôi vẫn
cảm giác rát bỏng trên da khi ở đất Singa-
pore. Vâng, Singapore nóng, nóng một
cách khó chịu! Chúng tôi rời khách sạn
sau khi tranh luận sôi nổi là nên đi đâu và
đến đó như thế nào khi nắng đã lên cao.
Dựa vào các tờ rơi quảng cáo và bỏ 5 đô
mua hai tiếng internet (mắc đến đau
lòng!), chúng tôi thống nhất đi Malaysia
Village. Sau một hồi đi bộ, loanh quanh
mãi ở các góc đường cùng hỏi người dân
địa phương và nhận được một câu:
“Malaysia Village không còn nữa!”. Ôi trời,
tôi thấy nản và chưa bao giờ cần bố
Thông nhiều như lúc này.
Singapore - Những Trải Nghiệm Khó Quên
14 www.onebodyvillage.org
15. Newsletter Volume 6
Không thể nào bỏ ngang và quay về
khách sạn, chúng tôi quyết định chuyển
hướng đến Marina Bay bằng xe buýt.
Làm mấy vòng cuốc bộ dài đằng đẵng
dưới trời nắng rát nhưng ai cũng tíu tít hớn
hở, cứ ba bước chân lại đứng tạo dáng
chụp hình. Đối với tôi, Marina Bay nói
riêng hay Singapore nói chung khá sạch
sẽ do các luật xử phạt nghiêm ngặt về xả
rác, hút thuốc cùng uống bia nơi công
cộng và được quy hoạch tốt với các con
đường lớn cùng rất nhiều cây xanh mát
rượi. Nghĩ về Việt Nam, tôi lại buồn!
Phải cám ơn Tú – một người bạn về từ Mỹ,
chúng tôi - không, chính xác là chỉ có tôi,
mới dám đi tàu điện ngầm. Với vai trò
trưởng đoàn, tôi sợ dẫn mọi người đi đến
chỗ đông người và lạc mất một ai đó và
rồi tôi sẽ ăn nói thế nào với bố Thông?
May mắn thay, chúng tôi về tới khách sạn
bình yên, không mất một ai.
Ngoài Marina Bay, chúng tôi còn được
tham quan mua sắm nhiều nơi như
Sentosa, Harbourfront, Chinatown, Little
India với vai trò chỉ huy dẫn đường được
giao lại cho bố Thông khi bố từ Thái Lan
bay qua sau hai ngày… bỏ rơi chúng tôi (tôi
đoán tôi là người mừng nhất!). Không
giống như khu vực khách sạn chúng tôi
đang ở, các nơi này sầm uất và mang đậm
chất đúng như cái tên gọi. Có một cảm
giác khác biệt là ở các khu này chúng tôi là
dân du lịch, nhưng ở cái khu khách sạn
của mình, tôi cảm giác đám đàn bà phụ nữ
chúng tôi giống… xin lỗi cho tôi được dùng
chữ “gái điếm”. Và tôi nghĩ đây cũng là mục
đích chính của chuyến đi!
Như đã nói phía trên, bao bọc quanh
khu vực khách sạn chúng tôi ở là các
nhà chứa hợp pháp, được nhà nước
công nhận. Các cô làm nghề này phải
được khám bệnh thường xuyên, đảm
bảo an toàn và sạch sẽ và giá cả khá
mắc. Có hợp pháp thì chắc chắn sẽ có
bất hợp pháp, dấu hiệu của hình thức
này là các cô đứng tràn ra đường với đủ
loại thời trang từ hấp dẫn đến quê mùa,
đa quốc tịch và nhiều vô kể. Và xa xa
luôn có một người đàn ông với cái túi
bao tử đeo phía trước, đứng quan sát.
Tôi ham đi bộ, và đôi ba lần phải bỏ cái ý
đị đi dạo quanh khu vực vì luôn có một ai
đó dòm ngó tôi kiểu như tôi cũng làm cái
nghề ấy, thậm chí có người còn “Hey!” hỏi
xem tôi có muốn đi không? Tôi sốc và
khó chịu, thầm nghĩ “Ở Việt Nam thì biết
với tao!” Không chỉ riêng tôi, những cô
bạn cùng đi cũng bị như thế và tôi chợt
hiểu “văn hóa” ở đây là thế.
Có lẽ do ngại, lười hay sợ mà đám trẻ
chúng tôi lảng tránh mãi cái kế hoạch đi
tìm hiểu thực tế của bố Thông nhưng
“chạy trời không khỏi nắng”, chúng tôi cuối
cùng cũng phải làm.
Câu chuyện đầu tiên:
Sáu người chúng tôi (ba nam, ba nữ)
đóng vai cặp bồ nhau và đang trên
đường kiếm gái cho bạn trai tôi để mừng
sinh nhật của anh. Chúng tôi đóng giả
là những người Philippines, từ Mỹ qua
đây du lịch và phải nói tiếng Anh suốt vì
cái khu vực này có một phố toàn là gái
Việt Nam đứng đường, chúng tôi sợ bị
nhận diện là người Việt Nam và rồi họ
còn phát hiện nhiều thứ thì chúng tôi chỉ
có đường chết. Thú thật, chưa ai trong
chúng tôi thử làm cái việc này bao giờ,
nên cảm giác hồi hộp lo sợ là chuyện rất
hiển nhiên. Bồi đắp gan lì, chúng tôi
quyết định làm vài chai bia trước khi thật
sự vào cuộc. Cảm ơn “thần bia”, chúng tôi
giờ đây diễn kịch tự nhiên hơn rất nhiều.
Chúng tôi đi qua một con phố và được
các cô ấy vời, họ đoán chúng tôi là
người Việt Nam, một cô còn “Việt Nam
hả? Xin chào!” chúng tôi vẫn cứ ngay đơ
cái mặt làm như không hiểu gì. Tôi bắt
chuyện hỏi một cô, ngả ý muốn kiếm
một cô để làm một đêm tay ba cho bạn
trai mình thì phát hiện họ là dân chuyển
giới đến từ Thái Lan. Thoáng rùng
mình, chúng tôi từ chối nhưng họ lại “tiếp
thị” họ làm được nhiều món nghề hay.
Tiếp tục lắc đầu và rảo bước qua phố
khác, chúng tôi thấy một nhóm gái
Châu Á đứng ngồi lộn xộn một góc kia.
Đoán là người Việt Nam, chúng tôi tiếp
cận. Sau vài lời đùa cợt của mấy anh
bạn, họ có vẻ khó chịu lắc đầu. Tôi
chuẩn bị tinh thần qua phố khác thì
được Tú và John (một người bạn khác
về từ Mỹ) cho biết họ là người Việt Nam
(Hình ảnh “quen thuộc” ở đường phố Singapore)
15www.onebodyvillage.org
16. (Các cô gái chủ động “mời gọi” khách du lịch)
vì đã nghe họ nói “Tụi này chắc người
Thái!”. Nghĩ đám con gái chúng tôi chỉ
làm cuộc tìm hiểu thực tế này khó khăn
hơn, làm các cô Việt Nam e ngại, khó
tiếp cận nên kế hoạch thay đổi, ba đứa
con gái sẽ bỏ cuộc chơi và về khách sạn,
và các anh trai sẽ tiếp tục hành động.
Trên đường về, mặc dù đi ba người, tôi
vẫn có một cái cảm giác ớn ớn. Đi được
một quãng, tôi phát hiện có người đi
theo – một gã đàn ông trung niên. Hai cô
bạn đi chung bắt đầu lo ra mặt. Lỡ
mang tiếng lì lợm, tôi cố trấn an họ và
kêu họ đi nép về phía bên phải tôi, để tôi
đi gần gã đó xem như thế nào nhưng
tim tôi cũng đập nhanh như những bước
chân của mình. Gã bám sát chúng tôi
và mở miệng ngỏ ý là muốn chúng tôi đi
khách với gã. Tôi lắc đầu, lắc cả tay và
tiếp tục rảo bước nhanh. Vẫn cố chấp,
gã trả giá 100 đô, tôi tiếp tục lắc. Gã vẫn
ngoan cố đi theo đến khi chúng tôi quay
vô khách sạn. Lấy lại nhịp thở, chúng tôi
lên giường và hồi hộp chờ câu chuyện
của các anh bạn vào sáng sau.
Câu chuyện thứ hai:
Bố Thông kêu chúng tôi quặt vô một con
hẻm để xem nó như thế nào sau khi
dùng bữa tối gần đó. Vẫn với cảm giác
cũ, tôi thấy rợn rợn. Ba con bé – là các con
nhà OBV - dường như biểu hiện rõ sự ớn
lạnh bằng những cái nắm tay chặt đến
nỗi máu khó mà lưu thông. Miệng tôi cứ
lải nhải “Không có gì phải sợ!”, nhưng tôi lại
không dám dòm chằm chằm vào những
người đàn ông đang dòm chằm chằm
chúng tôi. Thật sự, tôi không thích những
chuyện như thế này, bố Thông nói thì
mình phải làm, dẫu biết bố sẽ chẳng để
chuyện gì xảy ra nhưng không thích là
vẫn không thích. Chúng tôi vừa như bị ép
buộc, vừa như lo sợ nên cố gắng kết thúc
chuyến đi càng nhanh càng tốt.
Về đến khách sạn thì hai trong 3 cô con
nhà OBV lại nổi máu muốn đi xem tiếp
(Đúng là hai con dở hơi!), tôi và Tú phải
tiếp tục sự nghiệp bảo vệ che chở, dẫn
dắt các em. Theo lời bố Thông, chúng
tôi ghé qua con phố 24 – nơi gái đứng
đường hầu hết là Việt Nam. Vẫn với vai
trò giả làm người nước ngoài, tôi và Tú
giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh.
Cũng như các con phố khác ở khu đèn
đỏ này, con phố này âm u tăm tối, các
gái đứng đường đứng qua một bên
đường, rải rác bên đường đối diện vài
người đàn ông trông khá dữ dằn. Đây
đó văng vẳng ai đó nói tiếng Việt. Đóng
vai du khách nước ngoài, chúng tôi
chậm rãi bước đi, lấy cớ mua nước,
chúng tôi đứng im lắng nghe các cô gái
nói chuyện. Cái câu chuyện liên quan
tới việc đi khách như thế nào, khách
hôm nay có đông không lần lượt được
kể ra không một chút xấu hổ. Đứng mãi
không được, chúng tôi quyết định đi đến
cuối con phố và Tú đề nghị: “Mình
quành lại, ngồi đó quan sát?”. Tôi không
thích cái ý tưởng đó một chút nào – người
bình thường bị ai đó ngồi nhìn chằm
chằm là đã khó chịu rồi, huống hồ các
cô gái làm nghề này. Tôi không muốn
đang ngồi đó thì ai đó lại hỏi: “Chúng
mày làm gì ở đây?”, lúc đó tôi không biết
mạng mình tôi còn giữ được không,
huống hồ thêm ba đứa con gái khác.
Tôi nảy ra một ý kiến hay hơn: mua
snack vừa đi vừa ăn và mua nước để
kéo dài thời gian nghe ngóng.
Chúng tôi rời cửa hàng bách hóa tại một
trạm xăng nằm cuối con phố và bắt đầu
đóng kịch. Lạ lùng thay, chúng tôi thấy
con đường vắng hoe, gái đứng đường
không còn nữa. Đang lơ ngơ ngó xung
quanh thì đám gái đó từ trong những căn
nhà bên đường đối diện chỗ nãy họ đứng
úa ra. Tôi lờ mờ hiểu chuyện và cái sáng
kiến của tôi nó phát huy tác dụng khi nghe
lỏm được chuyện là công an vừa mới quét
qua đây. Về tới khách sạn, chúng tôi được
các anh bạn cho biết là con đường đó bị
công an quét ba bốn lần rồi.
Câu chuyện cuối:
Vì là đêm cuối của John trên đất Singapore
nên chúng tôi quyết định làm cho một
đêm ra trò trước khi anh trở về Mỹ. Vốn
là một con người thích gọn nhẹ khi đi du
lịch, tôi chỉ mang mấy bộ quần áo và
giầy dép thuận tiện cho việc di chuyển
nhiều và kết quả là tôi nhìn như một con
điên hai lúa nào đó vô bar ăn chơi, tôi
thầm nghĩ: “Đố mà có ma nào thèm đếm
xỉa đến mình!
”Theo lời bố Thông, bốn chúng tôi (tiếp
tục đóng vai những cặp tình nhân người
Philippines) đón taxi hướng tới một
trung tâm mua sắm mà ban đêm nó trở
thành nơi tụ tập ăn chơi với rất nhiều gái
điếm, đặc biệt là gái Philippines. Với
một cái miêu tả mơ hồ như thế, chúng
tôi được chở tới một khu phố trông
giống như khu phố Tây của Sài Gòn với
những quán bar và hộp đêm vẫn còn
mở cửa. Dạo vài vòng, chúng tôi quyết
định bước vào một quán bar làm vài
chai. Chỗ này tối với nhạc Mỹ bật hết
công xuất, khoảng một chục cô phục vụ
ăn mặc khá mát mẻ đứng nhún nhảy
theo nhạc. Hình như họ là gái Philippines
và không có vẻ gì trông giống là gái
điếm nên chúng tôi nhanh chóng rời
quán sau khi làm hết một bình bia.
Tiếp tục đảo quanh khu vực đó, hỏi cả
một số người địa phương để kiếm cho
ra cái trung tâm mua sắm mà bố Thông
đã nhắc tới. Không có một câu trả lời
chính xác nào. Quá nản, chúng tôi
quyết định gọi taxi quay về khách sạn.
Trên xe, vẫn với vai trò là hai cặp đi kiếm
gái cho một đêm hoan lạc, chúng tôi bắt
chuyện với vị tài xế gốc Ấn hỏi xem ở
đâu kiếm gái được nhiều, nhất là gái
Việt Nam. Ông hỏi: “Tụi mày đi với hai
đứa con gái kia rồi, còn kiếm gái làm
gì?”, chúng tôi trả lời rằng thì là… chúng tôi
muốn có một thứ gì mới, muốn vui vẻ
một chút vì đây là đêm cuối của chúng
tôi ở Singapore và chúng tôi không thấy
phiền lòng gì về vấn đề này. Ông đồng
ý đưa chúng tôi đến nơi mà theo ông
nghĩ sẽ có nhiều gái Việt Nam ở đó,
nhưng ông cũng cho hay: “Tao không
nghĩ tụi mày được vô đâu, do một thằng
trong chúng mày (John) mặc quần đùi!”.
Chúng tôi hơi tiu ngỉu nhưng cũng
muốn thử xem sao, biết đâu.
16 www.onebodyvillage.org
17. Newsletter volume 6
…Do ban đầu chúng tôi cho địa chỉ khách
sạn để về ngủ, nên khi vị tài xế quyết
định chỉ cho chúng tôi nơi mới mẻ này
thì xe đã đi quá xa tuyến đường đúng
phải đi. Tôi không biết chúng tôi đã đi
qua những nơi nào, nhưng cảm giác
đường rất xa, như một cuộc đánh vòng
từ trung tâm thành phố ra vùng ven rồi
quay ngược vô trung tâm. Đường đêm
Singapore thật tuyệt, vốn dĩ đã sạch sẽ,
giờ đây nó yên tĩnh một cách lạ thường,
trái hẳn vẻ ban ngày của nó.
Xe dừng ngay một góc đường, vị tài xế
người Ấn ấy lấy ngón tay chỉ vào ròa
nhà cao tầng nằm phía trước và còn nói
thêm: “Gái Việt Nam trong đó nhiều
lắm!”. Bên ngoài tòa nhà ấy có vài ba
đứa con gái đứng mà tôi đoán chúng là
gái đứng đường. Chúng tôi bước vào và
những lời miêu tả của bố Thông lần lượt
chạy lại như một cuốn băng trong đầu
tôi. Đây là một trung tâm mua sắm và
các hộp đêm vẫn đang hoạt động ầm ĩ.
Chúng tôi tiếp cạnh một anh canh cửa ở
một quán bar tầng trệt: “Trong này có gái
Việt không?”. Anh trả lời: “Gái Việt ở trên
kia!” – anh chỉ tay lên quán bar nằm tầng
một và tiếp tục: “Nhưng tao nghĩ tụi mày
không vô được đâu! Con bé này (Hà)
mang giầy bệt! Không được!”. Chúng tôi
cám ơn và nói là dù sao cũng muốn thử.
Về đêm, thang máy của trung tâm này
không hoạt động, chúng tôi bước từng
bước tiến lên lầu một và gặp một anh
canh cửa của quán. Anh mở miệng:
“Cho xem Chứng Minh Nhân Dân của
hai cô này nào!”. Chúng tôi đúng là lũ
ngố, hoặc không biết hoặc lười mà cả
hai chúng tôi chẳng có đứa nào mang
một tờ giấy tùy thân nào theo mình.
Lanh trí, Duy, một người bạn nữa cũng
về từ Mỹ, lấy trong túi tờ 10 đô dúi vào
tay anh canh cửa và nói: “Đêm này là
đêm cuối của tụi tao ở Singapore rồi!
Mày thông cảm đi! Tụi tao ghé chút
thôi!”. Rất nhanh, anh nhét tiền vô túi và
cho chúng tôi vào kèm với một câu: “Coi
như tao chưa từng thấy tụi mày!”. Hí
hửng, chúng tôi bước vào.
Ồn và đông người là cảm giác đầu tiên.
Sau khi đã định hình mọi thứ lại, tôi cố
xác định xem nơi này là như thế nào. Nó
là một quán bar dành cho Tây với rất
nhiều gái điếm và đa số là gái Châu Á,
vài ba đứa là Châu Phi. Nó trông giống
như một cái chợ người hơn là một quán
bar, các cô hết đứng lại ngồi, hết liếc
mắt nhìn đưa tình lại ưỡn ẹo lắc lư theo
nhạc. Thú thật, ở Sài Gòn, các quán bar
có gái điếm dành cho Tây cũng khá
nhiều nhưng chưa bao giờ tôi thật sự
chú ý đến điều đó khi đi vào những nơi
đó. Cái cảm giác lúc đó thật sự khác
hoàn toàn với cái cảm giác hiện tại - tôi
đang đi săn và biết đâu ai đó trong đám
đông người này cũng đang săn tôi!
Lơ ngơ dòm ngó xung quanh chưa biết
phải làm gì thì Hà cho tôi hay là cô phát
giác ra nhiều gương mặt trong giới
showbiz của Việt Nam đang ở đây. Rồi
cô còn cho hay là có hai đứa người Việt
vừa bước vô toilet và đề nghị chúng tôi
đóng giả người nước ngoài cũng đi toilet
để nghe xem chúng nói gì. Hà đứng sát
bên chúng, tôi thì đứng sát Hà nên tôi
không nghe rõ được câu chuyện chúng
đang nói khi ngoài kia tiếng nhạc cứ xập
xình. Chúng nói gì đó về việc uống được
nhiều hay ít. Một lúc sau, xuất hiện
thêm hai con nhỏ người Việt với giọng
Bắc đặc sệt, đến lượt tôi phải vào toilet
rồi… Khi tôi ra, chúng tôi mất dấu hoàn
toàn hai con bé người Việt mà chúng tôi
cất công vào tận toilet để theo dõi.
Quay trở ra quầy bar, bốn chúng tôi
quyết định chia thành hai nhóm để dễ
hành động. Hà cứ chạy tới chạy lui, lôi
theo cả tôi để ráng tìm ra hai con bé ấy
đồng thời xem xung quanh như thế nào.
Chúng tôi nghi ngờ một nhóm con gái
đứng ngay góc tường xa xa kia là người
Việt, và phía sau lưng chúng là ba người
đàn ông với điếu thuốc trên tay phóng
tầm mắt nhìn bao quát mọi thứ như kiểu
họ là những kẻ chăn dắt gái. Tôi khẽ rùng
mình, tự hỏi mình có nằm trong tầm
ngắm của họ không? Và việc Hà cứ chạy
đi chạy lại như thế liệu có tốt, có gây sự
chú ý chăng? Chúng tôi đang đóng giả là
gái điếm nhưng chẳng thấy giống gái
điếm mà cứ như đang đi điều tra cái gì.
Làm ba bốn vòng quanh quán bar,
chúng tôi phát hiện ra hai con bé người
Việt Nam ban nãy – chúng đang đứng với
một nhóm bạn khác, chúng tôi bắt đầu
tiếp cận. Nói chữ tiếp cận cho sang chứ
thực tế là chỉ đứng gần chúng và tìm cơ
hội bắt chuyện. Chúng tôi cứ đứng mãi
mà không biết bắt chuyện như thế nào
và cảm thấy kỳ quặc khi hai đứa con gái
lại đi kiếm gái. Chưa biết làm thế nào thì
Hà nói tôi đứng đấy chờ cô quay lại với
John và Duy với hy vọng là hai anh trai
này sẽ khai thác thông tin tốt hơn chúng
tôi. Còn lại một mình, tôi tính đường tiếp
cận khác. Tôi thấy một người đàn ông
trong nhóm đeo cái túi bao tử trước
bụng (tôi đoán đây chắc là một kẻ chăn
dắt gái khác) đang nhảy rất hăng say và
đẹp. Tôi bắt chuyện bằng câu tiếng anh
khen anh ta nhảy đẹp và hỏi liệu anh có
thể chỉ giáo vài đường? Rất nhiệt tình,
anh chỉ tôi và bất ngờ, một con bé người
Việt trong nhóm tiếp cận tôi bằng cách
nhảy với tôi.
Cô ấy bắt đầu bằng câu tiếng Anh:
- Where are you from?
- Philippines, and you? – tôi hỏi ngược lại.
- Việt Nam… What’s your name?
- I’m Vivian and you? – đây là cái tên mà
nhóm bạn chúng tôi thống nhất dùng
khi đi trải nghiệm thực tế.
- My name is Phượng!
Tôi tính hỏi xem cô ấy bao nhiêu tuổi thì
một trong hai con bé mà tôi với Hà đi
theo ban nãy xuất hiện, kéo Phượng
sang một bên và rỉ nhỏ vào tai. Rồi cả
hai lảng đi, rút vô quầy ghế phía sau.
Tôi bắt đầu kiểm điểm xem mình có làm
gì để bị lộ hay không, hay từ nãy giờ tôi
quá ham quan sát chúng nó mà quên
mất rằng chúng nó cũng đang quan sát
tôi… Cuối cùng thì Hà cũng đã quay trở lại
với một thông báo là không thấy hai anh
bạn kia đâu. Tôi kể Hà nghe chuyện gì
đã xảy ra và quyết định rời khu vực này
quay lại chỗ quầy bar.
Ở quầy bar, chúng tôi đứng chờ, hy
vọng hai anh bạn của nhóm sẽ xuất
hiện. Được một lúc thì Hà nói: “Vy ở đây
nhé! Hà ra xem đằng này, nãy có mấy
thằng muốn ngả giá Hà đi khách! Để Hà
xem như thế nào!”. Tôi gật đầu và tiếp
tục bám trụ tại cái quầy bar và quan sát
phía góc mà tôi đã thấy mấy tên chăn
dắt gái đã đứng đó. Giờ đây nó trống
hoác, đám con gái bên dưới cũng đã di
chuyển đi mất. Tôi bắt chuyện với một
đứa con gái da đen. Sau vài ba câu xã
giao, tôi được biết nó đến từ Kenya và ở
cái khu vực mà chúng tôi ghé lần đầu
tiên trong đêm có một hộp đêm cao cấp
khá sầm uất và nhiều điều thú vị. Tôi
tính nói thêm thì… một bàn tay của ai đó
vuốt và bóp nhẹ mông tôi. Giật mình tôi
quay lại.…
- Hey, how ya doin’?, Một người đàn
ông da trắng trông có vẻ lớn tuổi hỏi tôi.
- I’m fine and you?, Tôi cố cười đáp lại.
Ông ta trả lời là rất khỏe và đi thẳng vào
vấn đề hỏi tôi liệu tối nay có muốn qua
đêm với ông ta hay không? Thú thật, với
cái vẻ bề ngoài của ông ta, chỉ nghĩ tới
việc phải hôn ông ta thôi là tôi đã muốn
nôn mửa nói chi đến chuyện qua đêm.
Trong cái thế giới làm việc của tôi trước
đây, tôi tiếp xúc và làm việc với người Tây
khá nhiều và dù họ nổi tiếng là đi thẳng
17www.onebodyvillage.org
18. (Frolicking on the beach)
vào vấn đề và hay nói thẳng suy nghĩ của
mình ra, nhưng chưa một ai lại sỗ sàng
đề nghị như người đàn ông Tây mà tôi
gặp ở trên, họ có muốn thì họ cũng dẫn
dắt này nọ xem liệu tôi có thích thú với họ
không. Còn ở đây, tôi dường như bị coi là
gái điếm hoàn toàn nên không cần phải
vòng vo hay lịch sự gì hết!
Tôi từ chối khéo, tự nhận mình là dân
đồng tính nữ. Hắn ta với cái vẻ lì lợm
gớm ghiếc vẫn tiếp tục dụ dỗ và sổ ra
những tràng thật tục tĩu và dơ bẩn. Gai
óc tôi nổi, không còn chịu được nữa tôi
kiếm cớ đi toilet và chuồn đi chỗ khác.
Đứng chỗ mới chưa nóng chân thì ai đó
đứng sau lưng tôi, quàng hai tay qua
bụng tôi, ép sát phần hông phía trước
của hắn vào mông tôi, đầu hắn gục
xuống để sát cố và gáy tôi và bắt đầu
đưa đẩy tôi theo điệu nhạc. Dưới ánh
đèn khá tối của quán, tôi nhận ra tôi lại
đang bị một thằng đàn ông Tây khác
sàm sỡ. Đến tận bây giờ, cảm giác hơi
thở cùa hắn luồn qua kẽ tóc và tai tôi
còn rất rõ. Không muốn bị lộ hoặc gây
chú ý, tôi nhẹ nhàng lách người tránh
những cái cọ xát có chủ ý của hắn
nhưng rất nhanh, hắn vào “vị trí” cũ một
cáchđiêuluyện.Chưabiếtnhưthếnàothì…
John xuất hiện với một bên tay là một em
nào đó khá xinh. Tôi như sắp chết đuối vớ
được phao, nhanh chóng ôm chầm John
và rời bỏ cái tên khốn kiếp kia.
Hà xuất hiện sau đó, rồi Duy cũng xuất
hiện và dắt thêm hai em gái khác về.
Vẫn với vai trò là những đứa Philippines
qua đây chơi, chúng tôi nói chuyện vài
ba câu qua loa và được biết mấy cô đó
là người Việt Nam. Tôi để các ông anh
bạn mình “làm việc”, chỉ đứng đó quan
sát. Sau một hồi hỏi tên, dường như có
chuyện gì đó không ổn, các cô lần lượt
rút lui. Chúng tôi đứng đó một lúc và
không còn biết phải làm gì nữa nên
quyết định quay về khách sạn. Vừa về
tới khách sạn, chúng tôi ùa vào phòng
bố Thông và bắt đầu râm ran kể những
câu chuyện của mình với một niềm cảm
xúc như vừa làm được một điều gì đó
ghê gớm lắm.
Đúng như lời khẳng định ban đầu của
tôi, chuyến đi này không hoàn toàn vì
“những cục bê-tông”, mà là đi khám phá
những tảng đá ngầm, những mặt tối
của một đất nước trẻ và phát triển vững
18 www.onebodyvillage.org
mạnh Singapore. Chuyến đi chỉ kéo dài
năm ngày, nhưng những điều tôi học
được ở nơi này có thể mất nhiều năm.
Tôi đã biết cách đi xe buýt ở nước ngoài
như thế nào, biết đọc bản đồ và đi tàu
điện ngầm như thế nào, biết Singapore
đắt đỏ ra sao và nên tiết kiệm tiền như
thế nào, biết được cảm giác làm… đĩ là
như thế nào, biết thế nào là… nguy hiểm
và biết… sợ và trên hết là biết con đường
cứu giúp các em không hề đơn giản và
bằng phẳng một chút nào. Những trải
nghiệm kia chỉ như nhúng một bàn
chân vô nước đá, nhưng tôi đã có cảm
giác run rẩy thật sự. Còn các em – những
người chìm ngậm hoàn toàn trong đó
hết ngày này sang tháng khác – sẽ như
thế nào? Và khi cứu được các em, mất
bao lâu trái tim các em sẽ ấm lại? Và
biết cái “khổ” mà bố Thông phải gánh vác
khi vào… hang cọp!
Cần lắm những trái tim ấm, cần lắm những
bàn tay để con đường thôi không gập
nghềnh chông gai, để thấy các em cười
nhiều hơn và sống đúng tuổi thơ của mình.
Sài Gòn – Đêm xuân, 05/02/2013
K.V.
BOAT AND SEA
Dear Daddy and the volunteers,
After the trip, Mom N. told us to write a
reflection. Actually we were afraid of
doing this, not because we didn’t have
any feelings but we had too much
feelings that we didn’t know how to
write. Daddy and Mom, please don’t
laugh at us when reading this.
Daddy, you are very busy with your
business but you didn’t forget your
promise with us six months ago. You
said you would take us to the beach on
holiday. This time you came home with
the volunteers and brought us lots of
love and happiness. We couldn’t say
anything but thank you all.
The night before the trip, we couldn’t
sleep. The clothes and other necessary
things had been packed a few days
before. Permission slips for leaving school
had been sent. We were all ready to the
trip. Daddy and the others had arranged
everything carefully. On the way to the
beach, daddy and the volunteers took
turns to sing and tell stories so that we
didn’t get car-sick or be tired...
19. Newsletter volume 6
(Yeahhhhhhhhhhhh)
(Building sandcastle together)
After dinner, we celebrated Mass
zealously, we could sing the holy songs
without the sheet because Mom had
taught them to us. All of them are mean-
ingful meaningful. We didn't sing well or
even correctly but we knew God
accepted our sincerity.
Time to sing Karaoke! We were divided
into two groups and sang in two different
rooms because there weren’t enough
spaces for all of us in one. The music
was on and we started singing. Daddy
then fed us with seafood soup. We sang
from one song to the next and didn'twant
to stop even though we were all tired. We
had a great time playing together. Daddy
said "if you are good, I will take you to the
beach next year, otherwise we will visit Cu
Chi Tunnel”."”
It was the first time we had slept in
such a luxurious hotel, three people in
one room so we felt so comfortable
and we all had nice dreams. There
was a “miracle” that Little D. didn't wet
her bed that night. The next morning
we ran to the beach before dawn to
wait for the sunrise. We enjoyed the
breakfast and then continued to play
with the waves and sand. An ice cream
cart with loud music appeared invitingly.
Everyone rushed ashore and Ms. Thao
treated us each to an ice cream. We
danced and ate happily together.
11 o’clock, hearing the whistle’s sound
from Mom. N, everyone gathered to
check out and get on the bus. On the
way home, we practiced singing some
songs we were going to sing at a
wedding Mass that night. We stopped
to eat Banh Canh which is famous there
in Long Huong and then were led to the
restaurant at 6 o'clock. We had a great
meal followed by our own music show.
After dinner, Daddy and the volunteers
had to join another Mission Trip, and
we had to go home. Before leaving, we
didn’t forget to say the Happy Birthday
to Daddy by singing Happy Birthday
song out loud on the street.
We titled this reflection “The Boat and
The Sea” because we associated the
song“””””””” ”"Ferry me”" sung by Mom N.
Daddy and the others are like the boat
leading us to the happiness port We
can feel the love that Daddy and the
others have for us. We are like the sea
with lots of waves and sometimes we
batter the boat. That's when we are not
obedient and make disappoint them.
However, because of the endless love,
Mom, Dad and the others always take
good care of us as the boat keeps
going on continuously.
Thanks Daddy and the others for being
the boat to ferry us to the peaceful port.
“Only the boat understands the pain and
suffering of the sea.
OBV Children
January 1st, 2013
Translated by Thi Tho
Here came the bus. The hotel is right on
the beach. Getting off the bus, we could
hear the sound of the waves rustling onto
the beach. Everyone checked in and
rushed to the beach. The waves were so
high that we couldn’t swim but had to wait
impatiently. We were all starving so we
decided to have lunch with seafood.
Daddy said we should take a nap till 3 p.m
then we can swim but no one could sleep
because of the desire to swim in the sea.
Although we didn't have a life jacket but
we were completely safe in the care of
mom, daddy and the volunteers. Mom
N. didn’t swim because she would be the
one who would shout for help if needed
as she said. She kept counting how
many of us and noticed if anyone swam
too far. The volunteers played with us in
the sea as well as ashore until dusk.
19www.onebodyvillage.org
20. (Bố vẫn chờ cho đến khi chuyền hết chai nước
biển rồi đưa con ra xe chở về nhà. Đồng hồ chỉ
đúng 9 giờ đêm)
ặc dù thời gian của Bố Thông
rất hạn hẹp nhưng Bố vẫn cố
gắng thu xếp một vài khoảnh
BAO LA TÌNH BỐ
NHẬT KÝ GIẢI CỨU BÉ GÁI HỌC LỚP 8
chức OBV giúp đỡ vì con gái họ đã mất
tích hơn hai tuần cùng với một bạn nữ
khác học chung lớp 8, tôi đã tìm cách liên
hệ với gia đình nạn nhân và hẹn họ sáng
ngày mai sẽ ghé gia đình vì qua địa chỉ mà
gia đình cung cấp thì cũng gần nhà tôi.
Khoảng 15 phút sau, tôi nhận được email
nữa của chị, trong email chị xin lỗi trước
và hỏi chi phí để tìm và giải cứu bé là bao
nhiêu để gia đình tính toán! Thú thật, khi
nhận email này tôi cũng hơi bị “sốc”, may
là chị đã “xin lỗi” trước trong email… Tôi
đã email trả lời lại làTổ chức OBV là mộtTổ
hận được email của Chú (tôi hay
gọi thân mật Cha Thông như vậy)
thông báo rằng có người nhờ Tổ
khắc để đến thăm các con.
Niềm vui gặp gỡ ngập tràn nhưng hình
như có một điều gì đó không ổn đang
xảy ra. Bố nhìn chung quanh và cảm
nhận được bầu khí không vui như mọi
ngày. Mẹ N nói với Bố:“T đi học về đột
nhiên bị đau bụng dữ dội, chúng con
xoa bóp và làm hết cách cũng không
bớt, Dì T và cô V mới đưa T đi viện cách
đây khoảng 5 phút.”
Bố tranh thủ thời gian để nói chuyện với
các con, dặn dò nhắc nhở đủ điều với cả
tấm lòng người Bố, mong muốn các con
nên người và tương lai sáng lạn. Cuôc
trò chuyện với các con bị ngắt quãng
mấy lần vì Bố có nhiều cuộc hẹn quan
trọng khác. Nhưng không vì thế mà Bố
gặp gỡ các con cách qua loa, ngược lại
Bố nhắn nhủ rất kỹ càng tâm huyết. Bố
yêu quý các con, thường gọi các con là
“Cục vàng của Bố.
”Bố cũng không quên một “cục vàng”
đang nằm trong bệnh viện, và Bố
nhanh nhẹn đến thăm, động viên và an
ủi. Lúc này trẻ đang dần dần bớt đau và
nói chuyện được với Bố. Bố vẫn chờ
cho đến khi chuyền hết chai nước biển
rồi đưa con ra xe chở về nhà. Đồng hồ
chỉ đúng 9 giờ đêm.
Bố vẫn chờ cho đến khi chuyền hết
chai nước biển rồi đưa con ra xe chở về
nhà. Đồng hồ chỉ đúng 9 giờ đêm.
”Những khi trái gió trở trời
Con đau thì Bố đứng ngồi không yên
Hết bóp trán lại xoa chân
Lúc câu dịu ngọt, khi câu ân tình
Con ho ngực Bố tan tành
Con sốt lòng Bố như bình nước sôi
Đêm nằm khấn Mẹ cầu Trời
Mong con chóng khỏi Bố cười- con vui“
chức phi lợi nhuận, nên nếu nằm trong
khả năng của Tổ chức thì chúng tôi sẵn
sàng giúp đỡ hoàn toàn miễn phí, gia
đình chị cứ yên tâm (sau này , khi gặp gỡ
tôi mới biết tại sao chị lại email hỏi chúng
tôi như vậy…).
Sáng hôm sau, đúng hẹn tôi chạy qua nhà
chị, chị cũng vừa đi lễ Chúa Nhật về. Qua
trao đổi, chị cũng cho biết là cũng không
còn hy vọng gì nhiều, vì bé mất tích đã
hơn 2 tuần, gia đình cũng nhờ nhiều
người quen giúp đỡ, một người bác ở
bên Mỹ của gia đình biết đến Tổ chức qua
những buổi nói chuyện của Cha Thông
nên chị có lên website của Tổ chức và chị
gửi thư cầu may! Nhưng không ngờ là
mới gửi thì Cha đã hồi âm lại liền… Tôi
cũng chia sẻ với gia đình một số trường
hợp mà tổ chức OBV đã giúp đỡ đưa các
em về lại Việt Nam. Nhiều trường hợp,
cũng chỉ vì tiền mà bạn bè lừa nhau, ngay
cả những người thân cũng lừa nhau với
cái mác đi du lịch hay xuất khẩu lao động
ở nước ngoài, nhưng qua tới nơi rồi thì
mới biết là bị lừa bán vào các nhà chứa.
Tôi cũng hỏi chị là gia đình đã thông báo
với công an chưa, chị cũng chia sẻ là gia
đình có thông báo với công an phường và
quận, nhưng họ cũng không mặn mà lắm
và đưa ra một số yêu cầu không tiện nói
ra ở đây (vì vậy nên chị mới email và xin lỗi
chúng tôi ở email trước…).
Qua kinh nghiệm những vụ khác, tôi
hướng dẫn gia đình phải cung cấp hình
ảnh các em và trình báo ngay với Ban
chuyên án hình sự CA Thành phố để ngăn
chặn xuất cảnh ở các cửa khẩu (trong
trường hợp các em còn ở VN) và giới thiệu
gia đình liên hệ với các phóng viên quen
biết của Tổ chức OBV để viết bài, cũng
như đã gửi thông tin cho các cộng tác
viên của Tổ chức OBV để nhờ giúp đỡ…
Và quan trọng nhất là mọi người trong Tổ
chức OBV sẽ cùng với gia đình dâng lời
cầu nguyện cho các bé được bình an…
Và cũng nhờ những lời cầu nguyện và sự
giúp đỡ của mọi người mà hôm nay đã
tìm được 2 bé và 2 đối tượng nghi vấn
đang lẩn trốn tại Lâm Đồng.
Tôi cũng hy vọng rằng qua bài viết này,
các bậc phụ huynh nên quan tâm đến con
em và bảo vệ con em mình hơn nữa trước
những cám dỗ của xã hội chỉ vì tiền.
Và xin mọi người tiếp tục là những cánh
tay nối dài cùng đồng hành với Tổ chức
OBV trong sứ mạng ngăn chặn và giúp đỡ
các em nhỏ là những nạn nhân đáng
thương!
Joseph Nguyen
20 www.onebodyvillage.org
Ôi “bao la tình Bố” các con sống làm sao
cho đủ đáp đền?
Tháng 4/2013
OBV VN
21. (In attendance were many dedicated OBV volunteers, distinguish guests, especially the priests)
(In awareness fundraising event)
Newsletter volume 6
LAST MINUTE FROM THE FOUNDER.
DEBT FREE –- YES, OBV IS DEBT… FREE!
On Friday Jun 14, 2013 at Paracel Seafood
Restaurant in Orange County, CA, Hội Bác
Ái Truyền Giáo Phanxicô Xavier organized
an Awareness and Fundraising event on
behalf of One Body Village, to help pay for
our first ever purchased property.
In attendance were many dedicated OBV
volunteers, distinguished guests, especially
the priests: such as Father Thượng, Fr.
Kiệt, Fr. Hiếu, Fr Tuấn (who is also the
spiritual director of Hội Bác Ái Truyền
Giáo Phanxico Xavier), Fr. Trân, one
sister from Lovers of the Holy Cross, Việt
Nam, one seminarian Huấn from Oregon,
owners of VHN TV (Việt Nam Hải Ngoại
Tivi). Mr. and Mrs. Bruce and Tiffany Trần,
representatives from Radio Bolsa, and
NgườiViệtnewspaper,manyartisticsingers
from USA as well as VN, including Phan
Đinh Tùng, classical pianist Vân Anh from
Sydney and hundreds of guests from the
communities, Catholics and non-Catholics.
We had an excellent entertainment
program interspersed with my (Fr.
Martino's) reports on the child commercial
sex hot spots in Việt Nam, Laos,
Thailand, Cambodia, and Singapore,
stories of our children on OBV, my
undercover film clip in Lao Cai on Oct
31/2012, and the plan for the Boys
Project. The actual program went from
7pm to 11 pm, and we had to ask the
guests to leave even though they
wanted to hear so much more from me.
The restaurant needed to clean up and
prepare for wedding the next day, per
Mr. Thong - Paracel's owner.
Through everyone's tremendous effort
and touching hearts, HBATGPX was
able to raise $112,815.00
On behalf of past, present and future
OBV children, we say THANK YOU.
In addition to Donations from Australia
concerts organized by VHELP in May –
We are able to PAY OFF the amount
we owe on our FIRST HOUSE! What a
feeling - DEBT FREE AT LAST!
May God bless each and everyone of us.
Fr. Martino Nguyễn Bá Thông
Founder
21www.onebodyvillage.org
22. (Sydney Onstage with Chu Son - Photos courtesy of
La Tuan Dzung and Thuy Phan)
“One Body of Hope” :
An Article of Strength in Unity
In February of 2013, we came in contact
with one of our most esteemed groups
of supporters in OBV history. From all
the way across the world, the furthest
supporters from our headquarters in
USA, a newly formed philanthropic
group that called themselves V-HELP
reached out from Sydney, Australia.
The initial emails from of Mr Vân Sơn
Nguyễn and Mr Đặng Trung Chính
addressed concrete plans of fundraising
and events coordination in major cities
Sydney, Canberra, and Melbourne.
Needless to say, we felt very honored to
receive V-HELP’s invitation. This would be
the first official OBV tour of fundraisers in
Australia.
V-HELP'Simpressivepreparationscontinued
forward into May 2013 when Founder Fr.
Martino Thong Nguyen traveled to Australia
alongside Kristine Sa and long-time
supporter SBTN journalist Thuy Phan.
Various radio and television interviews
were arranged for OBV’s presence in
Australia and managed by a kind and
efficient team. On May 17th, 2013 at the
Mounties Club venue, special guest
performers joined in to be a voice for the
children including the acclaimed visually
impaired musician Đạt Nguyễn from
California, local music teacher extraordinaire
Hoàng Ngọc Tuấn, and internationally
recognizedpianistVân-AnhNguyễn,alsoa
gem from Sydney. To date, the fundraising
concert in Sydney, Australia has had the
most attendees of all OBV events, with over
800 supporters in a packed concert hall.
The following day, OBV and performers
went on to Canberra, Australia as
V-HELP’'S collaboration with Nhóm Thân
Hữu allowed for the organization of an
awareness and fundraising event at the
newly opened Canberra Art Centre on
May 18th, 2013. Finally, Fr Martino and
performers traveled to Melbourne,
auspices by Lions Club of Melbourne
Vietnamese, on May 26th, 2013 for
another wildly successful night of moral
andmonetarysupportatHappyReception.
As the tour came to an end, a record
grand total of $184,000 in donations from
Australia was recorded for the books.
Thanks to this tour (and the additional
sponsorships from Hội Bác Ái Truyền
Giáo Phanxicô Xavier in Orange County,
California), for the first time since being
officially recognized as a 501(c)3 non-profit
organization in 2008, One Body Village is
now able to be the proud owner of the
OBV Center. It was an honor to receive
V-HELP’'S tremendous collective and
collaborative efforts. We would like to
especially acknowledge the leadership,
organization, and passionate hard work
of Mr Đặng Trung Chính and Mr Vân
Sơn Nguyễn in Sydney, Mr Châu Xuân
Hùng in Melbourne, and Mr Phùng
Ngọc Quang in Canberra. With this
center, we are now able to provide
boarding for long-term volunteers,
humanitarians, and philanthropists with
many specialties relating to children'
physical, mental, and emotional health as
well as social, educational, and vocational
skill sets. We believe the presence of
such compassionate specialists will
richly add to the positive development of
each child in our care.
As our current operations to rescue,
rehabilitate and raise young female victims
from child sex slavery continue, we can
now also begin our new project, "The
Other 20 Percent”" with the goal to rescue,
rehabilitate and raise young male victims
of child sex slavery as well. When people
speak of trafficking, the usual stereotype
image surfaces: a male soliciting sex from a
rural brothel exposing dozens of young
girls. While this image holds true,
research shows the number of young boy
victims is increasing. According to the
U.S. Department of State’'s 2012 Trafficking
in Persons Report, males account for more
than 20% of victims exploited. The U.S.
Department of Justice reports 95% of
malesvictimizedbycommercialsexwereat
the hand of adult males and often, boys
were victimized at an earlier age than
girls. OBV believes the statistics are
underreported due to the social stigma
associated with sex and adolescent
males. Same gender sexual activity in
most societies is perceived to be unnatural,
unclean, and sinful. To exacerbate the
problem, there are virtually no services
available for young boys’ rescue due to its
taboo nature. With OBV'S new vision to
provide safe homes for all children affected
by slavery, boys and girls alike, OBV
presents “"The Other 20 Percent”" a
project to include services for this
marginalized group. The new OBV
center can allow for such work to begin
immediate development. This is a huge
milestoneforOBVandweareveryproudto
have Australia, and V-HELP be part of it.
As OBV continues to grow, the momentem
which builds with each new hand lent
seems to slowly diminish hopelessness like
rays of sunlight to the dark. Although the
epidemic grows and more children are
condemned to this ‘"hell on Earth’", it is
equally impactful to see how many
voices are banding together to speak as
one. From North America to Australia to
Europe and beyond, we will keep moving
forward with the same dream of providing
children a chance to be children once
again. The dream of healing wounds and
restoring hope. The dream of brighter
tomorrows. They say, ‘"It takes a village
to raise a child",’ then we shall keep
moving forward together as one body of
hope in this expanding village to raise
every child with all the love and care they
deserve.
Sincerely,
Kristine Sa
22 www.onebodyvillage.org
23. (OBV on VietFace TV - Photos courtesy of La Tuan Dzung and Thuy Phan)
(OBV on SBS radio - Photos courtesy of La Tuan Dzung and Thuy Phan)
Newsletter volume 6
23www.onebodyvillage.org
24. UP COMING EVENTS
Are you looking for an opportunity to make a difference in 2013? One Body Village can help you achieve that goal in various ways. We are
always looking for volunteers to help at events, and we already have a few planned. If you live in one of the locations listed below and would
like to lend a helping hand, please contact the designated coordinators for more information.
June 22nd - Houston, Texas Independent Fundraiser
Contact: Andrew Linh at 77094-1332 - Email: andrewlinh15@gmail.com - "Smoothie Factory"
Address: 17758 Katy Fwy Ste 1, Houston, Texas - Time: 7:30pm to 10:30pm
July 7th - Sydney, Australia "Van Lang Scouts Group of Sydney" Independent Fundraising Campaign
Contact: Huy Le at 0410 630108 - Email: huyledt@yahoo.com.au
July 14th - Orange County A Thousand Words" Fundraiser Dinner & Concert OFFICIAL OBV EVENT
Contact: (Tiếng Việt): Hong Nguyen - 714-260-6885 - Contact (English): Michelle Nguyen - 714-622-8057
Email: publicrelations@onebodyvillage.org
Performers: Nhóm Áo Trắng, Trần Thu Hà, Tâm Đoan, Lâm Thúy Vân, Tiến Dũng, Y Phương, Trizzie Phương Trinh,
Phạm Tuấn Ngọc, & many more.
Guest appearances: NS Trúc Hồ, XNV Diệu Quyên, MC Kristine Sa, MC Hồng Vân, MC Khánh Hoàng, & many more.
July 14th - Sydney Australia "Van Lang Scouts Group of Sydney" Independent Fundraiser Campaign
Contact: Huy Le at 0410 630108 - Email : huyledt@yahoo.com.au
August 8-11th - Carthage, Missouri "Đại Hôi Thánh Mẫu | Marian Days"
Festival OFFICIAL OBV EVENT OBV Booth open all festival long
Aug 2013 - Sacramento, California "Stop Child Sex Slavery" Independent Awareness Campaign
Contact: Tee Tran | iAlarmSystems at 916-200-8368 - Email: teetran@ialarm911.com
August 18th - San Diego "I Am Not For Sale" Fundraiser dinner OFFICIAL OBV EVENT
Contact: Chị Diệu Thủy at 972-998-4865 - Guest appearances: Don Hồ, Kristine Sa
August 25th - Toronto, Canada "Stop Child Sex Slavery" Awareness event OFFICIAL OBV EVENT
Contact: Kelly Le Hong Mien at 416-602-5311 - Tan Khoa Nguyen: 647-302-9317 - Thuy Le: 416-558-5571
October 18th - Houston, TX Independent Fundraiser Dinner English Speaking Event
Contact : YLa Hoang at 713-569-4842 - Email: Yla_Hoang@murphyoilcorp.com
If your location is not listed, bring us to your hometown. Contact Father MartinoNguyenBaThong at 706-825-3032 or info@onebodyvillage.org
to find out how. We are also looking for volunteers in other areas. Don't hesitate to call or email us. Be a Voice, Lend a Hand,
Make a Difference, SAVE A LIFE!
USA / Head Quarter:
ONE BODY VILLAGE
3900 Crown Rd. SE P.O. Box 162933 Atlanta, GA 30321
Phone: 706 825 3032 - Email: info@ onebodyvillage.org
Hotline in Vietnam: +84.949.754.294
VIET NAM - CAMBODIA - SINGAPORE - LAOS - USA