1. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 1
Chất lính
Chiều xuân, ghé đến bạn chơi
Một thời trận mạc xa xôi hiện về
Mấy người cùng tỉnh, cùng quê
Hòa bình, xác gửi vùng kề giáp gianh
Thuở trai, tóc hãy còn xanh
Vô tư câu hát, nhẹ tênh cuộc đời
Đắp mồ cho bạn xong rồi
Lại vui đùa hỏi: Ai người chôn ta
Bao dòng máu đỏ tuôn ra
Bao nhiêu sương trắng tan hòa đất nâu
Lớp người sinh của mai sau
Có nghe mạch đất quạn đau tháng ngày
2. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 2
Uống trà với bạn nơi đây
Văn phòng Đảng ủy sách đầy xung quanh
(Ngại e cách núi, cách thành)
Ai hay chất lính vẫn gần, vẫn quen
Bạn lo công việc cho dân
Cũng từ chất lính – đức tâm vẫn hông
Trải bao sàng lọc, thăng trầm
Rồi dân tin Đảng – Đảng gần gũi dân
Bom xa hay lúc đạn gần
Cũng bình tâm, cũng lặng thầm mà qua
Rồi cười ta vẫn nguyên ta
Vẳng đâu một khúc dân ca say lòng.
07/03/2013
3. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 3
Bùa mê
Ngẫu nhiên
Chỉ ngẫu nhiên thôi
Thế mà say đất, say trời, say em
Ngỡ ngàng răng khểnh cái duyên
Với miền gió thắm
Với miền cát bay
Người về cầu nắng, cầu mây
Chiều biền biệt tím
Cho ngày nhớ đêm
Chẳng cầu lối cũ, vườn quen
Câu thơ níu kéo
Mà quên lối về
Không ước hẹn,
Chẳng câu thề
Ai người
Lại bỏ bùa mê
Cho người.
4. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 4
Thị mầu
Cho làm trái táo sân đình
Để chua hết phận mình đa đoan
Thị phi trăm nẻo nhân gian
Yêu thì yêu đấy phũ phàng như không
Quý thì từ giải yếm hồng
Ghét thì cạo trắng rát lòng tóc ơi
Trời cho nhan sắc tươi người
Cho đôi mắt để liếc trời mà yêu
Nghìn năm trên mảnh chiếu chèo
Thị Mầu em vẫn mang điều lẳng lơ
Bao giờ cho đến bao giờ
Tình yêu mãi vẫn ngẩn ngơ khóc cười.
5. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 5
Khúc xuân
Ngày xưa
Em nói với anh
Con đường xa lắm
Gập gềnh khó đi
Ngày xưa
Ai đoán được gì
Khúc xuân trở gió
Em đi lấy chồng
Duyên trời còn lại tháng năm
Và cơn gió mát, có thăm thẳm chờ
Không cồn
Mà cháy câu thơ
Soi cho em lúc bơ vơ
6. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 6
Một mình
Bão giông
Thuyền sảm lại đinh
Có về kịp bến
Mái đình
Cây đa
Khuyết trăng, mây lấp có nhòa
Dón dâu trời lạnh
Mưa xa
Cuối nguồn!
7. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 7
Lúa vàng
Lúa vàng
Nón trắng
Nhấp nhô
Vai tròn lấp lóa
Mấy cô gái làng
Mắt đen lay láy có hồn
Chạm nhau
Chớp giật
Mưa nguồn
Mắt ơi!
Bắp chân tròn, bông lúa rơi
Anh nhặt tìm chút hương trời, hương quê
Rung rinh, em gánh nắng về
Khuất rồi
Nón trắng
Bờ tre
Khuất rồi
Sợi vàng bông lúa, người ơi!
Anh mang đi đến cuối trời yêu thương.
8. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 8
Chum đứng ngẩn ngơ
Những chum đá ở mãi
Cánh đồng mướt cỏ, chứa đầy vai chum
Lào Ngam, Lào Thưng, Lào Lum
Tộc nào khởi xướng, khoét chùm làm gì?
Mấy ngàn năm đã qua đi
Hoa văn, viết khắc trơ lì vẫn nguyên
Đông – Tây người hỏi người tìm
(Phải chăng chum chứa rượu thiêng của Lào)
Đạn bom, chum vỡ, chum nhào
Máu người tím thẫm in vào đáy chum
9. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 9
Đêm Xiêng Khoảng rộng mà êm
Lăm vông cuốn lấy tay mềm và tôi
Gió rừng thơm thoảng nếp xôi
(Trao dâng nỗi nhớ về thời chiến tranh)
Con đường bay giữa ngàn xanh
Mê Kông vẫn chảy nghĩa tình ngày xưa
Chia tay
Chum đứng ngẩn ngơ
Tôi về đất Việt
Hồn chưa kịp về
10. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 10
Đêm Ba Bể
Đêm rừng đi với hai em
Một em như gió, giật đêm, đổ ngày
Cuộc đời bạc trắng hai tay
Vẫn nâng niu, vẫn tràn đầy xanh trong
Một em như ánh trăng rằm
Lời ru nén lại vẫn đằm đằm say
Cưới nàng, môi thắm, trầu cay
Ngọn nguồn đau thắt ai hay lòng mình
Một đêm trăng lạnh, yên bình
Tôi như tự tách thân mình làm đôi
Mai về, xa lắm người ơi!
Rằm trăng Ba Bể, ba trời bâng lâng.
Ba Bể ngày 24/08/2002
11. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 11
Tấm ảnh em
Tấm ảnh em anh để ở góc nào
Lại cũng cứ nhìn anh không chợp mắt
Này cố bé áo hồng như lửa đốt
Đừng đốt lửa cháy trời, đừng đốt cháy thơ anh
Ảnh của một thời tóc hãy còn xanh
Giờ xem lại như thấy còn rất mới
Anh nghe suốt một chiều gió thổi
Tiếng thì thầm trong gió, trong cây
Cảm ơn người thợ ảnh nào đây
Trong khoảnh khắc thu hồn vào trang giấy
Để em mãi như mùa xuân thức dậy
Để em cứ đốt lửa cháy trời, đốt cháy mãi thơ anh
12. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 12
Ngày xưa mắc nợ gánh tình
Cái ngày
Xanh ngát Kim Bôi
Má em ửng chín
Còn tôi dại khờ
Chạm tay
Run đến bây giờ
Như cây đinh sét
Ngu ngơ bên đường
Ngập ngừng
Rơi
Một chút thơng
Làm men ủ ấm đêm Mương. Ủn ơi!
Đường xa, vực thẳm chơi vơi
Mà người ấy rẽ mưa trời tìm nhau
Đầm Đa, chiều tím ở đâu
Dây thìm bìm cứ nát nhàu trong tay
(Trương Sơn Đông – Trường Sơn Tây)
13. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 13
Tôi nợ em
Đến hôm nay đi tìm
Hiện về
Thuở ấy, con tim
Đang hừng hực nóng
Cái nhìn “chết” nhau
Hôm qua rồi đến mai sau
Tình yêu mãi vẫn sắc màu lung linh
Cớ chi trở lại Hòa Bình
Có người trĩu nặng gánh tình
Ngày xưa…
14. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 14
Một thời
Vì sao em lại hỏi tôi
Một câu để nhớ đến thời trẻ trung
Cái ngày nở bắp săn gân
Tuổi mười bảy chưa một lần nào no
Cái thời vượt suối băng hồ
Hành trang: Khẩu súng, câu thơ bạn đường
Cái thời chưa biết yêu đương
Đã quen với những đau buồn chiến tranh
Nhặt xương người bạn đồng hành
Nấm mồ đánh dấu bằng nhành chămpa
Con đường rách nát gió mưa
Đêm đêm áo trắng em chờ xe qua
Một thời nghe như trong mơ
Rỡ nhà cứ rỡ, xe qua mới mừng
Đất nước ơi! Thủa hào hùng
Mỗi người hóa ngọn đuốc hồng cháy lên.
15. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 15
Cậu tôi
Cậu tôi đã tám lăm rồi
Vẫn thành kính mãi từng lời mẹ xưa
Dậy con nhát cuốc, đường bừa
Dậy ăn nhỏ nhẹ, dậy thư rõ lời
Chăm bông vẫn ấm hơi người
Mẹ cho con - tiếng mẹ cười vẫn nguyên
Theo chân đi đến trăm miền
Giờ thành kỷ vật thiêng liêng giữ gìn
Cậu rằng: giông bão trong đêm
Vẫn như thấy mẹ thảo hiền về thăm
Rồi lặng phắc – vọng xa xăm
Đôi hàng giọt lệ ướt đầm sang tôi.
16. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 16
Hệ lụy
Cái ống xả xe pur trờ
Chếch lên mười lăm độ
Phụt thẳng khói đen vào mặt người đi sau nó
Lớp trẻ thỏa thích cười
Rú ga, biến đi
Nhà chế tạo xe
Trong ngã tư chờ đèn xanh, đèn đỏ
Những động cơ xe ầm ầm kích nổ
Ống xả nghiêng, xiên phụt thẳng vào mình…
Ô hay!
Sao ông nhăn mặt
Trong một chiều xanh ngắt
Mây bay!
17. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 17
Cơn gió và tôi
Cơn gió
Đi qua căn phòng
Lật tung giấy tờ
Tôi chặn bên này
Bên kia lại cuốn
Và đây rồi, băng dính
Tôi ghim lại phẳng phiu
Cơn gió đi qua – Căn phòng im nặng
Cứ tưởng
Thắng được làn gió cuốn
Ta sẽ hưởng nguyên cái yên nặng cho riêng mình
Nhưng
Trong sự im lặng vô hồn
Ta lại thấy buồn
Trống vắng
Gió ơi!
18. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 18
Đêm vắng
Đêm đêm
Giường ngủ
Mình anh thức
Nói lời vơ vẩn
Bóng mình nghe
Xa em – chia nhớ về hai phía
Ngóng đợi đêm đêm
Tiếng em kể
Anh vẫn đa sầu như số định
Vẫn buồn một chút cuối ngày xuân
Trái đất vẫn quay – không ghìm được
Thì có là chi
Lúc xa – gần
19. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 19
Gửi anh người cách sông xa
Nghe tiếng mà chẳng biết người
Giữa đông mà thấy như trời ấm lên
Chắc là người ấy dịu hiền
Dáng chiều thon thả, cái duyên mặn mòi
Ấy là chỉ đoán thế thôi
Biết là người ấy có cười cho không?
Tiếng chim lảnh lót vang rừng
Ta nghe như thấy sáng bừng lời ca
Có người núi cách sông xa
Qua đường dây ấm, nóng mà quý nhau.
20. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 20
Trăng chiếu
Xa nhau
Đã bao nhiêu mùa
Rồi ly loạn
Rồi gia đình
Rồi bạc tóc
Một chiều
Lưng đèo anh gặp
Vầng trăng non như khoe miệng em cười
Xa tít tắp trên sườn non thẳm
Hóa ra
Qua gập gềnh mưa nắng
Vẫn nguyên sơ
Mộc mạc
Lúa đồng xanh
Như là em
Vẫn còn
Nguyên vẹn
Ở trong anh.
21. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 21
Lão cây
Thương cho một cây cảnh già
Bị dồn vào chậu
Thế mà chửa yên
Cổ đeo xích sắt (làm duyên)*
Lại ghim vào đá mà quên ngày về
Thủa còn trai, lão xá gì
Gió tung hoành lá, bóng che rợp trời
Tỏa hương vào nắng, vào đời
Thành rừng quả ngọt, thành nơi tụ bầy.
Lão giờ đơn nặng thế này
Lá xanh đếm ngược vài ngày, với đêm
Thế cây đổ xuống ưu phiền
Lim dim lão vọng về miền hoang sơ.
(*) Xích bảo vệ cây
22. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 22
Chờ mưa ngâu
Em đừng đến lúc mưa rơi
Gặp ngày ngâu – ướt sũng trời Thái Nguyên
Nếu mang đi một ưu phiền
Em về, còn nửa nỗi niềm đấy thôi
Đi sầu nặng, về khơi vơi
Chia nhau thương nhớ, người ơi thực lòng
Cuốc nào cũng giật vào trong
Đừng cười em nhé – người dưng, đừng cười
Uống cho cạn chéo, cạn nồi
Mà trơ như đá, lại ngồi chờ say
Biền tình như gió căng đầy
Câu thơ mắc cạn
Chờ ngày
Mưa ngâu.
23. Thơ
Nhà Thơ Nguyễn Khoái 23
Chợ viềng
Mới ngày nhu nhú tháng giêng
Mà sao phấp phỏng Chợ Viềng thế em
Trai thanh gái tú làm quen
Phải chăng bến đợi từ phiên chợ này?
Bán hoa, bán quả, bán cây
Sắm bồ đựng lúa, chọn cầy đồng sâu
Mua tằm mà thả bãi dâu
Sợi tơ níu kéo năm sau lại về
Thập phương trẩy hội chợ quê
Cái tên là lạ ngộ nghê: Chợ Viềng
Đến đây mà bán ưu phiền
Mang về nguyên vẹn linh thiêng chất đời
Một năm chỉ một phiên thôi
Ai đi bán rủi, mua vui thì về.